Dưỡng Thi

Chương 3: Chương 3: Tấm kim loại hình lục giác




“Lưu manh!” Trong lòng Nguyệt Nương âm thầm mắng to một tiếng, nhưng nàng là loại người như thế nào, làm sao dễ dàng bị Trần Lâm dọa sợ như vậy chứ. Hai mắt nàng nhấp nháy, nhìn Trần Lâm cười cười: “Tiểu đệ đệ, ngươi làm người thì phải giữ chữ tín nha, đồ đã tặng rồi làm sao lại còn muốn lấy trở về?”

Nàng nói xong, hai tay còn cố ý vòng ra trước ngực, dường như rất sợ Trần Lâm lao tới đem đồ trong ngực của nàng đoạt đi. Mà Trần Lâm lúc này cũng không khỏi thầm mắng hai chữ “yêu tinh”, đây là cái động tác gì chứ, muốn câu dẫn hắn phạm tội hay sao?

Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trần Lâm, Nguyệt Nương càng cảm thấy vui vẻ, nàng còn cố ý chỉ chỉ tay vào trong ngực mình, nói: “Đồ của đệ ta đã để ở trong này rồi, đệ có muốn lấy, thì lại đây mà lấy!”

Nhìn thấy nàng lưu mạnh như vậy, Trần Lâm cảm thấy vô cùng buồn bực, nói: “Tỷ, ngươi mà còn làm như vậy nữa, thì ta sẽ không nhịn được đâu!”

“Nga, tiểu đệ đệ ngươi không nhịn được là sao, đừng có hù ta sợ nha!” Nguyệt Nương ở một bên làm bộ vừa sợ vừa lui lại phía sau mấy bước.

Đến lúc này rồi, Trần Lâm cũng có chút tức giận, nữ nhân này thật sự cho rằng hắn không dám làm gì nàng hay sao?

Trần Lâm tức giận chạy đến bên cạnh Nguyệt Nương, hung hăng nói: “Tỷ, ngươi mà còn làm như vậy nữa, thì đừng trách ta không khách khí!”

“Nga, ngươi… ngươi sẽ không khách khí như thế nào đây… a… ngươi… ngươi… đừng có qua đây… nga…” Nguyệt Nương đột nhiên la toáng lên, làm y như rằng Trần Lâm đang thật sự phi lễ với nàng vậy.

“Hừm!” Trần Lâm hừ lên một tiếng, rồi muốn vươn tay ra đem nàng bắt lấy.

Đương nhiên, với thân thủ của Trần Lâm làm sao có thể chạm được đến người của nàng. Nhưng ai biết, lúc này Nguyệt Nương lại chẳng hề có động tác gì, cứ đứng yên cho Trần Lâm chụp tới, khóe miệng của nàng còn nhếch lên cười một cách tinh nghịch. Mà không biết là Trần Lâm vô tình hay cố ý, lại đem hai tay của mình hướng thẳng tới trước ngực của Nguyệt Nương chụp lấy. Cả người Nguyệt Nương giống như là bị sét đánh, hai bàn tay thô ráp của Trần Lâm không ngờ lại đem bầu ngực to tròn của nàng bóp chặt, giống như có hai luồng hơi nóng xâm thực vào trong tâm trí của nàng. Đến lúc này, Nguyệt Nương cũng có chút hoảng. Nàng không nghĩ đến, mình chỉ chơi đùa một chút, lại đùa ra lửa rồi.

Trần Lâm cũng trở nên sững sờ, hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao Nguyệt Nương lại không tránh đi, lại còn cố ý đem ngực của nàng cho mình chụp lấy? Đây là cái tình huống gì a?

Thoáng chốc, cả hai đưa mắt nhìn nhau, trên mặt của Nguyệt Nương hiện lên một tầng phiến hồng, không thể che dấu được sự xấu hổ của mình.

“Ta… ta không cố ý!” Qua một hồi lâu, rốt cuộc Trần Lâm cũng thu tay về, lên tiếng đánh tan sự trầm mặt ở trong phòng.

Chỉ là, khi hắn thu tay về, vẫn còn không quên đem tay bóp nhẹ một cái, làm cho cả người Nguyệt Nương đều giật bắn lên, nàng không khỏi trợn mắt lên mà nhìn hắn, nàng thật sự rất muốn vung một chưởng lên đập chết tên vô lại này. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nào xuống tay được, chỉ có thể thu tay lại. Trần Lâm nhìn thấy động tác này của nàng, chỉ cảm thấy đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nữ nhân này, quả nhiên là không thể trêu chọc được.

“Hì, tỷ, ta đang có việc, ta xin phép đi trước đây!” Trần Lâm lập tức muốn chuồn gấp, không muốn ở đây tiếp tục dây dưa với nàng nữa.

Nhưng Nguyệt Nương lại đem lối ra chặn mất, ánh mắt không ngừng chớp chớp, miệng nhếch lên cười, nói: “Chậc chậc, đệ đệ làm gì mà gấp gáp như vậy chứ, hay là tối nay đệ ở lại đây với tỷ tỷ đi!”

“Ha ha ha, tự nhiên ta cảm thấy đau bụng quá, tỷ tỷ, ta thật sự phải đi nhà xí đây!” Trần Lâm cười lên một cách giả lả, sau đó mới xoay người theo lối cửa sổ mà phóng thẳng ra ngoài.

Nguyệt Nương thấy Trần Lâm chạy trốn nhanh như vậy, thì không khỏi tức đến dậm chân bình bịch: “Tên khốn kiếp này, dám chiếm tiện nghi của lão nương, còn chạy trốn nhanh đến như vậy?”

“Có cần ta đi giết hắn hay không?” Không biết từ lúc nào, trong phòng của Nguyệt Nương lại vang lên một âm thanh vô cùng lạnh lẽo.

Nguyệt Nương bị âm thanh này làm cho giật mình, nhưng sau đó hai hàng lông mày của nàng liền nhíu chặt lại, nghiêm nghị nhìn về một phía bên trong vách tường, nói: “Chuyện riêng của ta, không cần ngươi xen vào!”

“Nhưng tên nam nhân đó đã chạm tay vào người ngươi, hắn đáng chết!” Giọng nói đó dường như không hề mang theo một tia tình cảm nào, chỉ lành lạnh vang lên.

“Hắn là người ngươi không thể nào động đến, nếu không ta với ngươi không chết không thôi!” Nguyệt Nương lúc này cũng có chút tức giận, nói.

“Ngươi thực sự vì một tên nam nhân mà đối đầu với ta sao? Ngươi nên nhớ rằng, ta chính là ngươi, mà ngươi cũng chính là ta!” Một thân ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện ở sau lưng của Nguyệt Nương, trên khuôn mặt của người này một nửa đã khô héo như xác ướp, một nửa còn lại thì tươi sáng như thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi. Nhìn kỹ lại thì, nửa phần bên kia khuôn mặt thiếu nữ của người nọ lại có mấy phần tương tự với khuôn mặt của Nguyệt Nương lúc còn trẻ, mà trong hốc mắt của người này lại hiện lên hai luồng ánh sáng màu đỏ vô cùng quỷ dị.

Nguyệt Nương hơi chần chờ một chút, sau đó nàng liền nghiêm túc nói: “Đúng, ta cảm thấy trên người của người này có thứ mà cả ta và ngươi đều cần, trước lúc đó, ta không cho phép ngươi đụng vào hắn!”

Người kia dường như không phản đối, mà cũng không hẳn là đồng ý. Chỉ thấy người này im lặng rất lâu, sau đó mới biến mất không thấy đâu nữa.

Mà lúc này, sau khi Trần Lâm rời khỏi chỗ của Nguyệt Nương, hai mắt của hắn có chút thất thần. Hắn cứ cảm thấy chuyện ngày hôm nay có cái gì đó không quá chân thật, nhưng hắn cũng không biết là không chân thật ở chỗ nào. Nghĩ mãi không ra, Trần Lâm cũng lười phải suy nghĩ thêm nữa, hắn nhanh chóng liền đem mọi thứ vứt ở sau đầu.

Chỉ là, dường như phiền phức của ngày hôm nay còn không bỏ qua cho Trần Lâm. Trần Lâm mới đi ra khỏi quán trọ Duyệt Lai chưa đầy nửa tiếng, hắn đã cảm nhận được có mấy luồng khí tức đi theo ở phía sau mình. Mà đám người này lén la lén lút như vậy, đương nhiên không phải là hạng người tốt lành gì. Trần Lâm dứt khoát đi nhanh đến mấy chỗ đông người, lượn qua lượn lại mấy vòng, sau đó mới đánh liều chạy thẳng ra khỏi Bạch Dương trấn, hướng về phía Ma Thú Sơn Mạch mà đi. Nhưng không nghĩ tới, đám người này vậy mà có thể lần theo dấu vết của Trần Lâm, đuổi tận đến Ma Thú Sơn Mạch. Nhìn thấy ba gã nam nhân tay cầm khoái đao, vẻ mặt hung tợn chặn trước mặt, hai con ngươi của Trần Lâm không khỏi co rút liên hồi, con mẹ nó, bọn người này làm sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ?

“Tiểu tử, ngươi thật đúng là gian xảo, làm cho ba huynh đệ bọn ta theo đuổi vất vả như vậy! Xem ra, ta không chặt bớt một vài thứ trên người của ngươi, thì không thể nào mà hả giận được!” Một gã nam nhân mặt sẹo, tức giận nói.

Trần Lâm hơi nhìn thoáng qua ba người này một chút, khi phát hiện khí tức trên người của bọn họ không mạnh, chỉ tương đương với Hồn Sĩ tầng năm, tầng sáu, thì Trần Lâm mới thở ra một hơi. Mặc dù hắn đánh không lại ba người này, nhưng hắn vẫn có đủ sức mà chạy thoát được. Trần Lâm âm thầm tính toán một phen, sau đó liền mỉm cười nói: “Mấy vị lão huynh, chúng ta hình như không quen không biết, có phải mấy lão huynh nhận nhầm ai rồi hay không?”

“Con mẹ nó, tiểu tử ngươi định lừa ai hả? Lúc hồi chiều, có phải chính là ngươi chen lấn vào trong đoàn người của chúng ta, đem đồ của chúng ta lấy đi không” Một gã to con khác nhịn không được chửi thề.

“Á, sao lão huynh ngươi lại biết được chuyện này? Thật sự là ta có lấy đi một số thứ, nhưng mà ta không biết lấy đi thứ gì của lão huynh nha!” Trần Lâm làm bộ giật mình, la lên thất thố.

Mà tên to con phía đối diện liền mừng rỡ nói: “Quả nhiên là ngươi, ngươi mau mau đem miếng kim loại kia giao lại cho ta!”

“Miếng kim loại, là miếng kim loại nào?” Trần Lâm hơi hơi vuốt cầm suy nghĩ, sau đó dường như là sực nhớ ra gì đó, mới vỗ tay nói: “A, có phải là miếng kim loại hình lúc giác hay không?”

“Đúng đúng, chính là miếng kim loại đó, ngươi mau đem nó giao lại cho chúng ta đi, đối với ngươi mà nói, miếng kim loại đó cũng không có một chút giá trị gì!” Người đàn ông trung niên còn lại cũng vội vàng lên tiếng nói chuyện.

“Chà, vậy thì tiếc quá! Ta thấy miếng kim loại đó không có tác dụng gì, nên đã đem nó quăng đi rồi!” Trần Lâm đưa ngang hai tay, nhún vai làm ra vẻ tiếc nuối nói.

“Cái gì? Ngươi quăng nó đi rồi!” Lần này, cả ba người đều thất thanh hô lên.

Mà hai mắt Trần Lâm cũng lóe lên một trận tinh quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.