[Dương Thư Mị Ảnh] Bộ 3 Phong Vũ Vô Cực

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 12

Tín Vân Thâm bởi vì phải đi xử lý chuyện Cao Tấn Phong nên không kịp quay về dùng cơm, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh liền tự mình trở về viện tử của Tín Vân Thâm trước. Đi suốt đêm đến bây giờ bụng sớm đã đói, bữa cơm này cũng rất thịnh soạn, đương nhiên không được phép lãng phí.

  

Lúc hai người trở về tới phạn thính (nhà ăn), đã thấy Thanh Lang ngồi một mình ở đó tự rót rượu, đại khoái ăn. Thấy Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh tới, liền cười cười, xua tay tiếp đón: “Đến, Sở huynh, Thư Ảnh, nhanh ngồi xuống cùng ăn.” 

 

Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương ngồi xuống, Quân Thư Ảnh đưa tay rót cho mình một chén rượu, nhìn Thanh Lang một cái, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thanh giáo chủ thật sự không cho mình là ngoại nhân.”

  

“Đều là người một nhà, nào có chú ý nhiều như vậy.” Thanh Lang cười đến mức khóe mắt cong lên, thập phần vui vẻ, nói xong rồi lại giơ chiếc đũa lên than thở, “Thanh Phong phái gia đại nghiệp đại, nhìn vào nở mày nở mặt nhưng phiền toái cũng nhiều. Thiên Nhất giáo ta vẫn là thoải mái.” 

 

“Nhưng hiện nay Vô Cực sơn trang khắp nơi khiêu khích sinh sự, xúi giục tạo phản, chỉ sợ là Thiên Nhất giáo của Thanh huynh cũng sẽ không còn thoải mái như vậy.” Sở Phi Dương cười nói, “Cùng là người trong giang hồ, lúc này đây mọi người đều bị Vô Cực sơn trang kéo xuống nước, dù là ai thì cũng không thể chỉ lo thân mình.”

  

“Ta có nói chỉ lo thân mình sao?” Thanh Lang nhíu mày the thé nói, “Sở huynh không cần dùng lời nói để lôi kéo ta. Vô Cực sơn trang dám lấy tay đặt lên đầu Thiên Nhất giáo, ta đương nhiên sẽ không thể không quan tâm. Lại nói…” Thanh Lang ngước mắt lên suy nghĩ một chút, “Hơn hai mươi năm về trước, một lần giang hồ rung chuyển, võ lâm đại nạn, chính là sóng to gió lớn nổi lên, một kẻ đem cả thảy võ lâm Trung Nguyên náo loạn, trong hai mươi năm lại đây, cho dù có chút việc vụn vặt thì cũng coi là trời yên biển lặng rồi. Lúc này đây, ta có cảm giác, sự việc nhất định là không tốt.” 

Quân Thư Ảnh bàn tay đang gắp một đũa thức ăn ở giữa không trung bỗng nhiên khựng lại, có chút không vui liếc nhìn Thanh Lang một cái. 

 

Sở Phi Dương đem thần sắc của y đặt vào trong mắt, lắc đầu cười lớn. Chuyện Quân Thư Ảnh mười mấy năm trước náo loạn giang hồ vậy mà bị Thanh Lang tùy tiện xếp vào loại ‘vụn vặt’, trong lòng y nhất định là không vui.

  

“Thư Ảnh, ăn nhiều một chút.” Sở Phi Dương giơ đũa gắp đồ ăn, “Trư đề (móng heo) này làm không tệ.” Đói bụng thì dễ tức giận, trước cứ cho ăn no là tốt nhất.

  

“Lại nói, khi đó Sở huynh lúc đó đúng là mới bước chân vào chốn giang hồ, lại gặp phải trận rối ren này.” Thanh Lang tay nâng lên chén rượu, tiếp tục cười nói, “Võ lâm đại nạn bình ổn một hồi, cũng nhờ việc đó mà tài năng bộc lộ, nhất cử  thành danh (một lần hành động mà có được tiếng tăm), cuộc tao ngộ của Sở huynh quả thật đáng mơ ước.”

  

“Thanh huynh cũng quá khiêm tốn rồi.” Sở Phi Dương nói, “Tại hạ có gia sư che chở, làm sao so được với Thanh huynh niên thiếu đã một thân một mình tiêu sái bước chân vào giang hồ.”

  

Hai người kẻ tung người hứng mà tâng bốc lẫn nhau. Quân Thư Ảnh nghe không nổi nữa, không nhịn được mà ngắt lời: “Hai vị khoe khoang lẫn nhau như vậy là đủ rồi, trước mắt nghĩ ra biện pháp phá giải Vô Cực sơn trang kia mới là quan trọng.” 

 

Thanh Lang biết nghe lời lập tức chuyển đề tài, cười cười nói: “Thư Ảnh nói rất đúng.”

  

Sở Phi Dương cũng gật gù: “Vô Cực sơn trang… trước mắt là, không để lộ bất kì một sơ hở. Chúng khí thế mạnh như vũ bão, nhưng không ai biết được chúng vì sao mà đến. Chúng thủ đoạn cao minh xúi giục lòng người, cũng không một ai biết chúng làm cách nào. Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, chúng ta hiện giờ ở thế bị động, hoàn toàn không biết gì cả.”

  

“Đây cũng là điểm mấu chốt.” Thanh Lang dùng đầu ngón tay nhè nhẹ gõ trên mặt bàn, “Thư Ảnh trước có nói một câu rất đúng, phải tìm được thủ đoạn Vô Cực sơn trang xúi giục lòng người, đúng bệnh hốt thuốc, mọi chuyện sẽ dễ dàng được giải quyết. Nói chung, xúi giục không có gì hơn cưỡng bức và dụ dỗ. Chúng nếu cưỡng bức, chúng ta liền hiệp trợ vũ lực, chúng nếu dụ dỗ, chúng ta có thể gia tăng lợi ích gấp nhiều lần. Chung quy có thể tìm được biện pháp khắc chế chúng. Có thể những môn phái đã phản xuất Võ Lâm minh cũng như phân bộ giáo chúng phản xuất Thiên Nhất giáo, đối với Vô Cực sơn trang nhất mực trung thành, thậm chí có thể vì Vô Cực sơn trang mà ngay cả tính mệnh cũng không màng. Kẻ ngay cả tính mệnh cũng không màng, muốn cưỡng bức hoặc là dụ dỗ thì phải bắt đầu từ đâu? Tóm lại, việc gì, người nào dính vào Vô Cực sơn trang, tất cả đều lộ ra một cỗ quái dị.”

  

“Có thể hay không thật sự là bị dùng thuốc?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói. 

 

“Ta đã đọc nhiều y thư, đến nay vẫn chưa bao giờ gặp thứ kỳ dược công hiệu giống như vậy.” Cao Phóng từ ngoài cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, “Dược vật cũng không phải là vạn năng, lòng người phức tạp khó dò, chí ít theo ta thấy, không có khả năng có loại dược tuỳ ý khống chế lòng người này.”

  

Ngay cả Cao Phóng tinh thông dược lý cũng nói như thế, Quân Thư Ảnh nhíu mày: “Không phải uy bức lợi dụ, cũng không phải hạ dược, chẳng lẽ Vô Cực sơn trang này thật sự biết tà thuật.” 

 

“Ngay cả Tiểu Phóng cũng nói như vậy, xem ra thật sự không phải đơn giản dùng dược, huống chi, những người quy phục Vô Cực sơn trang này, không gặp mấy ngày mà công lực vượt trội, thậm chí có thể tinh thông nhiều tuyệt học võ công của khắp các môn phái khác… Cái này lại càng quỷ dị vô cùng.” Thanh Lang một tay chống lấy khuôn mặt, có chút hăng hái cười nói “Chúng ta đã bao lâu chưa gặp phải loại chuyện khó giải quyết như vậy? Nhàn nhã đã lâu, ngay cả xương cốt cũng đều trở nên uể oải rồi. Vô Cực sơn trang này trái lại là đem đến một trận mưa đúng lúc.”

  

Nhung Sở Phi Dương lại lắc đầu nói: “Chuyện này không thể xem như trò đùa. Giang hồ bị kiếp nạn khó khăn này, khổ cực vẫn là phần đông bách tính vô tội. Cao Tấn Phong chính là người như vậy, cảm giác không phải là người vô tội, mà là gặp tai ương? Chúng ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, trả lại bình yên cho giang hồ võ lâm.” 

 

Thanh Lang nhàm chán mà khoát tay: “Sở huynh đại đạo lý thật nhiều.”

  

Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười một tiếng, lại hướng về phía Cao Phóng nói: “Vân Thâm còn đang bận rộn? Chuyện của Cao sư huynh đã giải quyết thề nào rồi?” 

 

“Còn có thể thế nào, Cao Tấn Phong kia dầu muối không ngâm, cứng mềm không phục tùng, Tam trưởng lão lại khổ sở cầu xin, Vân Thâm đang đau đầu.” Cao Phóng tùy tiện ăn vài miếng, lại nói: “Chuyện của Cao Tấn Phong tạm thời gác lại, đã đem hắn nhốt vào trong địa lao, Vân Thâm hiện tại đang sắp xếp chuyện khác… Viên lão tiền bối cùng Trình minh chủ đã đến đây.”

  

“Trình minh chủ là ai?” Quân Thư Ảnh khó hiểu nói. 

 

Cao Phóng cười cười nói: “Giáo chủ, chuyện trong chốn giang hồ trước đây ngươi không quan tâm đã đành, chẳng lẽ ngay cả minh chủ võ lâm hiện tại là ai cũng không biết sao? Trình minh chủ kia tên là Trình Tuyết Tường. Năm đó vị trí minh chủ võ lâm vốn là trong tay Sở đại hiệp, về sau chuyện phát sinh giáo chủ cũng đều biết.” 

 

Quân Thư Ảnh lông mày khẽ nhăn lại nhìn y một cái, Cao Phóng tiếp tục cười nói: “Sau này, Viên lão tiền bối lại đành phải kế nhiệm chức minh chủ võ lâm. Vài năm sau, Viên lão tiền bối tuổi cao, liền để quan môn đệ tử Trình Tuyết Tường kế nhiệm vị trí minh chủ, hôm nay chính là Trình minh chủ này tới.” 

 

Sở Phi Dương đứng dậy nói: “Nếu Viên lão tiền bối và Trình minh chủ đã tới đây, chúng ta cũng là đi gặp một lần mới phải.”

  

Sở Phi Dương nói như vậy, cũng không có người nào dị nghị, mà ngay cả người không vui nhất là Quân Thư Ảnh cũng đã chuẩn bị đi trước. Lúc này đây Quân Thư Ảnh cư nhiên lại không cần để ai thúc giục, cũng làm cho Sở Phi Dương có chút không quen.

  

Dọc đường đi, Cao Phóng tiếp tục hưng trí bừng bừng mà giảng thuật cho Quân Thư Ảnh về vị Trình minh chủ niên khinh hữu vi kia, từ gia thế của hắn nổi danh tuyệt học, hồng nhan theo hắn cho đến nghĩa khí huynh đệ của hắn. Thanh Lang ở một bên nghe được thổn thức không thôi… Cao Phóng thân là Thanh Phong kiếm chưởng môn phu nhân, y thuật cao siêu sẽ không nói, y còn tiếp tục nghiên cứu dược lý, cố gắng ngày càng tốt hơn. Vậy cũng không sao, nhưng y ngay cả đối với chuyện trong chốn giang hồ cũng rõ như lòng bàn tay, lớn nhỏ không bỏ sót. Tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Cao Phóng như thế này thật sự đáng được xưng tụng là một vị hiền thê hiếm có. 

 

Lại nghe Cao Phóng tiếp tục nói: “Trình Tuyết Tường này, binh khí hắn sử dụng tên gọi là ảnh nhẫn, được liệt danh đệ nhất đương kim giang hồ binh khí phổ.”

  

“Hắn là đệ nhất?” Quân Thư Ảnh nhíu nhíu lông mày hỏi ngược lại.

  

Cao Phóng sao lại không nghe ra bốn chữ này là ý tại ngôn ngoại. Y giơ tay phải lên sờ sờ lọn tóc, trên cổ tay đeo hai khỏa chuông nhỏ leng keng phát ra thanh âm giòn tan, hướng về phía Quân Thư Ảnh cười nói: “Giáo chủ, Sở đại hiệp thành danh là dựa vào một thân bản lĩnh, một khỏa nhân tâm, binh khí ngược lại là thứ yếu, cho nên ở trên bảng binh khí này, Sở đại hiệp thường dùng thanh Thanh Phong kiếm nhưng thật ra lại không làm người ta chú ý.”

  

“Binh khí phổ này là người nào sở hữu?  Người nào xếp hạng?” Quân Thư Ảnh lại nhíu mày, hỏi.

  

“A, binh khí phổ này tên gọi đầy đủ là giang hồ Bách Hiểu Sinh chi thiên hạ binh khí” 

(Là nói đến Binh khí phổ do Bách Hiểu Sinh xếp hạng lần đầu, trong đó liệt danh mười loại binh khí lợi hại nhất trong giang hồ, xếp theo thứ tự lần lượt là: 

1. Thiên Cơ Bổng của Thiên Cơ Lão Nhân

2. Long Phụng Song Hoàn của Thượng Quan Kim Hồng

3. Tiểu Lý Phi Đao của Lý Tầm Hoan

4. Thiết Kiếm Tung Dương của Quách Tung Dương

5. Ôn Hầu Ngân Kích của Lữ Phụng Tiên

6. Tiên Thần của Tây Môn Nhu

7. Kim Cương Thiết Trượng của Gia Cát Cương

8. Thanh Ma Thủ của Y Khốc

9. Phong Vũ Lưu Tinh của Hướng Tòng 

10. Đông Hải Ngọc Tiêu của Ngọc Tiêu đạo nhân )

Quân Thư Ảnh nghe xong, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng: “Bách Hiểu Sinh? Hắn đã chết cách đây mấy trăm năm. Có thể thấy được thứ sách này nhất định là hồ ngôn (nói bậy bạ)!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.