[Dương Thư Mị Ảnh] Bộ 3 Phong Vũ Vô Cực

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 49

 

“Bây giờ phải làm sao?” Cao Phóng nói.

 

Mấy người ngồi nấp sau bụi cây nghỉ ngơi một lát, nhân tiện thương lượng hành động tiếp theo.

 

Quân Thư Ảnh nói: “Còn có thể làm sao được nữa, hiện tại chỉ còn có một cách tốt nhất…”

 

“Thư Ảnh công tử có biện pháp? Tại hạ xin lắng nghe.” Trình Tuyết Tường hết sức nể mặt, nhanh nhẹn hỏi.

 

Quân Thư Ảnh nói: “Muốn bắt giặc trước hết phải bắt vua, chúng ta trà trộn vào Vô Cực sơn trang, tóm cổ trang chủ cùng Thánh Cô, bắt bọn chúng thả Liên Sơn tộc nhân, giải tán Vô Cực sơn trang, sau đó phế võ công rồi trực tiếp giết cũng không sao.”

 

“… Lời Thư Ảnh công tử nói, cũng có thể xem là một biện pháp gọn gàng.”

 

Thanh Lang cười nói: “Hành động đơn giản thô bạo sẽ hiệu quả, quá mức hợp ý ta.”

 

Sở Phi Dương lắc đầu nói: “Vô Cực sơn trang được dị huyết của Liên Sơn tộc nhân cùng với đủ loại bí tịch trợ lực, chỉ sợ bên trong sơn trang kia hẳn là long đàm hổ huyệt (nơi cực kỳ nguy hiểm), chúng ta vẫn là nên hành sự cẩn thận.”

 

Hắn lại nhìn về phía Hạng Ninh Tử, nói: “Hạng huynh đệ, lần này đi rất nguy hiểm, sư phụ ngươi lại bị trọng thương, ngươi nên ở bên ngoài chiếu cố lão, chờ chúng ta xong xuôi mọi chuyện sẽ trở lại tiếp ứng.”

 

Hạng Ninh Tử gật đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Hứa Trực đã rơi vào hôn mê. Nếu như chỉ có một mình thì hắn nhất định phải đi theo, cho dù võ công không được cao như những người khác nhưng hắn cũng không phải kẻ nhát gan sợ gây phiền phức. Nhưng bây giờ hắn nhất định phải nghe lời.

 

Cao Phóng từ trong bao bố lấy ra mấy thứ, nói: “Trước khi hành động, vẫn là nên tẩy sạch dịch dung ở trên mặt đi. Trong động đã bị nước làm cho biến dạng, tiếp tục giữ lại cũng vô ích lại còn gây khó chịu.” Cao Phóng đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, để y ngửa mặt lên rồi tỉ mỉ lau sạch dấu tích dịch dung trên đó.

 

Sở Phi Dương và Thanh Lang, Trình Tuyết Tường lại nấp ở sau bụi cây nhìn về phía sơn trang, hiện tại bọn họ nhất định phải nghĩ ra biện pháp đột nhập vào đó mới được.

 

Hứa Trực thân phận đã bại lộ, vật giả trang của mấy người Sở Phi Dương cũng không còn, hiện tại muốn trà trộn vào chỉ có thể dựa vào bản lĩnh đột phá.

 

Xung quanh Sơn trang không phải chỉ có rừng cây mà còn có một sa địa bố trí rất nhiều cự thạch, vô luận nhìn thế nào cũng thấy rất giống một cơ quan, muốn tiến vào không phải đơn giản trèo qua là được.

 

Cao Phóng lần lượt rửa sạch dịch dung trên mặt từng người, sau đó cùng mọi người chờ cho đến khi sắc trời chuyển đen thì mới bắt đầu hành động.

 

Bọn họ đã xem xét kỹ càng. Rừng cây địa thế phức tạp nếu như thiết hạ cơ quan chỉ sợ sẽ không dễ dàng phá giải, duy chỉ còn có sa địa là rải rác cự thạch. Đối với loại trận pháp cực kỳ biến hóa này Cao Phóng cũng có chút hiểu biết. Sau khi được Cao Phóng giải thích, mọi người mới chọn nơi này làm điểm xuất phát.

 

Tới rìa sa địa, Sở Phi Dương trước tiên bước một bước vào trong đó thử thăm dò, muốn loại bỏ khả năng có thể có vũ khí công kích hoặc cạm bẫy.

 

Trận pháp không có một chút thay đổi, Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn mọi người rồi tiến vào trước.

 

Quân Thư Ảnh liền đi theo, Trình Tuyết Tường không biết hữu ý hay vô ý mà bảo hộ phía sau y, cuối cùng là Thanh Lang và Cao Phóng.

 

Mấy người thẳng một đường đi trong sa địa, không gặp bất cứ một điểm khác thường nào. Sở Phi Dương vẫn như cũ không dám lơ là cảnh giác, bất luận dị động gì cũng phải luôn luôn cẩn thận đề phòng.

 

Thời điểm mọi người đi đến giữa sa địa mới nảy sinh dị biến.

 

Chẳng biết từ nơi nào, một tọa cự thạch chợt xuất hiện giữa đường, lao nhanh về phía mấy người.

 

“Cẩn thận!” Sở Phi Dương ở phía trước mạnh mẽ xoay người sang một bên trong khi vừa kịp đẩy Quân Thư Ảnh về phía đối diện để tránh khỏi sự va đập của cự thạch kia.

 

Tình huống này đối với mấy người mà nói cũng không phải là uy hiếp gì lớn lao, mặc dù bởi vì cự thạch xuất hiện bất ngờ khiến cho mọi người nhất thời luống cuống tay chân một chút nhưng cũng không hỗn loạn quá lâu. Sau khi dễ dàng tránh khỏi cự thạch, hết thảy mọi thứ lại an tĩnh trở lại.

 

Nhưng sau màn hỗn loạn, Sở Phi Dương mới phát hiện trận pháp chết tiệt này đã tách rời hắn và Quân Thư Ảnh.

 

Sở Phi Dương vận khởi khinh công bay lên một tọa cự thạch, xoay người phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía. Sương mù giăng khắp sa địa chưa tới mức ngăn trở tầm nhìn nhưng lại không thể nhìn thấy bóng dáng những người khác.

 

Những thứ này lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cho không phải ai cũng có thể kiên nhẫn, Sở Phi Dương không khỏi buồn bực, đạp một cước lên cự thạch, hét to: “Thư Ảnh!”

 

Vừa mới tránh khỏi cự thạch, Quân Thư Ảnh dựng đứng lỗ tai nghe ngóng một chút.

 

“Thư Ảnh công tử, sao vậy?” Trình Tuyết Tường từ phía sau chạy tới hỏi.

 

Quân Thư Ảnh nhíu mày lắc đầu, xoay người đi về phía trước.

 

Sau khi cự thạch tách mọi người ra, Quân Thư Ảnh mới phát hiện bên cạnh chỉ còn có Trình Tuyết Tường, Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Cao Phóng đã không thấy tung tích.

 

Quân Thư Ảnh hiểu đây là trận pháp đang tác oai tác quái, nhưng trận pháp ở đây nếu so với bên trong sơn động thì quả thực chỉ là chuyện cỏn con, mà trước đó Cao Phóng cũng đã giải thích một chút, vì vậy Quân Thư Ảnh cũng không cảm thấy quá lo lắng.

 

Nếu ở trong cơ quan đã không thể tìm người, chi bằng tìm cách thoát ra ngoài rồi tính sau. Chỉ cần thoát ra khỏi cự thạch trận này mọi người đương nhiên có thể gặp nhau ở bên ngoài. Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Cao Phóng khẳng định cũng nghĩ như vậy.

 

Trình Tuyết Tường đối với quyết định của Quân Thư Ảnh cũng không có dị nghị, vì thế hai người lại tiếp tục tiến lên phía trước.

 

Đi hơn nửa canh giờ, ranh giới sa địa vẫn không xuất hiện, ngay cả trạch tử Vô Cực sơn trang cũng không nhìn thấy bóng dáng.

 

Căn cứ vào những thứ mọi người đã nhìn thấy trước khi tiến vào đây thì sa địa này cũng không rộng lớn là bao, không thể đi lâu như vậy mà vẫn chưa ra được, nhất định là trận pháp đang tác quái.

 

Quân Thư Ảnh bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Y sớm đã phát hiện, mỗi một lần y đi lên phía trước một khoảng, thì ngay lập tức sẽ có một khối cự thạch lớn cản đường, khiến cho bọn họ không thể không đi vòng qua, Quân Thư Ảnh biết hai người sở dĩ đi mãi mà không ra được là do bọn họ luôn luôn phải vượt qua những khối cự thạch cản đường này vì vậy mới đi quẩn đi quanh.

 

Đến khi lại tiếp tục xuất hiện thêm một khối cự thạch khác cản đường, Quân Thư Ảnh mới dừng lại, sắc mặt bất thiện nhìn về phía trước.

 

Trình Tuyết Tường chạy tới. Hắn dọc đường một mực yên lặng đi ở phía sau khiến Quân Thư Ảnh gần như quên mất sự tồn tại của hắn. Lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Trình Tuyết Tường khiến Quân Thư Ảnh không khỏi cảm thấy không vui.

 

Người này chẳng những không lo lắng mà vẻ mặt lại còn có phần dương dương tự đắc hưởng thụ, thật sự là hết sức khiến người ta khó chịu.

 

Nếu không phải biết rõ hắn là minh chủ võ lâm, tương lai tiền đồ vô lượng, biểu hiện dọc đường cũng coi là bình thường thì Quân Thư Ảnh quả thực muốn nghi ngờ hắn và người của Vô Cực sơn trang chính là người một nhà.

 

“Thư Ảnh công tử?” Trình Tuyết Tường thấy sắc mặt y bất thiện, lên tiếng gọi.

 

Quân Thư Ảnh cũng không để ý tới hắn, quay người đi, nhìn chằm chằm cự thạch kia rồi suy nghĩ một lát.

 

Trình Tuyết Tường ở một bên nhìn y, hơi sững sờ một chút, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nói: “Thư Ảnh công tử cũng thấy cự thạch này có chỗ khác thường?”

 

Quân Thư Ảnh gật đầu. Trình Tuyết Tường lại nói: “Loại cơ quan này cũng không phải hiếm thấy, ta vốn định đi thêm một lúc nữa để tìm ra quy luật bố trí cự thạch như vậy có thể dễ dàng phá giải.”

 

Quân Thư Ảnh khoát tay nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy, ai biết được nếu kéo dài thêm thì Vô Cực sơn trang có hay không sẽ phát hiện ra chúng ta?”

 

“Vậy Thư Ảnh ngươi nghĩ như thế nào?” Trình Tuyết Tường hỏi.

 

Quân Thư Ảnh ngưng tụ nội lực trên tay phải, giơ lên trước mặt đẩy mạnh về phía cự thạch. Bên trong cự thạch rắc rắc vang lên tiếng rạn nứt, chớp mắt một cái vỡ vụn ra.

 

Trình Tuyết Tường đưa tay kéo Quân Thư Ảnh về phía sau, tránh khỏi những khối đá vụn đang văng ra bốn phía.

 

Quân Thư Ảnh cười một tiếng nói: “Thanh Lang có một câu nói không sai, hành động đơn giản thô bạo sẽ hiệu quả. Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

 

Y nói xong liền đi lên phía trước. Trình Tuyết Tường ở phía sau giơ bàn tay của mình lên nhìn một chút rồi lại nắm chặt. Hắn nhìn về phía thân ảnh đi phía trước kia, cất bước đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.