CHƯƠNG 65
“Đại sư huynh, Quân đại ca.” Tín Vân Thâm vụt một cái đứng dậy tiến ra đón, “Các huynh cuối cùng đã về. Sự tình ở đây vẫn chưa xong, hai huynh lại không biết xấu hổ chạy đi tìm nơi nhàn hạ.”
Thanh Lang nghe vậy nhíu mày nhìn Tín Vân Thâm. Tiểu tử này thực ghê gớm, dám trực tiếp chỉ trích trước mặt Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh là người có thể mặc kẻ khác tùy tiện vung tay múa chân như vậy sao?
Nhưng khi di chuyển ánh mắt về phía Quân Thư Ảnh, lại chỉ thấy y vẻ mặt mệt mỏi đang tựa sát bên người Sở Phi Dương, ngay cả mí mắt cũng không buồn động.
Trình Tuyết Tường đem quạt giấy trong tay gập lại. Quạt giấy kia thời điểm ở Thanh Phong kiếm phái hắn thường xuyên cầm trong tay ngắm nghía, bộ dạng nhất phái phong lưu đã lâu không còn thấy. Hiện tại giải quyết đại sự hắn lại đem ra dùng.
Trình Tuyết Tường nói: “Thư Ảnh, Sở huynh, đã trở về. Nhanh chóng ngồi xuống, Tín chưởng môn, ngươi đem sự tình tiếp tục sơ lược nói lại một lần đi.”
Sở Kỳ Sở Lân lôi lôi kéo kéo Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng ngồi xuống một chỗ, sau đó một tả một hữu đứng ở phía sau hai người, đều là một bộ dạng tuấn tú.
Quân Thư Ảnh hồ nghi nhìn Trình Tuyết Tường. Quả nhiên, hắn chạy về trước là lập tức tới đại sảnh này ngồi, căn bản là không có chuyện gì gấp gáp cần phải xử lý, rõ ràng câu nói kia của hắn là nói dối. Trình Tuyết Tường đón lấy ánh mắt của Quân Thư Ảnh đang nhìn về phía mình, còn mỉm cười đáp lại y.
Quân Thư Ảnh quay đầu. Người nói dối đều là bụng dạ khó lường, không thể không đề phòng.
Trình Tuyết Tường cứ như vậy nhìn y, cư nhiên nhịn không được cười khẽ một tiếng, trong mắt tràn đầy thần sắc dịu dàng khiến cho Sở Phi Dương nhịn không được thuận theo tầm mắt đó của hắn nhìn tới Quân Thư Ảnh đang ở bên người, chỉ thấy Quân Thư Ảnh vẻ mặt ‘mặc kệ ngươi’ quay đầu không thèm để ý Trình Tuyết Tường, là bộ dạng mà mỗi lần bị hắn trêu trọc đến quá phận đều bày ra.
Nghĩ đến có người tại thời điểm hắn không để ý mà ‘liếc mắt đưa tình’, Sở Phi Dương trong lòng nhịn không được dâng lên một trận sầu muộn.
Tín Vân Thâm ở bên kia đã bắt đầu giải thích nguyên nhân hắn tới đây, mỗi một cử chỉ hành động đều lộ ra phong thái nhất phái chưởng môn. Cao Phóng ở một bên nhìn thấy, vuốt ve chuông bạc trên cổ tay mỉm cười, một bộ dạng sủng nịch, khiến cho Thanh Phong kiếm phái Đại sư huynh đang sầu muộn lại càng thêm ao ước.
Hắn lại không nhớ, người ta vừa mới mặc hắn muốn làm gì thì làm, xằng bậy một phen, đủ thấy có người luôn luôn không biết thế nào là đủ.
“Sau khi các huynh rời đi, Thạch Lệ lại nói ra một sự tình.” Tín Vân Thâm nói, “Vô Cực sơn trang lúc đầu chiếm lĩnh sơn cốc này đã đem mấy vị trưởng lão của tộc nhân Cầm Anh bắt hết. Liên Sơn tộc nhân vẫn cho rằng bọn họ đã chết, nhưng Thạch Lệ nói mấy vị trưởng lão đó chưa chết mà bị Vô Cực trang chủ giam giữ lại. Nhưng rốt cuộc bị giam giữ ở đâu thì không người nào biết. Cầm Anh cầu xin chúng ta cứu giúp, quan trọng nhất là Liên Sơn tộc nhân trời sinh yếu đuối, thiện lương, nếu như không có trưởng lão chống đỡ thì thực sự có thể bị tuyệt tộc.”
Sở Phi Dương gật đầu, Liên Sơn tộc nhân an trí ra sao cũng là một vấn đề không dễ. Sơn cốc bí ẩn này đã bại lộ, hiển nhiên không phải là nơi thích hợp để bọn họ ẩn cư được nữa. Nhưng Liên Sơn tộc nhân tựa hồ khuyết thiếu một loại bản năng, bọn họ không biết tự bảo vệ chính mình, không biết phản kháng thậm chí không biết thù hận.
Ông trời ban cho bọn họ dị năng thiên phú dị bẩm, nhưng lại đồng thời tước đoạt của bọn họ năng lực sinh tồn giữa chốn hồng trần. Hiên Viên Dật chính là nhìn thấy điểm này nên mới thiết hạ trận pháp nham hiểm kia, đến chết cũng phải thủ hộ tộc nhân khờ khạo như đứa trẻ mới sinh này.
Quân Thư Ảnh nói: “Việc này đơn giản, Vô Cực trang chủ hiện tại nằm trong tay chúng ta, khiến nàng nói ra một chút sự tình không phải quá dễ dàng sao? Nhưng có điều, ngươi khẳng định lời nói kia của Thạch Lệ là thực? Thạch Lệ lúc trước chính là gian tế của Vô Cực sơn trang, đối với Thánh Cô trung thành tuyệt đối, hắn vô cùng có khả năng là muốn kéo dài thời gian.”
“Quân đại ca nói đúng, ta đương nhiên đã nghĩ qua.” Tín Vân Thâm nói, “Thế nhưng sự tình liên quan đến tính mạng cùng với vận mệnh của cả một bộ tộc, chúng ta không thể sơ suất.”
Thanh Lang đột nhiên nói: “Trước tiên chớ nói đến tính mệnh người khác, Vân Thâm, mau mau lấy ra giải dược mà tổ sư gia ngươi truyền lại, chúng ta chính là đợi không được nữa rồi.”
Tín Vân Thâm nghi hoặc nói: “Các huynh làm sao vậy?”
Sở Phi Dương đem chuyện mấy người sau khi vượt qua được sơn động thì bị trúng độc nói lại với Tín Vân Thâm, Tín Vân Thâm lúc mới nghe thì không hiểu, nhưng càng về sau lại càng bừng tỉnh đại ngộ.
“Chúng ta không tìm được cái gì Thánh tử kia, không biết Hiên Viên Dật rốt cuộc lưu lại lời gì.” Thanh Lang nói, “Bất quá có lẽ Tín chưởng môn sẽ không tính toán nhiều như vậy đi.”
“Thì ra là như vậy!” Tín Vân Thâm nói, “Chẳng trách Thanh Phong kiếm phái ta có một tổ huấn (lời dạy bảo của tổ tiên) cực kỳ bí mật và khó hiểu. Thanh giáo chủ yên tâm, chờ đến khi trở lại Lãng Nguyệt sơn, ta chắc chắn sẽ cấp giải dược cho các huynh.”
Nghe xong lời này của Tín Vân Thâm, Thanh Lang ngược lại cảm thấy tò mò: “Như thế nào mà lại là khó hiểu? Bản thân ta thật muốn biết lão tiền bối vi lão bất tôn kia lưu lại tổ huấn gì.”
Tín Vân Thâm ho nhẹ một tiếng nói: “Này là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới, chính sự vẫn là quan trọng hơn. Đại sư huynh, sự tình Liên Sơn tộc huynh thấy thế nào?”
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút, nói: “Đem Thạch Lệ dẫn tới trước mặt Vô Cực trang chủ, để cho bọn họ đối chất. Còn nữa, không biết Thánh Cô đã tỉnh hay chưa, nhớ kỹ phải điểm á huyệt của nàng, những người đầu nhập Vô Cực sơn trang cũng phải trông chừng cho thật tốt. Tiếng ca của Thánh Cô có thể mê hoặc thần chí những người đó. Thời điểm này mọi người không được lơ là cảnh giác.”
“Ta minh bạch.” Tín Vân Thâm gật đầu nói, “Ta chính là cân nhắc đến việc cần dùng nhiều nhân thủ, cho nên đã dẫn theo lưỡng đường đệ tử Thanh Phong phái tới đây, nhân thủ như vậy là đủ rồi. Vô Cực trang chủ cùng với Thánh Cô hiện tại bị giam ở địa lao của Vô Cực sơn trang, ta sẽ phái người dẫn Thạch Lệ tới đó.”
Thanh Lang đứng lên nói: “Việc này các ngươi an bài là tốt rồi, ta muốn đi tìm Yến Kỳ. Đúng rồi, Thư Ảnh, Tiểu Phóng, A Kỳ nói đã nhiều ngày không thấy mặt nên quá mức tưởng niệm, muốn mời các ngươi buổi tối qua đó một chút.”
“Hắn thật đúng là không biết nhận thức.” Quân Thư Ảnh sắc mặt tối sầm nói.
Cao Phóng khẽ cười, gật đầu: “Đã biết, ta đối với hắn cũng là quá mức tưởng niệm đấy.”
Thanh Lang xoay người thản nhiên rời đi. Y chân trước vừa mới bước ra khỏi bậc cửa, liền có một đệ tử Thanh Phong phái đột nhiên chạy vào sảnh cấp báo: “Chưởng môn sư huynh, Viên lão Minh Chủ vừa rồi đã tỉnh lại. Người trọng thương chưa lành, hiện tại lại khăng khăng muốn đi địa lao. Chúng đệ can ngăn không được, chỉ có thể chạy tới đây báo lại cho chưởng môn sư huynh.”
Trình Tuyết Tường một mực ở một bên trầm mặc ngắm nghía quạt giấy lúc này mới đứng thẳng người lên, nhìn một chút mọi người đang ngồi ở đó, bất đắc dĩ nói: “Lão nhân bao giờ cũng cố chấp. Mọi người, ta không yên tâm thương thế của sư phụ, ta phải đi trước một bước.”
Sở Phi Dương cũng đứng lên, gật đầu nói: “Trình huynh đi trước chiếu cố Viên lão Minh Chủ cũng tốt. Ta thấy Vô Cực trang chủ đối với Viên lão Minh Chủ có nhiều hiểu lầm, đây là ngọn nguồn của mọi chuyện, chi bằng để bọn họ tự đem một mớ rắc rối này làm cho sáng tỏ trước.”
“Vậy thì trước tiên không nên để Thạch Lệ tới đó.” Tín Vân Thâm cũng nói.
Trình Tuyết Tường cáo từ rời đi, trong sảnh chỉ còn Sở Quân, Tín Cao bốn người, cùng với ba oa oa và một con chó.
Sở Phi Dương quay người lại, thình lình thiếu chút nữa dưới chân đụng vào thứ gì đó. Cúi đầu mới thấy, Vượng Tài đại nhãn đang trừng lớn, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: “Vượng Tài làm sao vậy? Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”
Quân Thư Ảnh cũng đi đến bên người Sở Phi Dương, Vượng Tài vẫn chỉ chăm chăm nhìn Sở Phi Dương. Nó chẳng những muốn nhìn, mà còn nghiêng nghiêng cái đầu, một bộ dạng đánh giá người, mới nhìn xác thực có chút kỳ lạ, lại có điểm buồn cười.
“Ngốc cẩu tử này không chừng là đang đói bụng, Tĩnh nhi, ngươi không để nó ở lại Lãng Nguyệt sơn, còn mang tới đây làm cái gì?” Quân Thư Ảnh nói.
“Quân thúc thúc, việc này không thể trách ta được a.” Thanh Tĩnh ủy khuất nói, “Bởi vì Vượng Tài thích nhất vị tiểu sư huynh Thanh Phong phái được Tín thúc thúc dẫn theo kia, nó sống chết muốn theo cùng, ta không mang nó theo, nó liền gào thét khiến mấy vị trưởng lão Thanh Phong phái thật sự chịu không được, phái người đuổi theo đội ngũ đem nó đi cùng.”
Vượng Tài tiếp theo hừ một tiếng, tựa hồ tỏ vẻ tán đồng, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn một mực không rời khỏi người Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương sờ sờ cái đầu của Vượng Tài, quay lại nói với ba tiểu tử: “Mau dẫn nó ra ngoài tìm một chút đồ ăn, đừng để nó đi theo người lớn gây rối.”
Sở Kỳ Sở Lân đáp một tiếng, cùng với Thanh Tĩnh dẫn theo Vượng Tài đang không muốn rời đi ra ngoài.