[Dương Thư Mị Ảnh] Bộ 3 Phong Vũ Vô Cực

Chương 69: Chương 69




CHƯƠNG 70

Mọi người cùng nhìn về phía dưới đài, Hứa Trực lão lệ ngang dọc, đang cố nén một thân đau đớn, lảo đảo bước từng bước lên đài.

Hạng Ninh Tử ở một bên muốn đỡ lại bị Hứa Trực cố chấp đẩy ra.

Lão một đường đi đến trước mặt Trì Oanh, phụp một tiếng quỳ xuống đất, vẻ mặt buồn bã nói:

“Trại chủ, là ta, là lỗi của ta, ta thực có lỗi với ngươi, ta thực có lỗi với Tứ Phương trại…”

“Hứa Trực? Ngươi… Ngươi có ý tứ gì?” Trì Oanh có chút sững sờ nhìn hộ vệ thuở trước nay đã tuổi già sức yếu, thân hình già nua sớm nhìn không ra một chút phong thái năm đó.

“Năm đó trại chủ biết được Viên Khang Thọ khăng khăng muốn rời đi nên đã mượn rượu giải sầu, sau khi say mèm lại đi tìm Viên Khang Thọ để tranh luận. Thân là hộ vệ của trại chủ nên ta luôn luôn đi theo phía sau trại chủ. Sau khi… Viên Khang Thọ bỏ đi, ta sợ trại chủ xảy ra chuyện nên mới tiến vào xem xét tình hình, ta chưa từng thấy bộ dạng thương tâm như vậy của trại chủ. Ta… ta trước đó vẫn mến mộ trại chủ, nên mới nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm to lớn.” Hứa Trực cúi đầu khàn giọng, áy náy nói, “Trại chủ vẫn cho rằng là Viên Khang Thọ. Ta sợ trại chủ thương tâm nên không dám làm rõ sự việc. Sau này trại chủ thân hoài thai, một mình ly khai Tứ Phương trại để tới Trung Nguyên tìm Viên Khang Thọ. Trại chủ không biết là, ta vẫn luôn đi theo ngươi, âm thầm bảo hộ. Ta vốn định đợi đến khi trở về Tứ Phương trại, sẽ đem sự tình chi tiết nói ra. Nhưng, sau khi chúng ta trở về, chứng kiến cành hoang tàn, tử thương vô số…”

“Nhiều năm sau đó, trại chủ chỉ dựa vào hận ý đối với Viên Khang Thọ mà chống đỡ bản thân, nếu ta lại đem sự thật nói ra, ta sợ… ta sợ…” Hứa Trực rốt cuộc không nói được nữa, chỉ biết cúi đầu, hai vai run rẩy quỳ trước mặt Trì Oanh.

Sự thật đã được làm sáng tỏ, Viên Khang Thọ nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Trì Oanh, khuôn mặt mỹ lệ tựa hồ vào khoảnh khắc này đã mất đi. Trong nháy mắt, hồng nhan tẫn lão. Trước mắt lại chớp qua hình ảnh năm đó lão trọng thương dưới đáy vực, gạt ra tầng tầng lớp lớp cỏ dại, một thiếu nữ xinh đẹp mang theo một thân dương quang xuất hiện.

Viên Khang Thọ từ trong hoảng hốt hoàn hồn, không khỏi thở dài một hơi, ngoảnh mặt đi không đành lòng nhìn.

“Ngươi đã giấu giếm ta, tại sao không giấu ta cả đời…” Trì Oanh nhìn Hứa Trực, lẩm bẩm nói.

“Trại chủ, chúng ta đã sai, chúng ta thực sự đã sai a.” Hứa Trực ngẩng đầu, nước mắt chảy đầy mặt, bộ dạng chật vật, “Tứ Phương trại lần đó gặp đại nạn, bất kể là thiên ý hay do con người làm ra thì chúng ta cũng không được trút mọi đau khổ lên đầu Liên Sơn tộc. Bọn họ là những người thiện lương vô tội. Trại chủ, ngươi đã tự che mắt mình quá lâu, giờ hãy mở to mắt hảo hảo nhìn một chút, chúng ta rốt cuộc đã làm những gì đối vơi bọn họ! Năm đó ta bị thương, được Liên Sơn tộc nhân cứu giúp, nhưng lại đem biết bao tai họa giáng xuống đầu bọn họ. Ta nghe lệnh dẫn theo người tiến vào sơn động, tìm cách tiến nhập sơn cốc, nhưng kết cục những người đó tất cả đều phải bỏ mạng trong sơn động, còn nhi tử của ta đến bây giờ vẫn chưa tìm được đường ra. Hy sinh nhiều như vậy, không phải do trời phạt mà là chính chúng ta đã đẩy bọn họ vào chỗ chết a! Trại chủ…”

Trì Oanh lắng tai nghe Hứa Trực khàn giọng vừa khóc vừa kể, cúi đầu nhìn lão nhân một thân tổn thương ở trước mặt.

Năm đó bọn họ tiến công bất thành, tử thương thảm trọng, cuối cùng vẫn là lợi dụng lòng tốt của Liên Sơn tộc nhân để lừa gạt bọn họ dẫn đường chỉ lối, vượt qua mọi cơ quan trong sơn động rồi công hạ Liên Sơn tộc trong sơn cốc.

Cũng từ đó trở đi, hộ vệ cao lớn lặng lẽ vẫn luôn theo sát bên cạnh mình đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Nhiều năm như vậy, trong lòng nàng chỉ còn có Viên Khang Thọ, hận ý mỗi một ngày trôi qua lại càng sâu sắc thêm một phần. Nàng đắm chìm trong đó, chưa bao giờ cảm thấy năm tháng đang trôi đi. Vô luận là yêu hay hận, mỗi một lần nhớ tới đều thoảng như mới là ngày hôm qua, rất rõ ràng, ngay cả máu cũng mang theo nhiệt khí hừng hực.

Nếu tất cả những chuyện này đều là sai lầm, vậy cừu hận những năm qua nàng luôn ghi nhớ trong lòng, làm hao mòn khoảng thời gian đẹp nhất đời người, giờ này có còn ý nghĩa?

Trình Tuyết Tường nhìn Vô Cực trang chủ thần sắc ngu ngơ, không khỏi thở dài một hơi.

Hứa Trực xuất hiện là nằm ngoài ý liệu, nhưng kết quả lại khiến hắn hết sức hài lòng.

Nhiều năm chấp niệm bỗng một ngày bị sụp đổ, nếu không thể một đòn hạ gục nàng thì chỉ sợ nàng sẽ càng trở nên cố chấp, như vậy sự tình không biết sẽ còn tồi tệ đến mức nào.

Trình Tuyết Tường vốn cho rằng Vô Cực trang chủ sẽ càng trở nên khó đối phó, không nghĩ tới nàng lại dễ dàng buông tha như thế, dạng người như vậy nhìn qua thực sự… không giống kẻ có thể gây ra tất cả những chuyện này.

“Trì trang chủ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng nên tỉnh ngộ.” Trình Tuyết Tường thấy đã đến lúc thích hợp, mở miệng nói, “Tứ Phương trại gặp phải kiếp nạn, người khác có thể đồng cảm nhưng những tội ác ngươi gây ra đối với Liên Sơn tộc nhân thì không thể tha thứ. Tại hạ nhìn ra được, trang chủ là một người yêu hận rõ ràng. Trang chủ đã biết tất cả chuyện này đều sai lầm, vậy lúc này bù đắp lại vẫn là chưa muộn. Liên Sơn tộc nhân vì ngươi mà phải chịu khổ nạn, vậy ngươi cũng nên giải trừ khổ nạn ấy cho bọn họ.”

Trình Tuyết Tường lời nói ôn hoà, từng bước dẫn dụ, thần thái như vậy rất giống Sở Phi Dương mỗi khi muốn thuyết phục người khác.

Chẳng lẽ muốn làm đại hiệp thì đều phải trải qua huấn luyện giống nhau sao? Khuỷu tay Quân Thư Ảnh đặt trên thành ghế, đầu ngón tay chống cằm, nhịn không được suy nghĩ vẩn vơ một chút chuyện không liên quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.