[Dương Thư Mị Ảnh] Bộ 3 Phong Vũ Vô Cực

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 7

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhau bước vào khách ***, La tiểu thư đã tại đây sắp xếp một gian nhã phòng, đem Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh dẫn vào.

 

La tiểu thư nhìn về phía Quân Thư Ảnh, khẽ vươn tay, cười nói: “Không biết tôn tính đại danh vị công tử này? Ta chính là La gia bằng hữu Sở đại hiệp!”

 

Quân Thư Ảnh lúc này đã buông tay Sở Phi Dương ra, ngồi cạnh hắn.

 

Quân Thư Ảnh khách khí gật gật đầu nói: “Tại hạ Quân Thư Ảnh.”

 

La tiểu thư cũng cười: “Quân công tử, ta ngày hôm qua nghe bang chúng báo lại, công tử ở cổng thành cứu tính mệnh hai tên bộ khoái, còn giúp Tống bộ đầu bắt tên ác nhân võ công cao cường kia. Tên tiểu bộ khoái bị trọng thương kia chính là môn hạ tử đệ La gia ta. Cha ta sau khi nghe nói, đối với Quân công tử thập phần cảm tạ. Không nghĩ Quân công tử lại là bằng hữu của Sở đại hiệp. Gia phụ đang không biết đi nơi nào tìm ân nhân, hôm nay gặp lại đúng là có duyên. Tiểu nữ thay mặt gia phụ cùng môn nhân, trước kính Quân công tử một ly rượu nhạt.” Nói xong liền ngửa đầu uống cạn một chén rượu.

 

Quân Thư Ảnh hôm qua cứu người vẫn chưa tự giới thiệu, Sở Phi Dương có chút nghi hoặc La bang chủ làm thế nào biết được là y đã ra tay cứu người. Bất quá, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cũng coi như mọi người đều biết cả, La gia bang lại là bang phái co thế lực nhất tại Phúc Lai huyện, tai mắt đông đảo, ngay cả tiểu bộ khoái kia cũng là người La gia, La bang chủ há có thể không biết Quân Thư Ảnh hành tích (dấu vế hoạt động). Sợ là ngay cả chuyện y vốn là cùng mình ở một chỗ hẳn cũng sớm đã biết.

 

La đại tiểu thư này lời nói xem ra có ba phần giả, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lòng dạ cũng đều biết rõ.

 

Mặc dù vậy, được người ta kính rượu, Quân Thư Ảnh cũng không vô lễ đến mức không nể mặt. Trên thực tế đối với nữ nhân, y vẫn luôn giữ tác phong lễ nghĩa. Bất kể là vị Mai tiểu thư kia là Chân Thủy Môn chủ, thậm chí cả vị Thủy Nguyệt cô nương, cuối cùng vẫn là y xuất tiền chuộc thân cho nàng.

 

Hiện tại lại xuất hiện thêm một vị La đại tiểu thư.

 

Quân Thư Ảnh một mặt uống cạn ly rượu người ta mời, một mặt lại dùng ánh mắt liếc xéo Sở Phi Dương.

 

Sở đại hiệp có phải hay không trên người quét mật, như thế nào ở đâu cũng đều trêu hoa ghẹo nguyệt?

 

Sở đại hiệp trêu hoa ghẹo nguyệt này sao lại có thể không cảm nhận được ánh mắt xem thường xen lẫn khinh thị, khinh thị xen lẫn khinh bỉ, khinh bỉ xen lẫn khinh miệt kia.

 

Ta khinh thường ngươi!

 

Ánh mắt kia hóa thành bốn chữ to, nện xuống đầu Sở đại hiệp trêu hoa ghẹo nguyệt.

 

Sở Phi Dương cười khổ mà nâng chén rượu lên. Người gặp người thích cũng là cái tội a, hắn cả đời luôn luôn mắc thêm tội thật sự là tột cùng bất đắc dĩ mà.

 

Lại nói, ngay cả Quân Thư Ảnh cũng không thể chống cự lại mị lực của hắn, không phải sao?

 

La đại tiểu thư nhìn không ra giữa hai người ám lưu (dòng chảy ngầm) mãnh liệt, lại tuỳ ý mà tìm mấy đề tài khác trò chuyện.

 

Chuyện Quân Thư Ảnh là ‘thê tử’ Sở Phi Dương, trên giang hồ rất nhiều người biết, cũng có rất nhiều người không biết. Rõ ràng La tiểu thư này là một trong những người không biết.

 

Hai người chung sống quang minh chính đại, kẻ khác biết hay không, Quân Thư Ảnh cũng không để trong lòng, nhưng cũng không thích Sở Phi Dương khắp nơi công khai, Sở Phi Dương hiểu rõ y một mực không thích phải cùng kẻ khác giải thích về mối quan hệ của hai người.

 

Quân Thư Ảnh cũng đem chuyện giữa hai người cùng với những người khác không liên quan, mà đã không liên quan thì há cớ phải nhiều lời.

 

Ở điểm này, Sở Phi Dương ngược lại cho rằng, Quân Thư Ảnh rất tự giác làm ‘vợ’.

 

Sở Phi Dương khách khí cùng với La đại tiểu thư tán gẫu một vài chuyện không quan trọng. Cho đến khi đồ ăn được mang tới, La tiểu thư lại ân cần hướng đồ ăn về phía hai người.

 

Quân Thư Ảnh nhớ tới Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi còn chưa ăn cơm, liền hướng về phía Sở Phi Dương nói: “Ta đi xem Thạch Đầu cùng với Lân nhi một chút.” Lại hướng về phía La tiểu thư cáo từ, rồi đứng dậy ly khai.

 

La tiểu thư biết rõ Quân Thư Ảnh cùng Sở Phi Dương vốn là đi cùng nhau, còn có hai thiếu niên đi theo, tuy rằng nàng ngay từ đầu muốn che giấu điều này để tránh người khác hiểu lầm là nàng âm thầm điều tra người ta, thế nhưng gọi món ăn cũng là một bàn lớn, đủ năm người ăn.

 

Thấy Quân Thư Ảnh muốn đi, nàng vội nói: “Quân công tử, chính là vẫn còn có bằng hữu ở đây? Ngày hôm qua ở cổng thành còn có hai thiếu niên cùng đi theo ngươi đúng không? Gọi tới cùng dùng cơm đi, đã trưa rồi, tiểu hài tử không nhịn đói được.”

 

Nàng nói chuyện cũng không phải là khách sáo, trên bàn đúng là bày biện rất nhiều đồ ăn. Vốn là La bang chủ có ý định tạ ơn Quân Thư Ảnh đã cứu giúp môn đồ của mình, đồng thời cũng là muốn gây dựng một chút quan hệ –  trên giang hồ hỗn độn đương nhiên là càng nhiều bằng hữu càng tốt. Nàng đối với Sở Phi Dương cũng có hảo cảm, tuy rằng rất muốn cùng Sở Phi Dương ở một mình nhưng vẫn còn nhớ rõ sứ mệnh của mình, sao có thể đãi mạn (tiếp đón không chu đáo) Quân Thư Ảnh?

 

Sở Phi Dương cũng hiểu được cùng với một nữ  tử cô nam quả nữ (còn độc thân) dùng cơm thì hơi chút kỳ quái, tuy rằng đều là người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Quân Thư Ảnh cũng sẽ không hoài nghi hắn, nhưng mà, ̣Sở đại hiệp am hiểu sâu sắc chính mình trong lúc vô tình rất có thể trêu hoa ghẹo nguyệt – chỉ vì theo hắn, từ khi xuất đạo đến nay hễ là nữ tử cùng hắn ở một chỗ là sẽ bị hớp hồn, hắn đối với vấn đề này cũng rất khó hiểu. Thời niên thiếu còn có thể cho đây là điểm đáng tự hào nhưng bây giờ chỉ còn có khổ não.

 

La tiểu thư tha thiết mà nhìn Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương cũng nói: “Thư Ảnh, đem Thạch Đầu và Lân nhi gọi đến đi. La gia bang cũng là từ Thanh Phong phái xuất lai, đều là người một nhà, không cần khách sáo.” Quân Thư Ảnh cũng chỉ có thể gật đầu.

 

Sở Phi Dương vừa nói ra ‘người một nhà’, La tiểu thư sắc mặt cũng không khỏi một tia thẹn thùng.

 

Quân Thư Ảnh đi gọi người, La tiểu thư liền nâng chén rượu rồi nói: “Ngày hôm qua được Sở đại hiệp giúp đỡ, tiểu nữ tử còn chưa kịp tạ ơn. Đành phải mượn trước một chén này để tỏ lòng biết ơn. Ngày sau Sở đại hiệp tại nơi này có cần gì, cứ mở miệng, La gia bang tuyệt không hai lời.”

 

Suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói thêm: “Đương nhiên, chúng ta là… người một nhà, chắc hẳn Sở đại hiệp cũng sẽ không khách khí.”

 

Sở Phi Dương khách khí nói hai câu thì Sở Kỳ cùng Sở Lân cũng đã tới, Quân Thư Ảnh đi phía sau hai hài tử.

 

La tiểu thư mời mọi người cùng ngồi xuống. Sở Kỳ cười cười  nhìn về phía La tiểu thư nói: “Đa tạ đại tỷ chiêu đãi.” Sở Lân cũng đồng thời gật đầu nói: “Đa tạ.”

 

La tiểu thư vội vàng khoát tay nói: “Các ngươi đều là tiểu anh hùng, ta còn muốn thay tiểu bộ khoái ngày hôm qua đa tạ các ngươi mà.”

 

Sở Kỳ cười lớn lên, cực kỳ giống Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh nhìn nhi tử nhà mình bộ dạng láu lỉnh, lại nhìn nhà mình… ách, Sở Phi Dương, cắn cắn đầu đũa.

 

Nếu như Sở Phi Dương từ nhỏ ăn nói cũng như Thạch Đầu này, cũng khó trách tại sao lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.

 

Mấy người đang ăn cơm, đột nhiên một người hốt hoảng chạy vào: “Đại tiểu thư, không hay rồi! Lại xảy ra chuyện, lão gia gọi người về.”

 

La đại tiểu thư nhìn về phía tên bang chúng không hiểu chuyện này, có chút tức giận gã lỗ mãng như thế. Tào bang tuy rằng không phải là hào môn đại phái cao nhã gì, nhưng nàng cũng không muốn Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh thấy được bọn chúng thực thô lỗ.

 

Sở Phi Dương nhìn về phía bang chúng đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng rồi lại hướng về phía La tiểu thư nói: “La đại tiểu thư, xem ra trong bang có việc, tiểu thư cứ việc quay về xứ trí đi. Nếu có chỗ nào khó, thỉnh phái người tới đây thông báo tại hạ một tiếng, đều là Thanh Phong kiếm phái môn hạ, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

 

Sở Phi Dương đã nói như vậy, La đại tiểu thư cũng không khách sáo, hướng về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cáo từ rồi vội vàng rời đi.

 

Sở Kỳ gắp một miếng cá thả vào trong bát đệ đệ, một bên nói: “Đệ đệ, a cha chúng ta mị lực lại vừa đánh trúng trái tim một vị cô nương rồi.”

 

Sở Lân gật đầu nói: “Ân, đúng vậy!”

 

Sở Phi Dương cố tình lấy chiếc đũa dơ của hắn gõ gõ lên đầu hai tên tiểu tử, giả vờ giận giữ nói: “Tiểu hài tử biết cái gì, hảo hảo ăn cơm của các ngươi đi.”

 

Quân Thư Ảnh lại cầm đũa gõ hắn một cái: “Không được đánh đầu tiểu hài tử.”

 

Sở Phi Dương sờ sờ gáy, bị người ta gõ đầu còn phải ngoan ngoãn thay người ta gắp đồ ăn: “Hảo hảo, không đánh, không đánh. Thư Ảnh, ăn cơm.”

 

Quân Thư Ảnh nhìn thấy Sở Phi Dương khuôn mặt tuấn suất (ánh tuấn, đẹp trai) đang sáp lại, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.

 

Bộ dạng tuấn, tính cách hảo, năng lực cao.Namnhân như vậy, nữ nhân không thích mới kỳ lạ.

 

Ngoại trừ có điểm ít đọc sách…

 

Quân Thư Ảnh không hề nhìn hắn, cắn cắn đầu đũa, lại nói: “Phi Dương, ngươi nói La gia bang sự tình có phải có liên quan đến chuyện sáng nay?”

 

Sở Phi Dương đặt đũa xuống, gật đầu nói: “Ngươi cũng nghĩ vậy sao? La gia bang là bang phái lớn nhất nơi này, công việc vận chuyển có thể nuôi sống rất nhiều người, toàn bộ Phúc Lai huyện này đại khái có thể nói đều cùng La gia bang có chút quan hệ.”

 

“Vô Cực sơn trang chọn nơi này hạ thủ, là vì La gia bang?”

 

“Không.” Sở Phi Dương lắc đầu, đầu ngón tay thon dài xoay xoay chén rượu trên bàn, “La gia bang thuộc Thanh Phong phái môn, ta xem bọn chúng hơn phân nửa là nhằm tới Thanh Phong kiếm phái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.