[Dương Thư Mị Ảnh] Bộ 3 Phong Vũ Vô Cực

Chương 95: Chương 95




CHƯƠNG 96

Ngọc nhi tựa hồ cảm nhận được bầu không khí đang nổi lên một tia biến hóa nho nhỏ, nét mặt thoáng bất an. Nàng cao giọng quát một tiếng: “Các ngươi còn thất thần cái gì, mau giết bọn chúng, bảo hộ Thánh Cô!”

Đệ tử Vô Cực sơn trang nghe xong mệnh lệnh, còn chưa kịp nhúc nhích thì đệ tử Võ Lâm minh đã giống như không thể kìm nén thêm được nữa, trong nháy mắt bùng nổ.

“Tất cả không được làm bậy!” Trình Tuyết Tường lên tiếng can ngăn.

Minh Chủ đã phân phó, đệ tử Võ Lâm minh nét mặt mặc dù không phục nhưng vẫn phải xách kiếm chậm rãi lùi về phía sau. Giờ phút này chỉ tính riêng nhân số bọn họ đã chiếm ưu thế so với Vô Cực sơn trang, vả lại những kẻ phản bội phía bên kia sớm đã mất đi ý chí chiến đấu, không đủ sức gây phiền toái.

Thánh Cô thế thua đã định, hiện tại rơi vào hỗn chiến cũng không có ích lợi gì. Trình Tuyết Tường ngoảnh đầu nhìn về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, làm như muốn biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào.

Ngọc nhi kéo lấy cánh tay Thánh Cô trốn ở phía sau đám đông hộ vệ của Vô Cực sơn trang, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ bị thương nặng, bọn chúng hiện tại có thụ thần, cũng sẽ không tiếp tục kiêng dè. Chúng ta trước rút lui đi…”

“Ngươi câm miệng!” Thánh Cô hất mạnh tay Ngọc nhi ra, hung dữ nói.

Thụ thần đã ngừng sinh trưởng, cành lá ở trong gió đêm rung nhẹ, căn tu đan kết đem Cầm Anh nằm trên mặt đất nhẹ nhàng ôm lại.

Trên thân cây bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt, từng mảnh thụ bì (vỏ cây) bị lột xuống, lộ ra nội tằng tinh tế. Sau cùng, ngay cả thụ tâm cũng bắt đầu khô héo, một động khẩu tối như bưng xuất hiện trên thân cây.

Dịch lưu màu xanh biếc bỗng nhiên từ trong động khẩu chậm rãi chảy ra.

Quân Thư Ảnh nắm chặt lấy tay Sở Phi Dương nói: “Cái này có thể hay không là giải dược…”

“Không có việc gì, đừng nóng vội.” Sở Phi Dương trấn an y, vẫn như cũ quan sát dịch lưu xanh biếc đang chậm rãi lưu động, thuận theo căn tu trên mặt đất dần dần chảy về phía cơ thể Cầm Anh.

Độc huyết trong cơ thể Cầm Anh giống như đã chảy đi hết. Dịch lưu xanh biếc gần như vừa mới tiếp xúc thì lập tức thâm nhập, qua làn da mỏng từng giọt thấm vào thân thể.

Giống như hắn dùng máu của mình để dâng tặng, thụ thần cũng đem dịch lưu sinh mệnh của mình đáp lại.

Nếu như đây là mối liên hệ tự nhiên giữa Liên Sơn tộc nhân và trời đất, thì những người đến từ trần thế hỗn loạn kia rốt cuộc đã có thể thông suốt thụ thần đối với Liên Sơn tộc trọng yếu đến cỡ nào.

Không ngoài sở liệu, khuôn mặt Cầm Anh dần dần hồi phục sinh khí, ngay cả ***g ngực cũng đã phập phồng trở lại. Thụ thần vừa mới phục sinh bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy đang nhanh chóng suy kiệt, sức sống cũng theo dịch lưu đang chảy vào cơ thể ốm yếu của Cầm Anh mà mất đi.

Lá cây bắt đầu rụng xuống, cành cây khô héo tàn lụi, cho đến khi dịch lưu chảy hết, thụ thần cuối cùng khô héo hoàn toàn.

Sở Phi Dương đẩy đẩy Quân Thư Ảnh về phía trước, Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, ngồi xổm người xuống nhìn tình trạng của Cầm Anh, bắt lấy mạch trên cổ tay của hắn.

Thanh Lang nói: “Thư Ảnh, hắn sao rồi?”

Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên, nét mặt không có một tia bất ngờ: “Hắn… đã sống lại, mạch đập ổn định, dường như ngay cả độc cũng đã được giải.”

Y thuật của y không uyên thâm như Cao Phóng, chỉ hiểu biết một chút, nhưng dựa vào cảm nhận mạch đập trên đầu ngón tay cũng đủ để y đưa ra kết luận.

Độc trong người Cầm Anh đã được giải, người cũng đã sống lại nhưng thụ thần đã chết, vậy Sở Phi Dương phải làm sao?

Lúc hai người còn đang nói chuyện, Cầm Anh chợt chậm rãi mở mắt, Quân Thư Ảnh cúi đầu xuống một chút đối diện với đôi mắt den láy của hắn.

Đó là đôi mắt sâu thẳm thấu triệt chưa bao giờ thấy qua, hoàn toàn bất đồng với Cầm Anh trước kia. Quân Thư Ảnh buông tay Cầm Anh ra, đứng thẳng người lên. Cầm Anh cũng chậm rãi đứng dậy.

Tựa hồ bởi vì dư độc đã được giải hoàn toàn, trên mặt hắn không còn màu xám tro như trước. Mặc dù bị bụi bẩn che khuất nhưng vẫn lộ ra một tia diễm sắc.

“Cầm Anh…” Thiếu niên Liên Sơn tộc kia sợ hãi kêu lên một tiếng.

Cầm Anh cười cười nhìn hắn, sau đó di chuyển ánh mắt quét về phía những người xung quanh đình viện.

Võ lâm nhân sĩ thân trúng vũ phách chẳng biết lúc nào đã lùi đến tận vị trí tối tăm nhất mà ánh lửa không thể chiếu tới, đang bất an đánh giá sự tình phát sinh trước mặt.

Cầm Anh bỗng nhiên giơ hai tay lên, ngẩng đầu, nhắm hai mắt lại.

Trong khoảnh khắc đó, Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh gần như đồng thời cảnh giác, nội tức liên tục bức ra ngoài cảm nhận được một tia uy hiếp sắc bén.

Uy hiếp này không phải từ Cầm Anh, mà là từ vị trí đám người Vô Cực sơn trang đứng cách đó không xa, mà mục tiêu chính là Cầm Anh.

Đến giờ phút này vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ, dù chết cũng phải hại người. Sở Phi Dương đối với loại người này quả thực không biết là nên hận hay nên thương.

Ám khí muốn đoạt mạng người khác còn chưa kịp bay tới, một đạo thân ảnh lại đột ngột xuất hiện, không khoan nhượng chặn đứng lưỡi dao tiểu xảo.

Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, từ giữa không trung rơi xuống. Một thân chật vật ngã xuống đất.

Gã cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cầm Anh, giật giật đôi môi, lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Cầm Anh… Cầm Anh… Ta chưa bao giờ muốn… hại ngươi…”

Người này đã từng được hắn gởi gắm toàn bộ tín nhiệm. Nếu như không phải được tận mắt chứng kiến Cầm Anh chết trước mặt mình, có lẽ gã vĩnh viễn sẽ không ngộ ra ý nguyện chân chính của mình là gì.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Cầm Anh chết đi, nỗi đau mà ngày đó gã phỉa chịu đựng khi mất đi thê nhi lại một lần nữa tái hiện.

Lúc đó giận chó đánh mèo, trút hận lên Sở Phi Dương, trốn tránh áy náy và ân hận có thể đè sập gã, lần này gã còn có thể hận ai? Thật sự là hết sức cay đắng!

Cầm Anh mở to mắt nhìn gã, lại lần nữa nhắm hai mắt lại, ngửa mặt lên.

Trong khoảnh khắc đó tựa hồ có một gợn sóng vô hình lan rộng ra, ngay cả tiếng sói tru không ngớt cũng đột nhiên đình chỉ.

Cầm Anh không có nội lực, cũng không biết ngâm xướng, cho dù so với thanh ca của Thánh Cô dùng để khống chế lòng người thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng vẫn đủ cử trọng nhược khinh.

(Cử trọng nhược khinh – 举重若轻 : Động tác thì nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng vạn cân.)

Chỉ trong chốc lát, những võ lâm nhân sĩ bị khống chế bởi vũ phách bỗng ào ào ngã xuống đất không đứng dậy nổi, không biết là chết hay bất tỉnh.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường không ai bảo ai cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thần sắc lúc trước của Sở Phi Dương hai người cũng tinh tường nhìn thấu, hắn rõ ràng là sắp mất đi kiên nhẫn. Nếu như không có một chiêu này của Cầm Anh, trước mắt phải đối phó như thế nào với những môn phái này thật đúng là một vấn đề khó khăn.

Nhiều người như vậy, nếu như sát giới, chỉ sợ Vô Cực sơn trang này sẽ trở thành một tu la tràng.

“Thánh Cô, ngươi đại thế đã mất, đầu hàng đi.” Trình Tuyết Tường đi lên phía trước, nhìn nữ tử cách đó mười mấy bước chân đang được vài tên đệ tử Vô Cực sơn trang ít ỏi bảo hộ ở phía sau, “Nếu không, đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình!”

Thánh Cô hừ lạnh một tiếng, bước ra từ trong đám người, vênh váo nói: “Vậy các ngươi cứ việc phóng mã tới đây!” Nói xong ánh mắt lập tức thay đổi, nhìn về phía Sở Phi Dương, cười lạnh một tiếng: “Các ngươi thực sự cho rắng có Thánh tử là có thể giải được độc trong người Sở Phi Dương sao? Nằm mơ đi!”

Trình Tuyết Tường nhướn mày, còn chưa kịp mở miệng thì một đạo thanh âm già nua lại đột nhiên vang lên.

Hứa Trực chẳng biết từ nơi nào xuất hiện, quỳ rạp xuống mặt đất cúi đầu khấu lạy Trình Tuyết Tường, cầu xin: “Trình minh chủ, Thánh Cô không được giáo phụ nuôi dưỡng… Từ nhỏ chịu mọi đau khổ nên mới phạm phải sai lầm lớn như thế. Lão phu nguyện lấy mạng đổi mạng, van cầu Sở đại hiệp, van cầu Trình minh chủ, để cho nàng một đường sống!” Lão chuyển hướng về phía Thánh Cô, hai mắt đẫm lệ mơ hồ khẩn cầu: “Nhi đồng, ngươi… ngươi đầu hàng đi, không nên tiếp tục gượng chống nữa.”

Cách đó không xa một thân ảnh cũng chậm rãi đi về phía Hứa Trực. Mọi người nhìn lại, chính là Vô Cực trang chủ Trì Oanh ngày đó.

Lúc này nàng chỉ mặc một thân y sam mộc mạc, nét mặt tố tịnh, không dùng son phấn, không còn khí thế ngang ngược càn rỡ trước kia, thay vào đó là vẻ mặt do dự mâu thuẫn. Nàng nhìn Hứa Trực, lại nhìn Thánh Cô cũng đang ngơ ngác nhìn nàng.

Trì Oanh mở miệng, cuối cùng chỉ gọi một tiếng: “Nữ nhi…”

“Ngươi câm miệng! Câm miệng!” Thánh Cô đột nhiên hét lên, “Ai cho phép các ngươi gọi ta như vậy? Các ngươi tự cho mình là ai?”

Nàng lúc trước cố gắng bình tĩnh, rốt cuộc đến giờ phút này không thể duy trì được nữa, hai mắt đỏ rực nhìn về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, nghiến răng cười lạnh: “Sở Phi Dương, ta đã ăn thụ tâm, công lực không hề thua kém Thánh tử. Ngươi trúng huyết độc của ta, thực sự rằng có Thánh tử thì sẽ có thể lấy lại được một cái mạng sao? Nếu như ta phải chết thì ngươi cũng đừng mong sống được!”

“Lời nàng nói là thật, muốn trực tiếp giải độc nhất định phải có nàng.” Cầm Anh cũng mở miệng nói.

Thánh Cô có chút suy sụp không khống chế được lời nói, sau khi nói xong lại bạo nộ, dưới chân đạp gió, bất thình lình tẩu thoát.

Nàng không tiếc mạng sống mà bạo phát toàn thân công lực, điên cuồng chạy trốn, mọi người nhất thời không kịp chặn lại, chỉ có thể đuổi theo nàng, một đường chạy thẳng lên đỉnh núi, dần dần rút ngắn cự ly.

Sở Phi Dương sớm đem nội lực Đông Long Các áp chế đến kinh mạch, sức lực lúc này có chút không tốt, vì vậy trong số bốn người đương nhiên Quân Thư Ảnh là người có khinh công tốt nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.

Sở Phi Dương mắt thấy bộ pháp dưới chân Quân Thư Ảnh liên tiếp biến hóa, thân ảnh  mềm mại càng lúc càng tách xa ba người bọn họ, không khỏi nóng lòng, chưa khi nào lại cảm thấy hối hận khi đem toàn bộ bí pháp khinh công dạy cho y như lúc này.

Thánh Cô chạy lên tới đỉnh núi, phía trước đã là đoạn nhai (vực thẳm), nàng liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy thân ảnh Quân Thư Ảnh đang nhanh chóng tiếp cận.

Khóe môi Thánh Cô khẽ cong lên, thế nhưng cước bộ vẫn không ngừng, nhằm thẳng hướng vực sâu vạn trượng mà lao đi.

Quân Thư Ảnh cắn chặt môi, nhớ lại lời Cầm Anh nói, không khỏi vừa hận vừa vội.

Y chưa từng cảm thấy căm hận một nữ tử nào như vậy, nghĩ đến bản thân phải cứu nàng, quả thực giống như phải ăn ruồi bọ.

Quân Thư Ảnh ủy khuất chính mình như vậy để cứu một người đáng căm ghét, Sở Phi Dương quả thật là oan gia của cuộc đời y.

Quân Thư Ảnh ở giữa không trung xé rách ngoại bào, hai tay tích đầy nội lực, trong nháy mắt đem ngoại bào đã bị xé rách kết thành một sợi dây dài.

Một đầu dây được quăng đi, quấn chặt lấy cánh tay Thánh Cô, không cho nàng tiếp tục rơi xuống.

Hai chân Quân Thư Ảnh chạm xuống bờ đoạn nhai, một cước đạp xuống một khối đá nhô lên cao, dùng sức đem sợi dây trong tay cố định thêm vài vòng.

Quân Thư Ảnh từ vách đá thò đầu ra, lạnh lùng nhìn Thánh Cô.

Thánh Cô cư nhiên cũng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt tựa hồ giống như lúc trước nàng dùng để nhìn Trì Oanh và Hứa Trực, oán hận kịch liệt nhất cũng đã phát tiết hết sạch, lúc này hai mắt của nàng chỉ còn nét mệt mỏi.

“Quân Thư Ảnh, ngươi hận ta sao? Ngươi chắc chắn rất hận ta.” Thánh Cô nói.

Quân Thư Ảnh chỉ túm chặt sợi dây, từng chút từng chút một kéo lên.

Một tay Thánh Cô bị sợi dây quấn chặt, cơ thể cũng từng chút một được kéo lên cao.

Nàng tiếp tục cười nói: “Sở Phi Dương hận ta, bởi vì ta giết rất nhiều người vô tội. Ngươi hận ta, bởi vì ta hại Sở Phi Dương. Ngươi rõ ràng là hận nhưng vì muốn cứu Sở Phi Dương mà chạy tới cứu ta. Tuy rằng ngươi là vì Sở Phi Dương, nhưng ngươi thật sự là đang cứu ta.” Nàng có chút nói năng lộn xộn, “Đa tạ ngươi, Quân Thư Ảnh.”

Quân Thư Ảnh nhíu mày, vẫn không mở miệng.

“Vô Cực sơn trang bị tiêu diệt, ta cuối cùng cũng không phải là Thánh Cô nữa.” Nàng tiếp tục cười nói, ngẩng đầu ngơ ngác đối diện với ánh mắt của Quân Thư Ảnh, “Tên ta là A Tình. Quân Thư Ảnh, ta van cầu ngươi, ghi nhớ tên của ta.”

“Không phải là Thánh Cô hai mươi năm qua tồn tại trên cõi đời này, mà là A Tình, A Tình đã từng sống…”

Nàng lẩm bẩm nói xong, bàn tay đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, một đao chém đứt sợi dây.

Quân Thư Ảnh cả kinh, sợi dây trên tay nới lỏng, y không khỏi lùi về phía sau hai bước.

Đang muốn đi tới bên vách đá nhìn kỹ thì bị một bàn tay từ phía sau kéo ngược lại.

Quân Thư Ảnh quay đầu, nhìn thấy Sở Phi Dương đã đứng ở phía sau. Sở Phi Dương kéo y vào trong ngực: “Không cần nhìn nữa.”

Quân Thư Ảnh bình tĩnh trở lại, lặng thinh trong vòng tay Sở Phi Dương. Thanh Lang và Trình Tuyết Tường xem xét một lượt xung quanh vách đá, sau đó cùng nhìn về phía Sở Phi Dương lắc đầu.

Sở Phi Dương thở dài, nói: “Chúng ta trở về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.