CHƯƠNG 10
Sở Phi Dương đi đến viện tử lý của Tín Bạch, từ rất xa đã nghe thấy Tín Bạch trung khí mười phần giận dữ mắng mỏ, còn có vài tên phó nhân mang thuốc trị thương, sa bố (băng gạc) tay chân lanh lẹ ra vào.
“Thiên Nhất giáo tà môn ma đạo! Môn võ công này thật ngoan độc âm hiểm, thật sự là sỉ nhục học võ chi nhân (người học võ)!” Tín Bạch thanh âm xuyên thấu cánh cửa, mạnh mẽ truyền ra ngoài.
“Cha, bớt giận, thuốc này người mau thừa dịp còn nóng đem uống đi. Bằng không đến chiều, độc kia ép không được, lại sốt cao thì càng phiền toái.” Chờ Tín Bạch quát mắng xong, Cao Phóng ở một bên dùng ngón tay móc lấy lỗ tai, bưng chén dược mang tới cho lão.
“Lão phu không uống! Mấy hài tử kia các ngươi, cùng ma giáo kia qua lại mật thiết coi như không nói, chuyện tới nước này còn một mực bao che cho yêu nhân kia!” Tín Bạch vỗ ván giường, “Cái tên yêu nhân ma giáo đó ở đâu? Nói hắn tới dây gặp lão phu! Lão phu tốt hơn nên giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này!”
Cao Phóng đem dược đặt xuống chiếc ghế bên cạnh giường, lắc đầu nói: “Cha, người cũng đã lớn tuổi đừng nên nóng giận, trước hảo hảo dưỡng thương đi. Hơn nữa, Thanh Lang không phải cũng giải thích rõ ràng rồi sao, còn đem phương pháp giải độc giao ra, đây đều là hiểu lầm, đả thương người và mấy vị trưởng lão không phải là người Thiên Nhất giáo. Có kẻ mưu đồ gây chia rẽ, người đã biết như vậy sao còn muốn mắc mưu?”
“Ai nói ta muốn mắc mưu!” Tín Bạch trừng mắt dựng râu, “Ai đả thương lão phu cũng không có vấn đề gì! Quan trọng là tà môn võ công này, người chính phái làm sao có thể luyện công phu âm độc như vậy! Việc này đủ thấy, Thiên Nhất giáo nói cho cùng vẫn còn là một tà môn ma đạo, không quang minh chính đại, bất chính phái!”
Cao Phóng vừa nghe, quệt quệt khóe môi nói: “Cha, người đừng quên ta cũng là từ trong không quang minh chính đại bất chính phái ma giáo ấy mà ra, ta cũng là một yêu nhân ma giáo!”
Tín Bạch thoáng nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Tiểu Phóng ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi là một hảo hài tử, cha cũng không phải đang nói ngươi…” Nhi tức phụ (con dâu) này trên được lòng thính đường, dưới được lòng trù phòng, y thuật cao siêu, lại hiếu thuận, còn lưu lại cho lão Tín gia hậu sinh. Nhi tức phụ như vậy, dù cho không phải nữ nhân, cũng không quan trọng. Tín Bạch trong lòng đối với Cao Phóng hài lòng vô cùng, làm sao còn muốn đang tâm mắng chửi chứ.
Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh lúc này đang từ ngoài cửa tiến vào, Cao Phóng vừa thấy Quân Thư Ảnh, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đi tới: “Giáo… ách… Thư Ảnh, các ngươi đã trở về!”
Tín Bạch ở phía sau lầm bầm hai tiếng. Mặt khác, vấn đề xưng hô đơn giản trước kia cũng phải sửa chữa không ít.
Cao Phóng luôn luôn quen nếp gọi Quân Thư Ảnh là ‘giáo chủ’. Tín Bạch sao có thể chấp nhận việc này? Thân là chính phái chính tông võ lâm nhân sĩ, Tín Bạch đối với quan hệ bối phận hết sức cứng nhắc. Lão coi Sở Phi Dương như con, như vậy Quân Thư Ảnh chính là… cái này cũng không cần nhiều lời đi. Tuy rằng lão thật không dám quản Quân Thư Ảnh, bất quá quản Cao Phóng vẫn là dư sức, cho nên xưng hô như vậy trước mặt Tín Bạch là bởi lão sát sao giáo đạo muốn y (Cao Phóng) phải thay đổi thói quen cũ. Lão đối với lần này hết sức hài lòng.
Quân Thư Ảnh gật đầu nói: “Thanh Lang đã đem sự tình nói cho chúng ta biết. Lần này lai giả bất thiện (kẻ đến là người không tốt), chúng ta nhất định phải cẩn trọng ứng đối.”
Sở Phi Dương vượt qua hai người, đi đến trước giường Tín Bạch, bưng lên chén dược đưa cho Tín Bạch, nói: “Sư phụ, uống thuốc. Thanh Lang nói người dư độc chưa hết, nội trong ba ngày đều phải dựa vào thảo dược để áp chế độc tính.”
Lại là Thanh Lang, tiểu tử Thiên Nhất giáo kia thật đáng giận! Ngay cả Sở Phi Dương cũng luôn miệng ‘Thanh Lang nói, Thanh Lang nói’, rõ là nực cười. Tín Bạch trừng mắt nhìn đại đồ đệ một cái, cuối cùng vẫn là tiếp nhận dược uống.
Quân Thư Ảnh nhìn về phía Sở Phi Dương, hắn đã ở trước giường ngồi xuống, đại khái là muốn cùng Tín Bạch bàn bạc một chút chuyện gần đây xảy ra. Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn về phía y, cười cười vẫy vẫy tay, ý bảo cũng tới.
“Phụ thân ” Chính vào lúc này, một đồng âm mềm mại ngoài cửa truyền tới, Sở Lân ôm tiểu oa nhi đi đến, Sở Kỳ theo ở phía sau.
“Tín Ninh Viễn! Ngươi cũng đã lớn rồi, còn muốn ca ca ôm? Lân nhi ca ca ngươi khi bằng tuổi ngươi bây giờ cũng đã xuất môn tòng sư học võ, ngươi không biết xấu hổ, lại còn nũng nịu khoe tài.” Cao Phóng chỉ chỉ tiểu bàn oa, hất hàm nói, “Lại đây!”
Lân nhi đem tiểu oa nhi thả xuống đất, hắn liền vui vẻ mà chạy tới bên chân Cao Phóng, ngửa đầu kêu lên: “Phụ thân.”
Cao Phóng ôm hắn lên, yêu thích không buông tay mà nhéo lấy khuôn mặt phấn nộn.
Tín Bạch nhìn về phía Kỳ Lân ba người vừa mới tới, ha ha cười một tiếng, nói: “Ninh Viễn rất giống Vân Thâm khi còn nhỏ a, cùng giống như cái tiểu bàn đôn. Thạch Đầu, Lân nhi, xuất môn lâu như vậy, mau tới đây để gia gia nhìn một chút.”
Cao Phóng nghĩ đến Tín Vân Thâm hồi nhỏ cũng bộ dạng là tiểu bàn oa như vậy, liền yêu mãi không thôi. Tiêm tú thiếu niên bây giờ đã trở thành một thanh niên chững chạc. Cao Phóng ngược lại thỉnh thoảng nhớ đến lúc đầu, thiếu niên chỉ tới ngực mình hàng ngày đều ở bên cạnh xum xoe.
Kỳ Lân hai người cùng đi đến trước giường phụng bồi lão gia tử trò chuyện. Sở Phi Dương muốn nói một chút chính sự, trái lại cũng không xen vào được, đành phải đi ra ngoài.
“Thư Ảnh, trước quay về viện tử lý nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều chúng ta qua tìm Vân Thâm.” Sở Phi Dương quay đầu lại nhìn Tín Bạch, bắt gặp Tín Bạch đang thương yêu mà sờ lên khuôn mặt Thạch Đầu và Lân nhi, nhíu mày nói gầy gầy. Tín Bạch sớm không quản chuyện trong môn phái, hiện giờ con cháu lão cả sảnh đường, lại càng vui vẻ an hưởng tuổi già. Sở Phi Dương liền bỏ qua ý muốn cùng với sư phụ bàn bạc chuyện Vô Cực sơn trang.
Quân Thư Ảnh liếc nhìn Cao Phóng một cái, Cao Phóng lập tức ngầm hiểu, hướng về phía Quân Thư Ảnh nói: “Trong hậu viện đang sắc thuốc, ta hiện tại không thể đi. Giáo chủ, buổi tối ta sẽ đến tìm người. Mọi người ngày hôm nay cũng đừng xuống núi.”
Quân Thư Ảnh gật đầu: “Hảo, ta chờ ngươi.” Mắt thấy Kỳ Lân hai hài tử tạm thời nửa khắc cũng sẽ không ly khai, Quân Thư Ảnh liền xoay người đi ra ngoài cửa, Sở Phi Dương cũng đi theo sau y.
Hai người đi ra khỏi viện tử lý của Tín Bạch, hướng về phía viện tử lý mà ngày trước Sở Phi Dương đã từng ở. Sở Phi Dương đi ở bên cạnh Quân Thư Ảnh, bỗng nhiên hơi tò mò mà mở miệng hỏi: “Thư Ảnh, ngươi cùng tiểu Phóng buổi tối hẹn gặp có chuyện gì?”
Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn hắn một cái: “Cùng ngươi đâu có quan hệ gì, Sở đại hiệp?”
“Ta chính là tùy tiện hỏi.” Sở Phi Dương sờ sờ mũi, nói.
Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, cứ thế mà đi đến phía trước.
Sở Phi Dương ở bên cạnh, lôi kéo tay y nói : “Ngươi hừ cái gì chứ, là có chuyện gì, nói cho ta biết!”
“Hừ, ấu trĩ!” Quân Thư Ảnh không khách khí mà đáp lại.
Hai người trở về viện tử lý, Sở Phi Dương trước gọi người chuẩn bị một thùng lớn nước nóng, cùng Quân Thư Ảnh thoải mái mà tắm rửa, toàn thân khoan khoái gột sạch bụi bặm.
Đến giờ cơm trưa, Tín Vân Thâm sai người gọi hai người đến cùng dùng cơm. Khi Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh tới nơi đã thấy Thanh Lang và Tín Vân Thâm, Cao Phóng ba người đang chờ sẵn.
“Đại sư huynh, Quân đại ca.” Tín Vân Thâm vui mừng mà tiến ra đón. Vẻ mặt tuy vẫn tươi cười như cũ nhưng lại không giấu được một chút tiều tụy.
Sở Phi Dương vỗ vỗ bờ vai hắn: “Vân Thâm, sự tình quả nhiên rất khó giải quyết sao?”
Tín Vân Thâm thở dài một hơi nói: “Sư huynh, việc này nói thì dài dòng, trước ngồi xuống đã.”