CHƯƠNG 103: PHIÊN NGOẠI : PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN VÂN THÂM
Tín Vân Thâm là ai?
Nói đến cái tên này, đại danh đỉnh đỉnh ở trên giang hồ tuyệt đối không thua kém bao nhiêu so với Sở đại hiệp nào đó. Sự thật chỉ ra rằng, cái tên này thậm chí còn nổi danh giang hồ sớm hơn cả Sở Phi Dương.
Thời điểm hai người còn là tiểu bảo bảo non nớt, vào dịp sinh thần chưởng môn Thanh Phong phái Tín Bạch, bọn nha hoàn thật sớm đã ăn diện cho hai tiểu thiếu gia, trên trán còn điểm một chút son hồng, càng làm nổi bật lên mi mục như họa của hai hài tử xinh xắn, ngọt ngào ngon miệng.
Tiểu Vân Thâm được thả xuống đất, chân vừa mới chạm đất liền bắt đầu chạy loạn khắp sân, tiểu Phi Dương thì ngược lại, bộ dạng trang nghiêm trầm ổn, đứng ở một bên coi chừng tiểu sư đệ.
Nếu là sinh thần của chưởng môn đại môn phái đệ nhất thiên hạ thì đông môn đông phái trên giang hồ đương nhiên là rất tích cực đến chúc mừng, Thanh Phong kiếm phái người đến kẻ đi, so với ngày thường hết mực náo nhiệt.
Khi đó mọi người chỉ biết, Sở Phi Dương là đại đệ tử Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm là nhi tử độc nhất của chưởng môn Thanh Phong kiếm phái. Đối với hai hài tử chưa đầy mười tuổi mà nói, thanh danh như vậy đã là đủ tiếng tăm rồi.
Tiếng cười đùa của nhi đồng hấp dẫn không ít khách nhân vây xem. Hai tiểu tử này chẳng mảy may có chút uy hiếp nào đối với người giang hồ, các vị chưởng môn bang chủ có thể thả lỏng tâm tình mà quan sát rồi tán tụng hai tiểu hài tử khả ái, xinh xắn này.
Không biết là thiếu chủ môn phái nào đi theo bậc trưởng bối đến làm khách đột nhiên bước ra từ đám đông, đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, so với Sở Phi Dương thì cao hơn một cái đầu khiến y cảm thấy rất có uy nghi.
Thiếu niên ngượng ngùng khụ khụ một tiếng, nói với Sở Phi Dương: “Tiểu sư đệ, ngươi đứng ở chỗ này không cảm thấy nhàm chán sao? Ca ca dẫn ngươi đi chơi nha.”
Sở Phi Dương lúc này đã theo Mục Giang Bạch luyện võ mấy năm, tuy nhỏ tuổi nhưng tu vi võ công đã hết sức thâm hậu, chỉ là hắn trời sinh tính khí hay giúp đỡ người khác, thiếu niên này trước mặt cũng không có ác ý, Sở Phi Dương đương nhiên cũng sẽ không lấy đi thể diện của y.
“Đa tạ ca ca, nhưng ta phải trông chừng tiểu sư đệ, không thể đi.” Tiểu Phi Dương lễ độ chắp tay từ chối.
Thiếu niên nhìn tiểu hài tử xinh xắn trước mặt đang rất chững chạc ra vẻ dày dặn kinh nghiệm, càng cảm thấy phi thường yêu thích, ngứa tay muốn nựng khuôn mặt non mềm của hắn một cái.
Đang rục rịch còn chưa kịp hành động thì đột nhiên nghe được một thanh âm non nớt vang lên: “Tiểu tặc kia, ngươi dám khi dễ sư huynh ta, xem thần công của ta đây!”
Thiếu niên ngoảnh đầu về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một đạo thân ảnh nho nhỏ mạnh mẽ như gió đang vọt tới, dưới ánh mắt nghi hoặc của y liền túm lấy cánh tay y, há miệng cắn một cái.
Thiếu niên tốt xấu cũng lớn hơn bọn họ mấy tuổi, chăm chỉ tập võ cũng được một thời gian, gân cốt cường tráng, Tiểu Vân Thâm một cái cắn trúng xương cổ tay người ta, trong khi răng mình là răng sữa.
“Oa…” Thiếu công tử Thanh Phong kiếm phái ngay tại chỗ ôm lấy tay người ta, trên đó còn in dấu răng và nước miếng của mình, trước mặt đông đảo chưởng môn trên giang hồ khóc đến long trời lở đất. Mọi người thấy thế thì nháo nhào chạy đến dỗ dành, rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên mà thiếu chưởng môn Thanh Phong kiếm phái “nổi danh” ở trên giang hồ.
Hiện giờ thiếu chưởng môn năm đó bị răng sữa cắn trúng đã là một thiếu niên đứng đầu đảm đương công việc của môn phái, mỗi lần gặp lại Tín Vân Thâm đều không biết điều lấy chuyện năm đó ra để mà chế nhạo một phen. Tín Vân Thâm oán hận nghiến nát răng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt máu xuống bụng.
Ai, chuyện cũ không dám nhớ lại, vậy thì để cho nó theo gió mà bay đi đi.
Hiện giờ còn có một chuyện khiến hắn rất không hài lòng, ngày đêm phiền não không thôi.
Phiền não đó cũng chính là từ Cao Phóng.
Lại nói, từ khi tới Thanh Phong kiếm phái tìm Đại sư huynh nhưng bị Tống Lam Ngọc phát giác thân phận, còn bị cha hắn đánh trọng thương rồi sau đó được hắn cứu chữa thì cho tới nay tình cảm của hai người đã trải qua không ít sóng gió, cho dù so với khó khăn mà Đại sư huynh và Quân giáo chủ trải qua thì không đáng là gì.
Nhưng bây giờ, Quân giáo chủ người ta cũng đã giúp Đại sư huynh sinh hai hài tử rồi, Tiểu Thạch Đầu đã chập chững tập đi, còn bên cạnh hắn thì…
Đến bây giờ cũng chỉ có nắm tay, hôn môi, căn bản chưa có… làm qua việc kia!
Buổi tối một ngày kia, thiếu chưởng môn uống rượu mạnh để tăng thêm tặc đảm, nửa đêm xông vào phòng Cao mỹ nhân, phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, ôm quyết tâm tráng sĩ đoạn cổ tay, định làm cái việc quấy rối kia.
(Trích trong “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn/Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn
Dịch thơ: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê/Tráng sĩ một đi không trở về)
Cao Phóng ngày thường tính tình hoà nhã, nhìn y trung thành và tận tâm với Quân Thư Ảnh thì có thể biết được. Lúc này y đang mơ mơ màng màng ngủ, phát hiện người bên cạnh là Tín Vân Thâm thì đương nhiên cũng không mảy may chống đối, thân mình mềm mại tiến sát vào trong lòng Tín Vân Thâm, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn kích động của thiếu niên, còn vuốt ve một cách loạn xạ.
Tín Vân Thâm ở dưới tấm chăn mỏng xấu xa sờ tới sờ lui, càng lúc càng to gan lớn mật.
“Không được, Vân Thâm.”
Tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Tín Vân Thâm thở hổn hển, nhìn thấy con ngươi dịu dàng xinh đẹp của Cao Phóng thì không kìm lòng được tự liếm môi mình, ấm ức nói: “Vì sao không được?! Tiểu Phóng, ngươi căn bản là không thích ta phải không? Ngươi nếu như không thích ta thì chỉ cần nói thẳng, ta nhất định sẽ không tiếp tục quấy rầy ngươi.”
“Làm sao có thể?!” Cao Phóng thở dài, đưa tay sờ lên khuôn mặt Tín Vân Thâm, đầu ngón tay và ánh mắt đều tràn ngập ôn nhu lưu luyến vô hạn, “Ngươi là người mà đời này ta yêu sâu đậm nhất, ta làm sao có thể không thích ngươi.”
“Vậy ngươi tại sao cứ mãi cự tuyệt ta, sẽ khiến ta cảm thấy rằng ngươi chán ghét ta.” Tín Vân Thâm đầy một bụng ủy khuất nắm lấy bàn tay Cao Phóng, bất mãn hừ hừ nói, “Nói thích ta vậy tại sao không để ta làm.”
Cơ thể Cao Phóng khẽ cừng đờ, đột nhiên xốc chăn lên, chân trần bước xuống đất, giẫm nát tấm thảm bên giường.
Tín Vân Thâm mê luyến nhìn bóng lưng thon dài thanh tú của y, đưa tay khẽ kéo lấy một suối tóc dài quá thắt lưng của y, thần tình ái mộ ngửa đầu nhìn Cao Phóng.
Cao Phóng cầm một tiểu đao tới, dùng ánh mắt ý bảo: “Vân Thâm lại đây.”
Tín Vân Thâm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Cao Phóng, bị y ấn vào cột gỗ: “Đứng thẳng.”
Tín Vân Thâm ngoan ngoãn đứng thẳng, thấy Cao Phóng ở trên đỉnh đầu của mình vạch một đường.
Cao Phóng đẩy hắn ra sau đó tự mình đứng vào vị trí cột gỗ, cũng ở trên đỉnh đầu mình làm tương tự.
Cao Phóng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào hai vết khắc trên cột gỗ cách nhau một gang tay kia, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt không phục của Tín Vân Thâm, y nhíu đôi mi thon dài: “Ta không có hứng thú đối với sự câu dẫn lên giường của tiểu bảo bảo.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tín Vân Thâm tối sầm lại: “Tiểu Phóng, cái này không công bằng, ngươi vốn dĩ lớn hơn ta, đương nhiên hiện tại cao hơn ta. Chờ ta lớn thêm vài tuổi, khẳng định sẽ còn cao lớn uy vũ hơn cả Đại sư huynh!”
Cao Phóng vỗ vỗ đỉnh đầu Tín Vân Thâm, gật gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy ngươi mau lớn đi a, tiểu bảo bảo.”
Không cần phải nói, đêm nay thiếu chưởng môn quấy rồi, vẫn thất bại như thường. Tín Vân Thâm thở hồng hộc ôm chặt Cao Phóng, không quan tâm y nói rất nóng rất chật, khăng khăng muốn được ngủ lại.
Cao Phóng cảm nhận hơi thở ở phía sau dần dần bình ổn, hai tay nắm lấy bàn tay Tín Vân Thâm đang ôm chặt lấy y, rất khẽ thởi dài một tiếng.
Bởi vì ngay từ đầu thần xui quỷ khiến, hai người mới có quan hệ bất thường. Tín Vân Thâm tuổi còn nhỏ đã si mê võ học, bất kể là tâm pháp có nguồn gốc chưa rõ ràng thế nào cũng dám tự mình thử một lần, rốt cuộc luyện tới tẩu hỏa nhập ma. Cao Phóng thân là đại phu, đương nhiên tận lực cứu chữa, chỉ xem hắn như một hài tử chưa lớn. Trong suốt quá trình trị bệnh cũng không cách nào tránh khỏi đủ loại hành vi thân mật nhưng Cao Phóng chẳng hề kiêng dè, ai ngờ cứ như vậy lại khiến cho thiếu niên danh môn chính phái nảy sinh si mê đối với y.
Tuổi trẻ ái tình mãnh liệt, cho dù từng có hoang mang nhưng cũng rất nhanh bị si luyến thân thiết kia xoá sạch, chỉ còn nhiệt huyết. Vân Thâm thích giả bộ nũng nịu trước mặt người khác, nhưng Cao Phóng biết Vân Thâm sớm có thể một mình gánh vác trọng trách, thiếu niên tuấn tú lúc gánh vác công việc thì không chùn bước, chín chắn giống như một nam tử trưởng thành. Đối mặt với Vân Thâm như thế này, muốn không động tâm, là rất khó.
Cao Phóng lại không thể như Tín Vân Thâm không suy nghĩ đến hậu quả. Vân Thâm là hậu nhân của danh môn, hắn cần phải có một tiền đồ tốt đẹp. Hắn có thể sẽ cưới một tiểu thư xinh đẹp môn đăng hộ đối, sinh ra một đám hài tử đáng yêu, kế tục Thanh Phong kiếm phái, cả đời phong quang vô lượng.
Vân Thâm so với những thiêu niên cùng trang cùng lứa thì trưởng thành hơn, nhưng khuôn mặt tuấn tú chưa trổ mã vẫn như nhắc nhở y, hắn còn là một hài tử chưa lớn.
Cao Phóng sẽ không ở thời điểm Vân Thâm còn đang mê luyến mình mà rời đi, cũng sẽ không hy vọng Vân Thâm sau này hối hận bởi rung động của ngày hôm nay, cho nên y sẽ còn ở bên cạnh hắn, y muốn đợi.
“Vân Thâm à, lớn mau đi. Chờ ngươi thực sự suy nghĩ chín chắn, ta nhất định…” Cao Phóng thì thầm tự nói, nhích lại sâu hơn trong cái ôm ấm áp của thiếu niên, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không lâu sau đó, Võ Lâm minh bởi vì có nhiệm vụ cần Thanh Phong kiếm phái viện thủ. Tín Vân Thâm bỗng nhiên chủ động đến gặp Tín Bạch xin đi giết giặc, muốn đảm đương nhiệm vụ tới phương Bắc cứu giúp tứ môn bát phái.
Nhiệm vụ lần này không giống bình thường, chẳng những phải tru diệt cường đạo mà còn phải giúp tứ môn bát phái kia chuyển nhà tới Trung Nguyên, rời bỏ mảnh đất hoang vu cằn cỗi.
Tín Bạch tuy rằng yêu thương Tín Vân Thâm nhưng cũng không quá nuông chiều. Nếu hắn đủ tự tin gánh vác trọng trách này thì Tín Bạch cũng sẽ không ngăn cản. Sở Phi Dương lo lắng hắn tuổi nhỏ kinh nghiệm chưa nhiều, muốn đi theo bảo hộ nhưng lại bị Tín Vân Thâm cự tuyệt.
“Đại sư huynh, huynh không cần lo lắng cho ta. Lúc nhỏ ta chính là người bảo hộ huynh đó, huynh chẳng lẽ không nhớ sao?” Tín Vân Thâm ngồi ở trên lưng ngựa, cười khẽ, nói.
“Xú tiểu tử,”Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cùng đi theo Tín Vân Thâm còn có mấy đệ tử đắc ý của Thanh Phong kiếm phái, võ công đều rất cao cường. Sở Phi Dương cũng biết không thể quá mức nuông chiều Tín Vân Thâm, lẽ nào cứ để hắn cả đời không thoát ra khỏi sự bảo hộ của trưởng bối? Cuối cùng chỉ có thể dặn dò: “Vân Thâm, vạn sự phải cẩn trọng.”
Tín Vân Thâm kéo cương ngựa một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong kiếm phái, bóng người ngồi ở trên thân cây kia tựa hồ cũng đang dõi mắt trông xa, nhìn về phía hắn.
Tín Vân Thâm nhìn thân ảnh phong lưu thanh tú kia, trong lòng nhảy lên vài cái.
Hắn hướng về phía Sở Phi Dương nặng nề gật đầu rồi lại liếc mắt nhìn một lần cuối cùng về phía xa, cắn răng giật dây cương, thúc ngựa xoay người, cùng mấy vị sư huynh và vài cao thủ Võ Lâm minh phái thẳng hướng đi lên phương bắc.
Nhiệm vụ lần này quả thực không hề đơn giản. Thấm thoắt, mùa xuân qua đi, gió mùa hạ thổi tới đầu cành, thổi cho Lãng Nguyệt sơn trăm hoa đua nở, khi thu sang thì kết trái rơi xuống. Cho đến sáng sớm một ngày kia, bầu trời đột nhiên rơi xuống vài bông tuyết nhỏ. Cao Phóng kéo chặt phi phong, khẽ thổi vào lòng bàn tay mấy ngụm bạch khí, ngửa đầu nhìn bầu trời thăm thẳm.
“Mùa đông đến rồi…” Cao Phóng khẽ nói, tay đè lên ngực, nơi này có một miếng ôn ngọc mấy tháng trước Vân Thâm gửi về cùng với một phong thư.
Đang ở nơi hoang vắng, Tín Vân Thâm cũng không thể tìm được bảo ngọc trân quý hiếm có gì, miếng ngọc này cũng chỉ là dùng bạc mua được từ một tiểu thương. Hắn biết Cao Phóng ở Thiên Nhất giáo quen với việc nhìn thấy trân phẩm quý giá nhưng sẽ không coi miếng ngọc này là vật tầm thường. Bởi vì, đây là vật mà hắn tặng.
Cao Phóng lấy miếng ngọc từ trong ngực ra, áp lên má, cảm giác mềm mại mà ấm áp.
“Vân Thâm, ngươi khi nào thì về nhà…” Cao Phóng khẽ thở dài một tiếng.
Chạng vạng tối, tuyết rơi mỗi lúc một lớn, từ nhỏ như hạt muối rồi lớn dần trở thành đại tuyết như lông ngỗng. Trong Thanh Phong phái gia nô đi tới đi lui, chuẩn bị cơm chiều.
Thời điểm Cao Phóng nhìn thấy một bóng người kia, là lúc y đang ở trong dược phòng sắp xếp thảo dược.
Y ở Thanh Phong phái này đã hơn một năm, bất tri bất giác đã trở thành đại phu hạng nhất trong Thanh Phong kiếm phái. Không ai bổ nhiệm, không ai uỷ nhiệm, thế nhưng mọi người lại mặc nhiên thừa nhận địa vị đó của y, toàn bộ dược phòng trong phái đều trở thành địa bàn của y.
Đang bận rộn thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kẽo kẹt của cánh cửa, một trận gió lạnh tràn vào.
Cao Phóng tưởng rằng gió mạnh thôi bung cửa, tay bưng khay trúc quay người lại, y định bụng đi tới đóng cửa lại thì thoáng thấy một bóng người cao lớn chững chạc đang đứng ở trước cửa, toàn thân mang theo khí tức phong tuyết.
Ngọn đèn trong dược phòng không quá sáng, lúc này bị gió lạnh thổi qua khiến ngọn lửa chớp động, Cao Phóng nhìn không rõ sắc mặt người nọ.
“Ngươi là đệ tử ở môn nào, tới bốc thuốc sao?” Cao Phóng bưng khay trúc tới, mở miệng hỏi, “Ngươi bị thương hay là có bệnh? Ta giúp ngươi xem…”
Còn chưa dứt lời, người kia đã đột nhiên đi tới, vươn cánh tay ra đem theo cả bụi tuyết phong trần và y ôm vào lòng.
Cao Phóng bị ép ngửa đầu, cằm chống lên bả vai rắn rỏi, khay trúc trong tay sớm đã rơi xuống đất, thảo dược vương vãi khắp nơi.
Cao Phóng nhíu mày, đang muốn đẩy ra thì một đạo thanh âm giống như khẽ gọi đột nhiên lọt vào tai y: “Tiểu Phóng, Tiểu Phóng, ta rất nhớ ngươi…”
Cao Phóng cứng đờ người, ngơ ngác mặc cho hắn ôm. Thanh âm kia trầm thấp từ tính, mặc dù là vô cùng dễ nghe nhưng thanh sắc lại hoàn toàn xa lạ. Thế nhưng giọng điệu mang theo tưởng niệm và một chút nũng nịu kia thì quen thuộc như khắc vào tim rồi, hàng đêm đều cùng y đi vào giấc mộng.
Nam tử cao lớn cảm giác được y đang cứng nhắc liền nắm lấy vai y, dí sát mặt vào trước mắt y, tức cười nói: “Làm sao vậy Tiểu Phóng? Mấy tháng không gặp, ngươi đã không nhớ rõ ta hả? Ta thật đau lòng.”
“Vân… Vân Thâm…” Cao Phóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ ở trước mặt đã hoàn toàn không còn nét ngây ngô niên thiếu, nhất thời có chút hoa mắt.
Tín Vân Thâm thỏa mãn nhìn bộ dạng kinh ngạc đến ngây người của y, tiến sát tới hôn một cái lên khóe môi mỏng đang khẽ nhếch lên rồi đột nhiên ôm ngang người y.
Cao Phóng hô lên một tiếng, nhưng hai tay lại ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tín Vân Thâm.
Tín Vân Thâm thấy y đang ngửa mặt nhìn mình, còn mái tóc dài mượt như nước thì buông xuống, trong lòng không khỏi bị khiêu khích.
Tín Vân Thâm không để ý tới ánh mắt của gia nô, sải bước ra khỏi dược phòng, băng qua sân viện, ôm người trở về phòng ngủ của mình.
Việc đầu tiên là đóng cửa sau đó Tín Vân Thâm mạnh mẽ đặt Cao Phóng đứng cạnh cây cột gỗ, vừa hung hăng hôn lấy hôn để, vừa lấy ra tiểu đao ở trên đỉnh đầu Cao Phóng vạch một đường.
Hắn buông Cao Phóng ra, sau đó cũng tự mình đứng vào đó rồi vạch một đường khác, xong xuôi tựa tiếu phi tiếu nhìn hai vết khắc đã cách nhau rất xa, ý xấu cười nói: “Thế nào Tiểu Phóng? Lần này ngươi không còn gì để nói nữa chứ?”
Cao Phóng lặng đi một chút, rồi đột nhiên khẽ cười, dùng một tay nắm cổ Tín Vân Thâm, hơi nhón mũi chân, hôn lên má hắn, rồi ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi một ngụm nhiệt khí, cười nói một câu gì đó.
Khuôn mặt Tín Vân Thâm trong nháy mắt đỏ lên, tai cũng chuyển sắc như muốn nhỏ huyết. Cao Phóng thoả mãn nhìn tên gia hỏa ngây thơ không chịu nổi chòng ghẹo này. Thình lình Cao Phóng bị Tín Vân Thâm đè ngã xuống đất.
“A… Ngươi cái tên gia hỏa này… Ưm… tới giường… Vân Thâm…”
Ngoài cửa phòng thiếu chưởng môn, Sở đại hiệp một chưởng dẹp tan đám gia hỏa không biết điều đang ở góc tường nghe lén, trong tai cũng không tránh khỏi nghe được một vài thanh âm không mấy êm dịu.
Sở Phi Dương không khỏi sờ sờ cằm, ân? Thiên Nhất giáo này dạy dỗ tả sứ Đường chủ như thế nào, tại sao lại cùng có một thói quen như vậy?