CHƯƠNG 32:
Mai Hướng dẫn Sở Phi Dương đến địa lao, lại gặp Quân Thư Ảnh mới từ nơi đó đi tới.
Mai Hướng cả kinh, tiến lên kinh sợ nói: “Ngươi…ma đầu nhà ngươi, ngươi vào địa lao rồi? Ngươi đã làm gì con ta?”
Quân Thư Ảnh chẳng hiểu gì nhìn lão một lát, đi về phía Sở Phi Dương, nói với hắn: “Sự tình tựa hồ không đơn giản như vậy.”
Sở Phi Dương gật gật đầu: “Chúng ta đang định vào địa lao xem Mai công tử, ngươi đi không?” Chưa đợi Quân Thư Ảnh kịp trả lời đã lôi kéo cổ tay y: “Đi thôi, cùng đi xem xem.”
“Ân.” Quân Thư Ảnh lên tiếng đi theo phía sau Sở Phi Dương.
“Mai lão gia.” Sở Phi Dương gọi một tiếng. Tuy rằng Mai Hướng không thích Quân Thư Ảnh đi theo, nhưng cũng hiểu không nên nổi cáu vào lúc này, chỉ có thể tiếp tục dẫn người tiến về hướng địa lao mà đi.
Vừa vào cửa liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, Mai Hướng cả kinh, vừa lên tiếng gọi: “ Thần Anh, Thần Anh…..” vừa vội vàng chạy vào trong.
Sở Phi Dương vội nói: “Mai lão gia, cẩn thận.” Rồi đuổi theo phía sau.
Tiến vào trong phòng giam, đã thấy nằm ngoài cửa lao, trên nền đất ẩm thấp người từng hộ tống Mai Hướng đến đây – Trương Thống Lĩnh, trước ngực cắm một cây chủy thủ, sớm đã chết vì mất máu.
“Thần Anh, đây….đây là có chuyện gì?” Mai Hướng đi đến ngoài cửa phòng giam túm lấy rào chắn bằng gỗ, vội vàng hỏi.
Mai Thần Anh vẫn cúi đầu, ngồi lên đống cổ khô ở góc phòng, mái tóc buông xuống che khuất hai má. Hắn chẳng thèm ngẩng đầu lên, bình thản như không trả lời: “Là con giết.”
“Cái gì?! Ngươi, ngươi sao lại dám giết gã. Gã ta chính là tâm phúc của Diêu đại nhân!” Mai Hướng cả giận nói.
Mai Thần Anh cười lạnh một tiếng: “Tâm phúc thì đã sao? Con ngay cả lão bà của tên đó cũng dám giết, vậy thì còn gì mà không giám giết đây?!”
“Ngươi, đồ nghịch tử nhà ngươi mất trí rồi! Ngươi còn dám nói! Hân Nhược là muội muội của ngươi, nàng…”
“Muội muội thì lại làm sao, đã gả cho người thì là người của phu gia nàng. Ai bảo Diêu Vân Hải cư nhiên dám vọng tưởng nuốt trọn gia sản Mai gia ta!” Mai Thần Anh đột nhiên đứng lên, đi đến cửa lao, hung tợn nhìn Mai Hướng: “Cha, hiện giờ con đã giết lão bà của tên khốn đó, chúng ta đã cắt đứt hẳn với gã rồi. Cha, di sản Mai gia là của ta, tất cả đều là của ta! Người về sau không cần để ý đến tên họ Diêu đó nữa. Hân Nhược đã chết, gã không còn cớ để tranh giành gì đó với Mai gia. Cha, Mai gia là của ta, là của một mình ta.”
“Ngươi! Ngươi là đồ cẩu bất hiếu!” Mai Hướng tức giận, mặt đỏ bừng như màu gan heo, đập cửa lao cả giận nói: “Ngươi cho rằng giết Hân Nhược, gia sản của Mai gia sẽ là của một mình ngươi chắc?! Đồ bùn nhão không thể xây tường như ngươi, uổng cho ta vẫn tin tưởng bản chất ngươi tốt! Ta nói cho ngươi biết, ta vốn để lại một đường lui cho ngươi, để ngươi cả đời cơm no áo ấm. Nhưng hiện tại, ngươi ngay cả một người chết cũng đừng nghĩ muốn lấy, Mai Hướng ta không có loại nhi tử phát rồ như ngươi!”
Nói xong nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, dưới chân không ổn lảo đảo hai bước, sau khi bám vào tường chấn định thân thể, Mai Hướng vung tay áo, không thèm quay đầu lại dời đi.
Mai Hướng vừa mới ly khai, Mai Thần Anh lập tức không còn gào thét kêu trời kêu đất nữa, lại tiếp tục trầm mặc, một mình yên lặng quay trở về đống cỏ khô trong góc phòng, ngồi xuống.
Quân Thư Ảnh và Sở Phi Dương liếc nhau, Sở Phi Dương tiến lên mở lời nói: “Mai công tử, ngươi cần gì phải cố ý chọc giận Mai lão gia như vậy?”
Mai Thần Anh chẳng thèm nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì. Sở Phi Dương cũng không để ý, tiếp tục đến trước cửa phòng giam, lẳng lặng nhìn Mai Thần Anh một lát, lại nói: “Mai công tử, kỳ thật ngươi chưa hề giết Mai cô nương, đúng không?”
Mai Thần Anh giật giật, ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, bĩu môi lộ ra một nụ cười khinh thường: “Sở Phi Dương, ngươi đừng có giả bộ thông minh, ta biết khi đó ta đem chuyện xấu của ngươi phát tán khắp nơi, phá hủy thanh danh của ngươi, ngươi nhất định đã ghi hận trong lòng. Loại thời điểm này, ngươi cần gì phải đến quản việc vớ vẩn của ta.”
Quân Thư Ảnh nghe xong nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu.”
Mai Thần Anh nhìn y, cũng “hừ” một tiếng: “Đến Mai gia ta một con sài lang là đủ rồi, không cần tăng thêm hai con hổ báo.”
“Hân Nhược cô nương rốt cuộc ở đâu?” Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn hắn, trầm giọng hỏi.
“Ngươi không tin sự thật rằng nàng đã chết sao? Sở đại hiệp thật đúng là trọng tình trọng nghĩa nha.” Mai Thần Anh rêu rao nói: “Đáng tiếc, ta chỉ là một tên tiểu nhân đê tiện, tên tiểu nhân mà chỉ vì gia sản của Mai gia có thể sát hại thân muội muội. Sở đại hiệp nếu ngươi cảm thấy hối hận hồi đó đã không thú Hân Nhược, không bằng lập tức theo nàng xuống Hoàng Tuyền, cùng nàng làm đôi quỷ phu thê, thấy sao hả?!”
Sở Phi Dương nhìn vào đôi mắt hắn, nhìn thẳng một lát, Mai Thần Anh tùy tiện làm càn, Sở Phi Dương mặt không chút thay đổi xoay người sang hướng khác, kéo Quân Thư Ảnh: “Chúng ta đi.”
Hai người ra khỏi địa lao, đến bên một vườn hoa nhỏ trong sân.
Quân Thư Ảnh im lặng không lên tiếng nửa ngày. Sở Phi Dương đi phía bên trái y, quay qua…nhìn nhìn y, nâng tay ôm bờ vai y: “Uy, nghĩ gì vậy.”
Quân Thư Ảnh lắc lắc đầu.
“Để bụng chuyện ta rất quan tâm đến sinh tử của Mai cô nương sao?” Sở Phi Dương cười nói.
Quân Thư Ảnh thản nhiên nhìn hắn một cái: “Ngươi không quan tâm, ngươi sẽ không phải là Sở đại hiệp.”
Sở Phi Dương sáp đến hôn lên mặt y một cái, vì làn da lành lạnh nhãn bóng nên khi hôn sẽ không muốn dời ra. Quân Thư Ảnh đẩy mặt hắn ra, nhìn thấy cặp mắt mang ý cười hơi hơi cong lên kia ở ngay trước mặt, trong đôi con ngươi tràn đầy thân ảnh của mình.
“A…” Quân Thư Ảnh nhìn một lát, như bừng tỉnh đại ngộ hít một tiếng.
“Làm sao vậy?” Sở Phi Dương thắc mắc hỏi, trong mắt vẫn mang theo ý cười như cũ.
“Mắt của Tiểu Thạch Đầu và Lân Nhi, đều giống ngươi a.” Quân Thư Ảnh tấm tắc thở dài. “…” Sở Phi Dương im lặng.
Hai hài tử kia đều đã lớn như vậy rồi, đến giờ ngươi mới phát hiện ra sao. Ngươi đúng là một người ‘Nương’ vô trách nhiệm a.
Đương nhiên, câu nói này, Sở đại hiệp cũng chỉ dám nói thầm trong lòng.
-End 32-