CHƯƠNG 39:
Trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, bên ngoài ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu rên rả rích.
Ngọn đèn dầu phía bên trong khung cửa bị sương thấm ướt nhẹ nhàng lay động, một nền quang ảnh cũng tán loạn theo. Sau tấm màn đang buông xuống thỉnh thoảng vang lên tiếng người thì thầm nói chuyện, bao hàm ái ý.
Tấm chăn bằng gấm rộng lớn che đậy cho hai thân hình quang loả bên dưới. hai người nằm nghiêng mặt hướng vào bức tường, một cánh tay Sở Phi Dương vắt ngang trước bả vai Quân Thư Ảnh, để lưng y dính sát vào ngực mình. Động tác nhẹ nhàng của Sở Phi Dương, khiến mặt trên tấm chăn bằng phẳng xuất hiện chút dao động.
Quân Thư Ảnh khẽ cau mày nhắm nghiền hai mắt, ngẫu nhiên kìm chế không được nhẹ nhàng rên một tiếng, một chân gấp khúc trước ngực cũng dần lộ ra khỏi chăn gấm, theo động tác của Sở Phi Dương nhẹ nhàng đong đưa.
“Thoải mái không?” Sở Phi Dương hôn nhẹ vào gáy Quân Thư Ảnh, nhẹ giọng cười nói, thanh âm trầm thấp truyền vào trong tai, hình như cũng có thể khiến cho thân thể có chút run rẩy.
“Vừa rồi là ta quá…hiện giờ để ta hảo hảo mà….” Thanh âm Sở Phi Dương biến mất trong nụ hôn dịu dàng.
Đến tận khi Sở Phi Dương thoả mãn chấm dứt, Quân Thư Ảnh dưới sự khiêu khích như có như không của hắn mệt mỏi muốn ngủ, trước đó vẫn không quên nhắc nhở: “Sáng sớm mai nhất định phải đi….”
“Ta biết, ngươi yên tâm ngủ đi.” Sở Phi Dương hôn lên hai má Quân Thư Ảnh, nhìn y vô cùng mệt mỏi mà phóng tâm nhắm hai mắt nặng nề ngủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực độ may mắn.
Nhất định là hắn đã làm được rất nhiều chuyện tốt, mới có thể được người này toàn tâm toàn ý bồi bên mình.
Sở Phi Dương vốn định để Quân Thư Ảnh nghỉ ngơi nhiều thêm một chút, y lại không thèm, Quân Thư Ảnh quyết tâm nhất định phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quân Thư Ảnh liền thúc giục Sở Phi Dương mau chóng trở về Mai gia sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. Y vội vàng đi phía trước, Sở Phi Dương vừa đi theo sau vừa cười nói: “Ngươi gấp cái gì, Mai gia cũng chẳng chạy mất được, ngươi muốn đi người ta càng không giữ lại, nóng lòng như vậy để làm gì.”
Quân Thư Ảnh không thèm quay lại nhìn hắn, chỉ trả lời: “Đêm dài lắm mộng.”
Khi hai người trở lại Mai gia, đã thấy Mai Thần Anh được thả ra ngoài, vẻ mặt chán nản đi theo sau Mai Hướng. Mai Hân Nhược thì ngược lại, trang điểm ăn diện, một bộ dáng quan gia phu nhân ung dung hoa quý, đang đứng trước sảnh ngênh đón hai người trắng đêm không về.
“Quân đại ca, ngày hôm qua các huynh sao lại không ở trong phòng?” Sở Vân Phi vừa thấy Quân Thư Ảnh tiến vào, liền vui vẻ chạy đến thăm hỏi.
Giang Tam kéo cậu sang một bên, không biết ghé vào lỗ tai cậu nói điều gì, chỉ thấy lông mày cậu rũ xuống, lại nhìn mắt Sở Phi Dương, buồn bực đứng sang một bên.
“Sở đại ca, Quân công tử, mấy ngày qua đa tạ sự tương trợ của hai vị, càng cảm tạ ơn cứu mạng của nhị vị.” Mai Hân Nhược tiến lên nhẹ nhàng hành lễ, tầm mắt xẹt qua Sở Phi Dương, đến mặt Quân Thư Ảnh ngừng lại một lát, rồi lập tức rời đi, cúi đầu nói: “Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Yêu cầu đối với Mai gia, ta đã biết. Ta thay phụ thân đáp ứng nhị vị, nhất định sẽ tận lực cứu tế nạn dân. Dù sao đây cũng là do Mai gia ta tạo nghiệt.”
Mai Hướng nghe xong lời này, cúi đầu nặng nề thở dài, biểu tình ảo não, lại không biết rốt cuộc vì sao mà ảo não.
Sở Phi Dương nhìn nhìn Mai Thần Anh mở miệng đáp: “Nói vậy nghĩa là Diêu phu nhân đã biết hết chân tướng sự việc, đây vốn là chuyện trong nhà của Mai gia, lẽ ra ta không nên hỏi đến….”
Mai Hân Nhược ngắt ngang lời hắn: “Sở đại ca nói không sai, đây đích thật là chuyện trong nhà của Mai gia. Đa tạ Sở đại ca thời gian qua đã lo lắng. Chuyện sau này, muội hy vọng có thể tự mình giải quyết.”
Mai Hân Nhược nói xong nhìn nhìn ra phía sau, thanh âm cũng nhẹ xuống: “Dù sao thì bọn họ, một bên là phụ thân và huynh trưởng của muội, một người lại là phu quân…..”
Quân Thư Ảnh nhướn mày liếc nhìn Sở Phi Dương một cái, vẻ mặt kia rõ ràng là muốn nói ngươi này “cẩu nã lão thử” thích lo chuyện bao đồng, người ta cũng đâu có muốn ngươi nhúng tay vào việc nhà mình.
(Cẩu nã lão thử: nghĩa là chó lại bắt chuột ý chỉ những người hay xen vào những việc không phải của mình)
Sở Phi Dương sao lại không hiểu ý tứ của y, chỉ đành lộ ra một tia cười khổ, lại nói với Mai Hân Nhược: “ Chúng ta cũng đang có ý này. Nếu sau này Mai gia có gặp chuyện gì khó khăn, cứ việc thông tri cho ta. Ta nhất định sẽ tận lực tương trợ.”
“Muội hiểu.” Mai Hân Nhược mỉm cười.
Chuyện sau đó lại vô cùng đơn giản. Dưới sự chủ trì của Mai Hân Nhược và Mai Thần Anh, chuyện mở kho thóc phóng lương rất nhanh đã được dàn xếp ổn thoả đâu vào đấy. Mai Hướng xa xa nhìn thấy đoàn người xếp hàng dài trên đường, vẻ mặt đau khổ than thở một phen, nhưng cũng chỉ có thể cùng quản gia quay về Mai gia, mắt không thấy tâm không phiền.
Giang Tam đã sớm chẩn bị mấy con ngựa tốt, lúc này đây gã cố ý đi trước một bước, kiên quyết không để cho Sở Phi Dương có cơ hội lấy mã xa, Sở Phi Dương nhìn Giang Tam cố gắng hết sức giả ngây giả dại, làm bộ nghiêm túc, cũng chỉ cười cười, không nói gì.
Mấy người dắt ngựa đi tới đầu đường. Mai Hân Nhược cùng hạ nhân đến tiễn đưa, sau vài câu khách sáo, Mai Hân Nhược nhìn Sở Phi Dương, chần chờ một chút nói: “Sở đại ca, thứ muội vô lễ. Nhưng là muội có điều còn không rõ, không biết có thể…” Nàng nói xong, ánh mắt nhìn về phía đám người Quân Thư Ảnh và Sở Vân Phi. Quân Thư Ảnh nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, tự mình dắt ngựa đi lên phía trước. Sở Vân Phi cũng lập tức đi theo sau.
“Diêu phu nhân, cô muốn hỏi điều gì?” Sở Phi Dương mỉm cười hỏi.
“Sở đại ca, huynh là người thế nào muội hiểu rất rõ.” Mai Hân Nhược như là rất khó để mở miệng, cân nhắc từng câu từng chữ một, mới cắn cắn môi nói: “Quân công tử là người mà huynh yêu, phải không?”
“Đúng vậy.” Sở Phi Dương thản nhiên gật đầu: “Chính là y.”
Mặc dù trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng khi nghe được Sở Phi Dương chính miệng thừa nhận, Mai Hân Nhược tự giễu cợt mình cư nhiên vẫn còn cảm thấy một tia đau lòng.
“Vậy….hai hài tử của huynh…” Mai Hân Nhược lại hỏi, tầm mắt nhìn về phía Sở Phi Dương.
Ánh mắt Sở Phi Dương vẫn bình thản như cũ, Mai Hân Nhược không đợi hắn trả lời, tự mình lẩm bẩm nói: “Quả nhiên….chẳng nhẽ thật là….”
“Đúng vậy.” Sở Phi Dương lại thẳng thắn thừa nhận.
“Hài tử của huynh đều đã hơn năm tuổi rồi.” Mai Hân Nhược cười nói, đáy mắt lại không chế không được bắt đầu ươn ướt: “Hoá ra là từ sớm như vậy…thì ra thê thất theo lời huynh nói khi đó là thật. Muội….”
Sở Phi Dương nhìn Mai Hân Nhược cúi mặt xuống bả vai nhẹ nhàng run run, hắn cũng chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Thực xin lỗi…”
“Không, Sở đại ca, huynh không cần phải nói xin lỗi.” Mai Hân Nhược ngẩng đầu lên, một tay lau đi dòng lệ trên khuôn mặt, khoé miệng nặn ra một nụ cười: “Huynh vẫn luôn rất thẳng thắn. Là do muội tự mình đa tình.”
Sở Phi Dương vô tình gây thương tổn, lúc này lại càng không biết phải an ủi thế nào.
Mai Hân Nhược xoay người sang chỗ khác, thanh âm của nàng nhẹ nhàng truyền tới: “Những gì muội muốn biết, đều đã biết. Chuyện khi xưa còn trẻ vô tư bốc đồng, rốt cuộc muội cũng có thể hoàn toàn buông tay. Sở đại hiệp, ngươi đi đi. Nơi này còn rất nhiều việc, thứ cho ta không thể tiễn xa được.”
Sở Phi Dương đi về phía mấy người đứng đợi hắn bên đường. Giang Tam “xuy” một tiếng, chế giễu nói: “Sở đại hiệp thật đúng là đi ngang vạn bụi hoa, một chiếc lá không dính thân, khiến cho vô số trái tim hồng nhan vì ngươi mà tan nát, quay đầu vẫn tiêu sái. Thật không biết một số người buông tha danh lợi buông tha địa vị, rốt cuộc để làm gì.”
Sở Phi Dương không hài lòng nhìn Giang Tam một cái, trong tay lại được đặt vào một vật gì đó thô ráp. Hoá ra Quân Thư Ảnh giao dây cương ngựa vào tay hắn.
“Đi thôi.” Quân Thư Ảnh nói, lời nói lãnh đạm nhưng trọng lượng trong tay lại truyền đạt sự an ủi cùng tín nhiệm.
Sở Phi Dương nhoẻn miệng cười, xoay người lên ngựa, hai chân kẹp vào bụng ngựa, dẫn đầu phi nhanh ra ngoài. Quân Thư Ảnh cũng không chút do dự theo sát phía sau.
Sở Vân Phi nhìn về phía Giang Tam ra hiệu, cũng thúc ngựa đuổi theo.
“Tín nhiệm?! Hừ.” Giang Tam nhìn theo bóng dáng hai người đã đi xa, nhổ cây cỏ ngậm trong miệng ra, giơ lên mã tiên hung hăng quất vào mông ngựa, cũng phi nhanh về phía trước.
-End 39-