[Dương Thư Mị Ảnh Quyển 2] Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 70: Chương 70




CHƯƠNG 69:

Không gian tĩnh mịch ở đây khiến người ta có chút áp lực, Quân Thư Ảnh cảm thấy lo lắng, vô thức bước đi trong bóng đêm, rốt cuộc nhẫn nhịn tới cùng cực, lớn tiếng kêu lên: “Sở Phi Dương! Phi….Ngô…”

Âm thanh của y vang vọng quanh quẩn trong thạch động ngầm rộng lớn trống trải, đúng lúc đó có một bàn tay bịt chặt miệng y lại.

Khuỷu tay Quân Thư Ảnh huých về sau, chỉ nghe người ở sau lưng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn không buông tay. Quân Thư Ảnh đang muốn động thủ tiếp, lại thấy người sau lưng đột nhiên mở miệng, thanh âm cực kì quen thuộc: “Quân đại ca, là đệ. Đừng đánh, đau….Tê…”

“Sở Vân Phi?!” Quân Thư Ảnh lông mi khẽ nhướn, dùng chút lực tránh xa cậu, xoay người lại, thấy khóe miệng Sở Vân Phi có một vệt máu chảy xuống. Một chưởng vừa rồi của y quả thực không hề thủ hạ lưu tình, cậu bị lãnh đủ.

“Sao ngươi còn ở nơi này? Sở Phi Dương đâu?” Quân Thư Ảnh vội vàng lo lắng hỏi han.

Sở Vân Phi lau khô vết máu trên miệng, tay phải xoa xoa chỗ xương sườn bị đánh bên ngực phải, vẻ mặt ủy khuất nói: “Huynh đi theo đệ, đừng lên tiếng.”

Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi đi về phía trước, đi qua vài khúc ngoặt, lội qua một thủy đạo nước sâu ngập gối, dòng nước lạnh như băng khiến chân y gần như bị đông cứng.

“Bọn họ ở bên trong.” Sở Vân Phi chỉ vào một cái động khẩu tối như mực nói.

Quân Thư Ảnh nhìn theo hướng tay cậu, chỉ thấy chút ánh sáng yếu ớt từ phía trên chiếu xuống, chiếu lên thân hình của một người đang nằm trong động.

Người nọ mái tóc đen dài rủ xuống che khuất khuôn mặt, không thấy rõ dung mạo. Trên thân thể thon gầy bị vài đoạn dây xích thô to trói chặt, giống như mạng nhện giăng khắp bốn phía, vô số những đầu xích sắt lạnh như băng chìm khuất trong bóng tối. Dưới thân người ấy có một thủy đàm, Quân Thư Ảnh nhớ rõ nước trong thủy đàm ngầm ở đây lạnh lẽo như thế nào, còn người này không biết đã bị vây khốn trong đầm nước kia bao lâu rồi.

“Hắn ở đâu?” Quân Thư Ảnh hạ thấp giọng hỏi Sở Vân Phi, lại không kìm được thanh âm lo lắng bồn chồn.

“Sở đại ca bị lão yêu bà kia lôi tới nơi này, bọn họ đi vào rồi không thấy có động tĩnh gì, đệ vốn muốn theo sau, thế nhưng lại vào không được.” Sở Vân Phi đứng sau lưng Quân Thư Ảnh, nghĩ muốn lại gần y nhưng không dám bước qua, chỉ có thể cứng ngắc đứng cách y khoảng một cánh tay mà nhỏ giọng nói.

“Sao lại không vào được? Cái tên trông như sắp chết kia có gì đáng sợ?” Quân Thư Ảnh cả giận nói, nhấc chân lên đi vào bên trong.

“Quân đại ca cẩn thận!” Sở Vân Phi vừa mới lên tiếng nhắc nhở, Quân Thư Ảnh tựa như bị thứ gì đó đẩy mạnh, bắn ra bên ngoài.

Sở Vân Phi nhảy lên đón được Quân Thư Ảnh, dùng thân thể của chính cậu đỡ lấy y, lưng cậu đập mạnh vào thạch bích ở phía sau, yết hầu phun ra một ngụm huyết tinh. Quân Thư Ảnh bởi vì có cậu che chắn, ngược lại không bị tổn thương gì.

Quân Thư Ảnh từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Sở Vân Phi có chút chật vật hộc máu không ngừng, vội vàng đi tới gần cậu: “Đừng ói nữa, mau đứng lên. Động kia thật kì quái, có cả bức tường khí ngăn cản ngoại nhân xâm nhập. Lão yêu bà kia làm thế nào đi qua được?”

Sở Vân Phi tự điểm huyệt đạo cầm máu, sau đó mới miễn cưỡng đứng dậy nói: “Đệ cũng không biết. Đệ đứng ở cửa động cảm thấy có gió thổi qua, chắc chắn còn có đường khác. Cho nên mới đi ra đây tìm thử xem, rồi liền gặp được huynh.”

Quân Thư Ảnh đi tới gần cửa động, vừa bước chân vào trong liền cảm thấy có một cỗ ngoại lực gắng sức đẩy y ra bên ngoài. Y chậm rãi vươn tay, càng tiến về phía trước lực đạo càng mạnh, cho đến khi đột nhiên nguồn lực đó trở nên hung mãnh dị thường, đẩy bật tay y ra, cả cánh tay đều run rẩy.

“Thứ này rốt cuộc là gì?” Quân Thư Ảnh cắn răng nói, y cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn đến nơi rồi, rõ ràng Sở Phi Dương ở ngay trong bóng tối phía trước, y lại bị ngăn trở bởi một vách tường vô hình bên ngoài.

“Đây là nội lực của người kia ngưng kết thành bức tường phòng hộ.” Sở Vân Phi ôm ngực đi tới, “Đệ cảm giác nguồn nội lực này cực giống với cái Tục Mệnh Tinh Quan kia, chẳng lẽ đều do người này tạo ra? Nội lực của hắn cường đại đến mức nào a.”

Quân Thư Ảnh kinh ngạc liếc nhìn Sở Vân Phi một cái, không thể tưởng được cậu có chút thiên phú võ học, còn có thể nhận ra nguồn gốc năng lực của Tục Mệnh Tinh Quan.

“Cho dù võ công của hắn cao tới đâu đi chăng nữa, chẳng phải vẫn bị giam cầm ở đây không biết đến ngày tháng sao.” Tuy Quân Thư Ảnh cũng biết những gì Sở Vân Phi nói đều là sự thực, trong lòng chung quy vẫn không phục, hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Sở Vân Phi cười khổ, đích xác, ở trong mắt y chỉ có Sở đại ca mới là thiên hạ đệ nhất, người khác không ai bì được.

“Mau tìm cách vào trong.” Quân Thư Ảnh không muốn lãng phí thời gian, ném cho Sở Vân Phi một câu, rồi vội vã rời đi.

Sở Vân Phi suy nghĩ, cuối cùng vẫn lo sợ Quân Thư Ảnh một mình đi loạn, nếu là bình thường thì không sao, y hiện tại thần chí không yên, sợ là không thể bình tĩnh đối mặt với chuyện liênquan tới Sở Phi Dương.

Sở Vân Phi đi theo phía sau Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh quay đầu lại vài lần nhìn cậu, cuối cùng nhịn không được cả giận mắng: “Ngươi lẽo đẽo theo ta làm gì? Chia nhau ra đi tìm không phải nhanh hơn sao!”

“Đệ sợ huynh gặp nguy hiểm.” Sở Vân Phi mím môi nói.

Quân Thư Ảnh nghe vậy không khỏi cười lạnh: “Ngươi cho ngươi là ai? Chỉ là một mao đầu tiểu tử, đến lúc gặp nguy hiểm còn không phải là ta cứu ngươi. Đi mau, đừng theo ta nữa!”

“Huynh nếu nguyện cứu đệ, đệ chết cũng cam tâm. Chỉ sợ huynh đem đệ phế đi thôi….” Sở Vân Phi nhỏ giọng nói thầm, vẫn là không muốn rời đi.

“Ngươi lẩm bẩm cái gì đó? Nhanh lên….” Quân Thư Ảnh chưa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng gầm giận dữ vang lên, tiếng rống mang theo cơn thịnh nộ bất tận quanh quẩn trong động, khiến màng tai của Quân Thư Ảnh đau nhức.

“Là Phi Dương!” Quân Thư Ảnh thân mình chấn động, vội vàng chạy về phía động khẩu.

Sở Vân Phi đầu tiên là bị tiếng rống giận mang theo lệ khí mười phần kia chấn trụ, cậu đương nhiên nghe ra đó là Sở Phi Dương, nhưng chính vì là Sở Phi Dương nên cậu mới cảm giác có gì đó không ổn. Thanh âm này…. nghe thế nào cũng thấy tràn ngập cừu hận cùng phẫn nộ vô tận, không nên là Sở đại ca, không nên là hắn….

Quân Thư Ảnh chạy về phía bức tường vô hình ngăn cách ở trước động khẩu, âm thầm vận đủ chân khí, sau đó hướng bên trong phóng tới.

“Quân đại ca đừng!” Vách tường bằng khí này quả thực quá nguy hiểm, chỉ một chút sơ sẩy cũng khiến bản thân bị trọng thương. Sở Vân Phi không kịp ngăn cản y, chỉ có thể quát to một tiếng, cũng nhanh chóng lao lên.

Không nghĩ tới Quân Thư Ảnh cũng không bị bắn ra nữa, Sở Vân Phi kinh ngạc chớp mắt một cái, chỉ đến khi cậu đối mặt với bức tường khí thì mới sáng tỏ, bức vách đã bắt đầu yếu đi, cho nên chỉ bằng năng lực của cậu cùng Quân Thư Ảnh, cũng có thể phá vỡ.

Quân Thư Ảnh gắt gao cắn chặt răng, chống chọi lại nguồn lực mạnh mẽ muốn hất y ra ngoài. Sở Vân Phi ở một bên sử lực, cậu nhìn vào trong động, đã thấy người bị xích trong đó dần ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Chỉ liếc mắt một cái Sở Vân Phi suýt nữa thét ra tiếng. Không phải vì khuôn mặt người kia yêu mị đến phiêu hồn đoạt phách, mặc dù hai gò má cùng đôi môi của hắn tái nhợt cùng đôi mắt trong veo như cổ đàm tràn ngập mị hoặc. Mà vì tại xương quai xanh thanh mảnh của hắn, bị trói bằng hai đạo xiềng xích thô to đen bóng, đoạn xiềng xích kia nhập sâu vào trước ngực hắn, thấu xương thấu thịt. Sở Vân Phi không thể tưởng tượng được nó sẽ đau đớn đến mức nào, cậu cũng thể tưởng tượng người này đã vượt qua nỗi đau dằn vặt đó bao lâu.

“Đây là thủ đoạn để khống chế nội lực của hắn, có cao nhân đã nhốt hắn ở đây.” Quân Thư Ảnh cắn răng thấp giọng nói từng chữ, sau đó gầm nhẹ một tiếng, phá tan bức tường khí, mạnh mẽ lao tới phía trước.

Sở Vân Phi trong khoảng khắc cảm thấy bức tường khí phía trước đã buông lỏng, Quân Thư Ảnh đang xông vào sơn động.

“Quân đại ca!” Sở Vân Phi ho khan vài tiếng, đưa tay tìm kiếm bên cạnh người, vừa hét lớn.

Quân Thư Ảnh quỳ rạp trên mặt đất nhìn xung quanh, đã thấy Sở Phi Dương ngồi quỳ gối ngay phía trước cách y không xa, ngửa đầu hai mắt nhắm nghiền, vùng nhân trung thâm sẫm nhăn tít, một dây xích sắt đâm sâu vào bờ vai hắn, máu tươi đỏ thẫm ướt đẫm xiêm y trước ngực. Quân Thư Ảnh mở miệng, nhưng lại tuôn ra một cơn ho sặc sụa, y đưa tay che miệng, vừa từ từ đứng dậy, lảo đảo bước về phía Sở Phi Dương .

-End 69-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.