CHƯƠNG 89:
“Thật không ngờ Quân công tử phải chịu nhiều cực khổ như vậy, tất cả đều do ta cùng Kỳ Tranh gây lên, ta thực hổ thẹn với Quân công tử.”
Sau khi nghe xong mấy lời giải thích sơ qua mục đích đến đây của Sở Phi Dương, Tô Thi Tưởng cảm thấy vừa tự trách vừa xấu hổ.
Sở Phi Dương ánh mắt không tốt nhìn thoáng qua Phó Giang Việt, nhưng lại quay qua Tô Thi Tưởng: “Chuyện này không liên quan gì đến Tô chưởng môn, chưởng môn không cần tự trách. Ta tới Thiên Sơn chỉ là muốn tìm lão thái bà kia, tìm được Nguyên Tình thì mới có khả năng cứu được Thư Ảnh.”
Một cái liếc mắt kia cũng đủ để Phó Giang Việt biết Sở Phi Dương đại khối đối với gã có nảy sinh hận ý. Gã cả đời này duy độc chỉ quan tâm đến hai huynh đệ Tô gia, trước đây thị võ thành si, ngay cả sinh mạng của mình gã cũng không thèm quan tâm , nói gì đến việc để ý người khác có hận mình ghét mình hay không.
Nhưng lúc này bị Sở đại hiệp – một người từ trước tới nay quang minh chính trực rộng lượng oán giận, dĩ nhiên là phi thường khổ sở.
Phó Giang Việt hướng Sở Phi Dương nói: “Sở đại hiệp, chuyện này là ta có lỗi với hai người. Mặc kệ ngươi cần cái gì, Phó Giang Việt ta nhất định dốc lực tương trợ. Nếu Quân công tử chẳng may có chuyện bất trắc, ta xin dùng tính mệnh bồi đáp.”
Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng: “Phó Giang Việt, ngươi tốt nhất lên khẩn cầu Thư Ảnh bình an vô sự, nếu không chỉ bằng một cái mạng của ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi. Tô chưởng môn, ta hiện tại không có yêu cầu gì, thỉnh ngài hãy giao lão thái bà kia ra cho ta đi.”
Tô Thi Tưởng tuy đối với sư nương từng vô tình vô nghĩa rất thất vọng, nhưng nhìn thần sắc Sở Phi Dương ẩn hàm lệ khí, hắn vẫn có chút lo lắng không yên.
Phó Giang Việt lại lên tiếng: “Thi Tưởng, ngươi không cần xen vào việc của lão thái bà kia nữa, chỉ bằng những việc nàng gây ra cho ngươi ở Kỳ Lân đảo, thì dù mụ chết cũng chưa đền hết tội. Huống hồ hiện tại là muốn cứu tính mạng Quân Thư Ảnh —-”
Nguyên bản Tô Thi Tưởng còn đang do dự khi nghe đến câu cuối cùng, rốt cuộc hắn thở dài, nhìn về phía Sở Phi Dương: “Ta đáp ứng ngươi.”
Từ khi mọi người ở Kỳ Lân đảo trở về, lão thái bà kia rất ít khi lộ diện trước mặt người khác. Tuy Tô Thi Tưởng đối với mụ vẫn giữ thái độ tôn kính như xưa, nhưng bên cạnh hắn còn có Tô Kỳ Tranh cùng Phó Giang Việt không thời khắc nào không đối phó với mụ.
Nhất là Tô Kỳ Tranh, tuy sinh ra có khuôn mặt y hệt Tô Thi Tưởng, lúc cười rộ lên thì như một hài tử hồn nhiên không hiểu sự đời, thế nhưng tính tình bên trong lại cực đoan bén nhọn. Mụ không chút nghi ngờ, Tô Kỳ Tranh tuyệt đối sẽ không bận tâm đến thân phận sư nương của mụ, tùy thời có thể xuống tay đoạt mệnh của mụ.
Người duy nhất mụ có thể tín nhiệm, cũng chỉ có một mình Tô Thi Tưởng mà thôi.
Cho nên khi mụ bị Tô Thi Tưởng dùng xảo ngôn sở hoặc dụ mụ rời khỏi mật thất, rơi vào cạm bẫy bày bố sẵn của hắn, nhìn sắc mặt âm trầm của Sở Phi Dương cùng vẻ mặt bất thiện tương tự của Tô Kỳ Tranh và Phó Giang Việt đang từ phía xa đi đến phía mụ, mụ không dám tin tưởng mở lớn hai mắt nhìn trừng trừng Tô Thi Tưởng: “Thi Tưởng, ngươi cũng dám gạt ta!”
“Sư nương, chỉ cần người nói rõ nơi ẩn thân của Nguyên Tình, ta cam đoan bọn họ sẽ không gây khó dễ cho ngươi.” Tô Thi Tưởng sắc mặt bình tĩnh nói.
Lão thái bà nghe vậy lại chỉ cười âm hiểm, hung hăng nhoài người về phía Tô Thi Tưởng xì một tiếng khinh miệt, cả giận nói: “Tô Thi Tưởng, ta vốn tưởng ngươi là người lương thiện, hoá ra cũng chỉ là kẻ tiểu nhân đê tiện, hãm hại một bà lão lẻ loi thân cô thế cô thì có bản lĩnh gì! Cho dù thế nào thì ta cũng là người cũng nhìn ngươi lớn lên! Ngươi có còn chút lương tâm hay không!”
“Lão thái bà chết tiệt, ngươi im miệng!” Tô Kỳ Tranh đi đến gần lạnh lùng nói, “Ngươi cũng xứng nói hai chữ lương tâm? Chỉ bằng thân phận sư nương của ngươi, ca ca ta nhiều năm đối với ngươi hiếu kính cũng quá đủ rồi! Ngươi đối với ca ca ta thì thế nào?! Ca ca ta đối đãi với ngươi như trưởng bối, ta cũng không để tâm. Ngươi nếu thức thời, tốt nhất lên hảo hảo trả lời ca ca ta.”
Lão thái bà lúc này tay chân đều bị trói chặt trên vách động không thể động đậy, Tô Kỳ Tranh trước mắt thần tình ngoan lệ, Phó Giang Việt thì càng hận không thể róc thịt mụ, Tô Thi Tưởng mặc dù có chút lo lắng, nhưng đã nói rõ sẽ không giúp mụ, chỉ có Sở Phi Dương đang chậm rãi đến gần ——
Trong giang hồ nhiều năm nay vẫn luôn ca tụng Sở Phi Dương Sở đại hiệp – là người hào sảng rộng lượng, đối đãi với mọi người khoan dung, coi cái ác như cừu nhân, không lấy tư oán sinh thù – Sở đại hiệp. Mặc kệ hắn trải qua thăng trầm mấy lần, có biết bao lời đồn đại phỉ báng quấn lấy thân, thì cuối cùng nam nhân này vẫn được người trong giang hồ không tiếc lời tán thưởng cùng kính trọng.
Đối với Tô Kỳ Tranh bản chất bất chính mà giảng hiệp nghĩa đúng là đàn gảy tai trâu uổng phí khí lực, đối với vị chính nhân quân tử hành vi nghĩa hiệp thanh danh vang đội – Sở đại hiệp, nàng may ra cũng còn có cách.
Lão bà bà bị trói chặt cố giãy dụa, mụ lạnh lùng nhìn về phía Sở Phi Dương cười nói: “Không nghĩ tới a, không nghĩ tới, đường đường chính chính Sở đại hiệp, thế nhưng lại cùng mấy hậu bối bổn môn này đạo đức bại hoại hùa nhau khi dễ lão bà khốn khổ không nơi nương tựa như ta a…”
Lời còn chưa dứt,lúc đầu mụ vốn tự tin hoàn toàn có thể thuyết phục được vị Sở đại hiệp này cởi trói cho mình, nhưng đột nhiên lại bị một đạo hàn quang ẩn ẩn sắc bén lướt qua trước mặt.
“Nguyên Tình ở đâu?” Sở Phi Dương bình tĩnh hỏi. Cánh tay cầm kiếm của hắn vững như bàn thạch, cả người nhìn qua đều trầm tĩnh như tùng. Nhưng lão thái bà theo trực giác cảm nhận được một nỗi cừu hận cùng sát ý mãnh liệt, mà trực giác đó khiến nàng không tự chủ được từ đầu các khớp xương phát tán ra từng cơn run rẩy.
Không thể như vậy. Mụ tuy rằng có lợi dụng Sở Phi Dương, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện gì đại gian đại ác, việc này cùng lắm chỉ là tư oán, như thế nào lại khiến cho hắn thù hận như vậy?
Huống chi Sở Phi Dương hiện giờ vẫn hảo hảo đứng ở nơi này, thậm chí một thân nội lực còn cao thâm hơn trước. Vậy vì cái gì hận ý của Sở Phi Dương tựa hồ so với Phó Giang Việt còn sâu đậm hơn?!
Cũng không đợi mụ từ trong kinh hãi tỉnh táo lại, Sở Phi Dương chĩa mũi kiếm lên phía trước, đặt ở trên cổ lão bà bà.
“Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, Nguyên Tình ở đâu?” Sở Phi Dương cắn răng cả giận nói.
Lão thái bà rốt cuộc cũng không cố tìm hiểu vì sao Sở Phi Dương trở nên khác thường như vậy nữa, hồi phục lại tinh thần, lạnh lùng hừ một tiếng: “Sau khi Nguyên Tình rời đi ta cũng không biết hắn ở nơi nào, cho dù ngươi giết ta, ta cũng không có lời nào để nói.”
Ánh mắt Sở Phi Dương đột nhiên tối sầm lại, trên tay sử lực, kiếm phong cắt qua da thịt, trên cổ lão bà bà dần dần chảy ra một vệt máu.
“Ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi, ta hỏi lại ngươi lần cuối cùng, Nguyên Tình ở đâu!” Lần ép hỏi này tựa hồ Sở Phi Dương đã dùng đến chút tỉnh táo cùng nhẫn nại cuối cùng.
Lão bà bà giương đôi mắt vẩn đục trừng Sở Phi Dương, mũi kiếm kề sát động mạch đem theo từng trận đau đớn, sau một lúc lâu nhưng vẫn như cũ chậm rãi lắc đầu ——
Thần sắc Sở Phi Dương hoàn toàn trở lên băng lãnh. Tô Thi Tưởng khẩn trương nhìn hai người đang giằng co trước mặt, cánh tay phải sớm đã tích tụ khởi nội lực, chỉ chờ khi Sở Phi Dương nhịn không được mà xuất thủ thì có thể trong khoảng khắc ra tay ngăn cản.
Đúng lúc này, một thanh âm trong suốt đột nhiên từ phía xa xa truyền tới.
“Sở đại ca! Huynh muốn tìm Nguyên Tình, đệ biết hắn ở đâu!”
-End 89-