CHƯƠNG 98:
Quân Thư Ảnh đón lấy Tiểu Thạch Đầu từ trong tay Tín Vân Thâm, giơ tay lau mặt cho nó, nhưng vết mực nước kia vẫn in rõ rệt trên khuôn mặt non mềm của Tiểu Thạch Đầu, không nhạt đi chút nào.
Quân Thư Ảnh nhíu mày, nhìn về phía Tín Vân thâm. Tín Vân Thâm cười gượng hai tiếng, dịch đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp đôi mắt ươn ướt, cánh tay nhỏ bé kéo kéo áo Quân Thư Ảnh: “Phụ thân, Tín ca ca không có khi dễ ta, không phải Tín ca ca vẽ con rùa nhỏ trên mặt ta.”
Tín Vân Thâm gặp phải tình huống không biết ngây thơ hay cố ý hãm hại người ta, hận không thể xông lên ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vô lương đang chu ra kia.
Tiểu Thạch Đầu tiếp tục ôm lấy cổ Quân Thư Ảnh, đem hai má vùi cọ cọ lên mặt y làm nũng: “Phụ thân, Tiểu Thạch Đầu rất nhớ người.”
Sở Lân đi tới bên người Quân Thư Ảnh, ngửa đầu gọi một tiếng: “Ca Ca.”
Tiểu Thạch Đầu vặn vẹo muốn tụt xuống, Quân Thư Ảnh buông nó ra, nó giang hai tay ôm lấy Sở Lân: “Đệ đệ, đệ thực gầy.” Sở Lân đem mặt tựa trên vai ca ca, cũng giang tay ra ôm.
Sở Phi Dương đi đến bên Quân Thư Ảnh, cười cười nhìn hai tiểu oa nhi non nớt nhưng đang ôm lấy nhau ôn nhu mà chân thành.
Sở Lân ôm một hồi, ngẩng đầu nhìn Tín Vân Thâm, gọi một tiếng: “Tín ca ca…”
Sở Phi Dương lấy ngón tay ở trên cái trán trơn bóng của nhi tử gõ nhẹ một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Đây lại là học ca ca sao, gọi thúc thúc.”
Quân Thư Ảnh lắc đầu nói: “Quên đi, Lân Nhi còn gọi sư phụ ngươi là sư phụ mà, hà tất để ý mấy việc nhỏ này.”
Sở Phi Dương mỉm cười nhìn y, lập tức biết nghe lời mà đáp lại một tiếng. Quân Thư Ảnh khom lưng bế hai nhi tử lên, cùng Sở Phi Dương đi lên núi.
Đám tiểu đồng môn vẫn vây ở hai bên lúc này thấy Tín Vân Thâm dùng tay ra hiệu, liền ồn ào rời đi. Thiếu niên gọi là Tiểu Phi nghiêng người lùi về phía Tiểu Thạch Đầu kêu lên: “Tiểu Thạch Đầu, đừng quên lời đệ nói, phải cùng ta chơi đùa!”
Các thiếu niên khác cũng ồn ào nói theo: “Chúng ta cũng muốn chơi đùa với Tiểu Thạch Đầu! Hai người các ngươi chơi đùa thì có ý nghĩa gì?”
Tiểu Thạch Đầu vịn vai Sở Phi Dương, hướng đám tiểu bằng hữu phất tay, ‘ nga’ một tiếng đáp lại.
Sở Phi Dương vươn ngón trỏ sờ sờ khuôn mặt bị vẽ tranh của nhi tử, tán dương: “Thạch Đầu a, ngươi thật có chút bản lĩnh, tuổi còn nhỏ như vậy đã biết giao du ngũ phương rồi.”
Tiểu Thạch Đầu nghe thấy mình được khen, xấu hổ đem mặt chôn ở trên vai Quân Thư Ảnh. Điệu bộ non nớt đáng yêu khiến cho Tín Vân Thâm đứng ở một bên thấy tình thương của người cha dâng lên, hận không thể nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hung hăng chà đạp một phen.
Sở Lân bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ca ca vẫn còn quá gầy yếu, phải gia tăng luyện tập võ công, thì không sợ bị người khi dễ.” – Nó vừa nãy ôm một cái cũng nghĩ ra điểm này.
Tín Vân Thâm nhịn không được đưa tay ôm ngực, Lân Nhi cũng thực khả ái! Tiểu oa nhi thực sự là rất chọc người yêu thích. Giờ khắc này trái tim của Thanh Phong kiếm phái Thiếu chưởng môn từng phát thệ cùng đường chủ tà giáo yêu thương trọn đời đoạn tử tuyệt tôn lại một lần nữa bị hung hăng bắn trúng.
Kỳ thực cha nói cũng không phải không có lý — nếu như hắn cùng Cao Phóng có hài tử của hai người, thật là…. tuyệt vời a… chiếu cố Tiểu Thạch Đầu mấy tháng nay, Tín Vân Thâm đối với chuyện này *** ý càng ngày càng phát ra nghiêm trọng.
Không đợi hắn nghĩ cho tường tận, một hồi chuông vui tai vô cùng quen thuộc truyền đến, chút tâm tư này của Tín Vân Thâm trong chốc lát rút lui, vội đi đến đón người đang đi tới.
“Tiểu Phóng, sao ngươi lại tới đây?! Không phải ngươi đang luyện ngũ độc thực tâm tán gì đó sao, cả ngày vội vội vàng vàng không thấy bóng dáng, sao lúc này lại có thời gian ra đây?”
Sở Phi Dương nge xong, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài. Nghe cái tên này cũng thấy không có gì giống chính phái, Cao Phóng ở nhà làm mấy thứ này, không biết sư phụ từ trước đến nay vẫn cố chấp về danh môn chính phái sẽ tức giận đến mức nào.
“Không có chuyện gì… ta chính là… ra đây đi dạo.” Cao Phóng bâng quơ trả lời Tín Vân Thâm, lại ‘đinh đinh đang đang’ chạy đến trước mặt Quân Thư Ảnh: “Giáo chủ, hai người cuối cùng đã trở về. Nếu như ngài còn không trở lại, ta cùng Vân Thâm sẽ khởi hành đi tìm hai người.”
Quân Thư Ảnh cười cười nói: “Chỉ là bị một chút việc nhỏ trì hoãn, cũng không đáng ngại. Bất quá việc này có chút kỳ ngộ. Gặp được một loại chung vương có thể khiến cho nội công của người tập võ tăng đến không thể tưởng được, chỉ là tác dụng ngược của nó cũng thập phần bá đạo. Ta đang muốn ngươi nhanh chóng tìm ra, nếu như có thể giải trừ chỗ trí mạng của nó, cho ta sở dụng —”
Cao Phóng vừa nghe, hai mắt lập tức toả sáng nói: “Quả thực là kỳ vật?! Giáo chủ, ngài yên tâm, ta nhất định thay ngài điều tra rõ nguyên nhân.”
Quân Thư Ảnh hài lòng gật gật đầu. Sở Phi Dương cùng Tín Vân Thâm nhìn ra xa không nói gì, hai người kia, cho rằng mình còn đang ở Thiên Nhất Giáo sao?!
Mọi người cùng nhau lên núi, Quân Thư Ảnh còn đang hăng hái giải thích cho Cao Phóng chuyện nghịch thiên tâm pháp, đến cả Tín Vân Thâm cũng nghe đến say mê, dù sao, người trong giang hồ, vẫn là thượng võ.
Khi bước qua sơn môn cao lớn của Thanh Phong kiếm phái, Cao Phóng mới bất ngờ lên tiếng hỏi: “Giáo chủ, ngài lên núi có việc gì? Nếu như muốn thu thập hành lý của Tiểu Thạch Đầu, thì ta đem xuống núi cho hai người là được.”
Sở Phi Dương giành nói trước: “Đã lâu như thế mới về, ta vẫn luôn muốn gặp sư phụ một lần.” Nói xong quay sang Quân Thư Ảnh, mỉm cười.
“Nga, muốn gặp Tín tiền bối a.” Cao Phóng ha hả cười gượng hai tiếng.
Tín Vân Thâm hiện giờ đối với vị này nhà mình hiểu rõ đến tận xương tủy, lúc này hắn chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra, Cao Phóng đây là — có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề.
“Tiểu Phóng, ngươi không phải lại chọc cha sinh khí chứ.” Tín Vân Thâm kề sát vào nói.
Cao Phóng khẽ hừ một tiếng: “Sao có thể, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Tín Vân Thâm: “Ân —?” một tiếng, hồ nghi nhìn y.
Mấy người đi tiếp một đoạn, hiển nhiên cách đại sảnh môn phái càng ngày càng gần, Cao Phóng đột nhiên nói: “Được rồi, ta nhớ thảo dược của ta vẫn sao trên bếp, ta đi trước!”
Hắn vừa dứt lời, lại nghe thấy tới một thanh âm trung khí mười phần từ trên trời giáng xuống —
“Đứng lại, tên tà giáo yêu nhân kia!!! Ngươi muốn chạy đi đâu!” Một thân ảnh hôi sắc từ trên vách núi nhảy xuống, hạ xuống trước mặt mọi người.
Tín Vân Thâm mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Người trước mặt lộ ra khuôn mặt xưng phù như bánh bao lên men, còn hiện ra màu hồng phấn quỷ dị, chòm râu hoa râm trên cằm còn tung bay,nói có bao nhiêu nực cười thì có bấy nhiêu.
Sở Phi Dương cũng nhìn một hồi, mới giật mình kêu lên: “Tam sư thúc! Sao người lại biến thành hình dạng này?”
Vị Tam sư thúc thổi tung râu mép trừng mắt nhìn Cao Phóng, cao giọng cả giận nói: “Ngươi hỏi tên tà giáo yêu nhân này đi! Hỏi xem y đã làm chuyện tốt gì! Mấy lão gia khoả chúng ta tất cả đều bị hắn hại, sống không bằng chết a!”
“Nào có nghiêm trọng như vậy…” Cao Phóng nấp sau lưng Tín Vân Thâm, bất mãn mà gào lên, “Ta vốn là muốn làm linh dược kéo dài tuổi thọ, cũng là muốn đối với các vị tiền bối thể hiện hiếu tâm. Không nghĩ tới đưa cho các vị sư thúc ăn xong thì, cùng với hiệu quả ta dự tính… hơi có sai biệt…”
“Cái này gọi là hơi có sai biệt?!” Tam sư thúc chỉ vào cái mặt màn thầu của chính mình kêu lên, “Ngươi hài tử bất hảo này, ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái thứ quái quỷ gì! Thứ không minh bạch mà dám đưa cho các sư thúc ăn a?! Mấy lão già chúng ta cả đời chưa từng mất mặt như thế a !”
Tín Vân Thâm nghĩ đến một chuyện, đột nhiên cả kinh nói: “Tiểu Phóng, ngươi cho các sư thúc ăn không phải là ngũ độc gì đó —-”
“Độc gì mà độc.” Cao Phóng xem thường nói, “Ta không thể làm thuốc bổ sao, độc dược là thứ kiến huyết phong hầu, làm sao có thể khiến Tam sư thúc vui vẻ như vậy.”
Tín Vân Thâm nghe xong yên lòng thở phào một hơi, vô duyên vô cớ khiến Tam sư thúc nét mặt bi phẫn muốn khóc.
Cái gì gọi là làm Tam sư thúc vui vẻ?! Thật sự không phân biệt tôn ti trật tự gì!
Cuối cùng Sở Phi Dương nói vài ba câu an ủi lão nhân, chỉ chờ Cao Phóng thay đổi phương thuốc làm ra thần dược trường thọ, lấy công chuộc tội.
Sở Phi Dương đón lấy Tiểu Thạch Đầu từ tay Quân Thư Ảnh, hai người chậm rãi đi sau cùng, ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mắt, Tín Vân Thâm cùng Cao Phóng thì vẫn cùng lão nhân tranh luận không ngớt.
Sở Phi Dương cười cười nói: “Chúng ta cuối cùng đã về nhà rồi, Thư Ảnh.”
Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn hắn, trong chốc lát cũng gật đầu: “ Ân, về nhà rồi.” — Nếu vài năm trước đây có người nói với y, có một ngày y sẽ đem Lãng Nguyệt Sơn, đem Thanh Phong kiếm phái coi như nhà, Quân Thư Ảnh nhất định nghĩ người đó điên rồi, nhưng hôm nay dường như rất tự nhiên mà thành tình cảnh như vậy.
Giang hồ phong ba hiểm ác, y biết mình sẽ không bao giờ phải nếm tư vị cô độc bấp bênh không chỗ dựa, không người che chở bảo vệ nữa.
Cũng chỉ bởi vì—
Quân Thư Ảnh nhìn về phía cánh tay của Sở Phi Dương đang trêu đùa Sở Lân, lại thấy ánh mắt vĩnh viễn tràn đầy ý cười nhìn y—
Cũng chỉ bởi vì, nơi an bình nhất trong lòng người ta, chính là cố hương.
Ѽ☼HOÀN CHÍNH VĂN☼Ѽ