CHƯƠNG 101
Giữa tầm nhìn nhuộm màu máu, những hình ảnh cùng ánh sáng hỗn độn, thân ảnh đang tiến tới mạnh mẽ như cuồng phong của Sở Phi Dương ngược lại càng thêm rõ ràng.
Quân Thư Ảnh có thể tinh tường nhìn rõ từng động tác nhỏ của hắn, tuấn mỹ tiêu sái như chim ưng đang giương cánh, càng lúc càng đến gần y.
Y khép hờ mi mắt, lần đầu tiên tránh được ánh mắt kia. Giờ đây, dù có gắng gượng chống cự cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ là, so với kiếm khí đang ập đến thì ánh mắt kia càng khiến y không thể chịu được. Ánh mắt kia như chém một nhát vào lòng y, không để lại vết thương, nhưng đau đớn tận tâm can.
Tiếng kiếm lao tới càng vang lên rõ ràng, nhưng thanh kiếm trong tay Quân Thư Ảnh vẫn buông thõng xuống.
Sẽ chết sao… Sẽ bị Sở Phi Dương giết chết… chuyện này… Quân Thư Ảnh đột nhiên cảm thấy một cơn đau đớn nhói lên trong lồng ngực, tựa hồ sự phẫn uất cùng ủy khuất chợt tuôn ra cùng một lúc.
Y đã làm điều gì sai trái sao? Y không giết người, không tổn hại ai, không vi phạm cái gọi là hành động trượng nghĩa của hắn, cũng không khiến hắn làm trái tinh thần hiệp nghĩa của mình.
Tại sao lại như thế…
Gương mặt cảm nhận một luồng gió bỏng rát, Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại.
Thời gian như ngừng trôi.
Nhưng cơn đau đớn không xuất hiện như y đã tưởng, chỉ có vài sợi tóc khẽ lướt qua má y, mang đến cảm giác quen thuộc.
Tiếng cười quen thuộc truyền vào tai, chỉ như vậy cũng khiến cả người Quân Thư Ảnh run lên.
Tiếng cười ôn hòa, mang chút bỡn cợt, vẫn như trước kia nhưng mang đến chút hoài niệm. Đây mới chính là tiếng cười y đã thấy quen thuộc đến nỗi việc nghe tiếng cười này đã sớm trở thành thói quen.
Quân Thư Ảnh mở to mắt, nhẹ nhàng quay sang tìm kiếm ánh mắt quen thuộc của hắn. Chưa kịp nhìn rõ gương mặt Sở Phi Dương thì tiếng Thanh Lang từ cách đó không xa đột nhiên truyền tới.
“Quân Thư Ảnh cẩn thận!”
Quân Thư Ảnh nhìn lại, liền thấy Tín Bạch đã thoát khỏi trận chiến với Thanh Lang và đang cầm kiếm hướng thẳng về phía mình.
“Nghịch đồ, ngươi lại nương tay cho tên yêu nhân ma giáo này!” Tín Bạch phẫn nộ vì không dạy dỗ đệ tử nên người, chưa dứt lời kiếm phong đã ập tới.
Quân Thư Ảnh vừa định giơ kiếm lên đỡ đã bị kéo về phía sau, tiến vào một cái ôm mạnh mẽ.
Mọi chuyển diễn biến quá nhanh khiến Quân Thư Ảnh vẫn cảm thấy mờ mịt, nhất thời để Sở Phi Dương ôm gọn mình, đưa mắt nhìn gương mặt mang ý cười của hắn, rồi theo ánh mắt hắn mà nhìn về phía Tín Bạch đang bị một kiếm của hắn ngăn trở.
“Tên nghịch đồ! Ngươi… Ngươi muốn chọc tức vi sư sao?!” Tín Bạch tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ Sở Phi Dương run lên, trong một lúc trông lão già hơn hẳn, vừa phẫn nộ vừa lo lắng đồ đệ của mình đi vào con đường tà đạo.
“Sư phụ, đệ tử thực xin lỗi, đã phụ lòng mong đợi của sư phụ. Nhưng đệ tử không thể để bất cứ ai thương tổn y.” Sở Phi Dương vừa nói vừa ôm Quân Thư Ảnh thật chặt. Lúc nói xong hắn cũng bắt đầu cảm thấy người trong lòng mình bắt đầu cựa quậy.
“Đứng im!” Sở Phi Dương quát khẽ. Quân Thư Ảnh liền cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
Sở Phi Dương thầm cảm thấy buồn cười, vừa vỗ vỗ tay y trấn an vừa khom người tạ lỗi Tín Bạch: “Sư phụ, hết thảy sự tình xin để đệ tử sau này giải thích. Đệ tử bất hiếu, xin rời đi trước.” Nói xong hắn cũng không đợi xem phản ứng của mọi người đã ôm Quân Thư Ảnh thật chặt, nói với y: “Đi!” Cả hai liền phi thân ra khỏi sơn trang.
Trên không, Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn, thấy Cao Phóng vội vã đuổi theo mình nhưng bị Thanh Lang ngăn lại. Nhưng ngay lập tức bị tay áo của Sở Phi Dương che mất tầm nhìn.