CHƯƠNG 114
“Quân Thư Ảnh, gọi danh tự ta…” Sở Phi Dương trầm giọng dụ dỗ.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt mặc kệ, kiệt lực kháng cự trận trận khoái cảm dồn dập như sóng lớn.
Sở Phi Dương cũng không bắt buộc y, nhấc tay khẽ xoa mặt y. Đợi y mở mắt, liền đưa ngón tay lên miệng thấm ướt, rồi vòng xuống phía sau Quân Thư Ảnh lần tìm.
“…” Cảm giác lúc ngón tay đi vào cơ thể hết sức kỳ quái, mà đầu ngón tay hắn còn ở bên trong xoay tròn, nhấn nhá, dụng ý giúp hậu huyệt thả lỏng.
Quân Thư Ảnh nhíu mày, cắn môi, sắc diện trên mặt tái nhợt đi.
Sở Phi Dương dịu dàng hôn lên vầng trán đang cau của y, động tác ngón tay vẫn không hề ngừng nghỉ.
Đến lúc hậu huyệt y đã đủ mềm mại co giãn, Sở Phi Dương nâng hai chân thon dài của Quân Thư Ảnh lên, kẹp hai bên hông mình.
Cảm nhận được dục vọng nóng bỏng cứng rắn gấp mấy lần ngón tay đang chạm tới ở huyệt khẩu của mình, Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, nhắm nghiền mắt, tay siết lấy quần áo, chịu đựng Sở Phi Dương từng phân từng phân xâm chiếm.
Tới lúc sáp nhật toàn bộ rồi, Quân Thư Ảnh mới thở hắt ra. Sở Phi Dương cố ý lấy lòng tình nhân, cũng không vội chuyển động, ở trước ngực y thong thả trêu đùa, đợi y thích ứng.
Chờ tới khi nét khó chịu trên mặt Quân Thư Ảnh dần dần tan biến, Sở Phi Dương mới chậm rãi trừu động.
Quân Thư Ảnh lần nữa đưa tay bịt miệng, nén chịu thứ cảm giác quái lạ đến cực điểm đang được khơi gợi lên. Sở Phi Dương đột ngột chuyển mình, nắm hai tay Quân Thư Ảnh kéo xuống giữ ở hai bên.
“Không cần kiềm chế, ta muốn nghe tiếng ngươi…” Âm thanh của Sở Phi Dương cũng mang theo nhịp thở dốc nặng nề, hắn cúi đầu hôn lên khóe môi khép chặt của tình nhân.
Quân Thư Ảnh đành chịu thua trước sự quấn quýt không dứt của Sở Phi Dương, đơn giản thả lỏng, nhân đó mà một tiếng rên rỉ mê hoặc cũng thoát ra, khiến người ta khó cầm lòng. Mà dục vọng của Sở Phi Dương trong người y cũng vì thế càng thêm bành trướng.
Sở Phi Dương không muốn Quân Thư Ảnh quá sức vất vả, động tác vẫn hết mực ôn nhu. Không biết qua bao lâu, Quân Thư Ảnh đột nhiên lên tiếng, chất giọng có phần khàn khàn đứt quãng: “Sở Phi Dương… giải… huyệt…”
Sở Phi Dương điểm nhẹ trên đầu vai y một cái, Quân Thư Ảnh liền cảm thấy khí lực toàn thân dần hồi phục.
“Ôm lấy ta.” Sở Phi Dương dìm cả hai vào một nụ hôn. Hai tay Quân Thư Ảnh chần chừ, cuối cùng vẫn nâng lên, quàng quanh cổ hắn.
Hơi thở ấm áp cùng tiếng rên rỉ nhợt nhạt mời mọc bên tai, Sở Phi Dương mất tự chủ, tăng tốc đẩy riết mạnh mẽ. Hai cánh tay vòng quanh cổ hắn cũng càng lúc càng ghì chặt.
Trong sơn động vang vọng tiếng động *** mỹ.
Không biết trải qua bao lâu, Sở Phi Dương há miệng cắn mạnh vai Quân Thư Ảnh, luật động thân dưới cũng càng lúc càng mãnh liệt. Quân Thư Ảnh đang trầm mê trong khoái cảm, bất giác hồi phục một tia thanh tỉnh, vội đẩy hắn ra kêu lên: “Sở Phi Dương… không được… ưm… ở bên trong. Thứ dược kia… ta không muốn… lần nữa…”
Sở Phi Dương bắt lấy tay y, nâng lên miệng nhẹ nhàng hôn cắn, hàm hồ đáp: “Không sao đâu, Thanh Lang bảo thế.”
Nghe như vậy, Quân Thư Ảnh mới hơi hơi vững dạ, thần trí lại mau chóng bị lạc thú kéo tuột đi mất.
Sở Phi Dương nắm lấy dục vọng Quân Thư Ảnh, khéo léo vỗ về, tốc độ càng thêm gấp gáp.
“A…” Quân Thư Ảnh vươn cao cổ, nhục cảm từng chút từng chút tích tụ, tới cực điểm mãnh liệt phun trào. Gần như đồng thời, một luồng nhiệt lưu nóng hổi cũng bắn vào sâu trong cơ thể y.
.
.
.
.
.