Dương Thư Mị Ảnh

Chương 118: Chương 118




CHƯƠNG 118 PN3 TIỄN ẢNH

.

.

Một mùa đông nữa lại tới, khắp trời tuyết rơi rất nhiều, mấy tháng không tan, khắp nơi đều phủ một màu tuyết trắng.

Sở Lân so với ca ca hắn hảo mệnh hơn. Suốt mười tháng, Quân Thư Ảnh đều an an ổn ổn ở trong nhà, không có đông điên tây chạy không có làm gì quá sức, Sở Phi Dương lại đi theo làm tùy tùng phụng dưỡng từng chút một, làm cho cục cưng an an ổn ổn đủ tháng đủ ngày, mới cố ý ở dưới sự trợ giúp của Cao Phóng cất tiếng khóc chào đời.

Sở Lân lúc sinh hạ so với Tiểu Thạch Đầu là cùng bộ dạng béo. Tiểu Thạch Đầu đã muốn hơn một tuổi, y đối này đệ đệ phi thường tốt, mỗi ngày cũng giống như lần đầu tiên thấy hắn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh đệ đệ, trừng lớn đôi mắt to trong veo như nước dùng sức xem xét đến xem xét đi, cả ngày một bộ dáng ngồi như tôn phật ngồi, cái dáng người nho nhỏ phì cuồn cuộn có vẻ còn rất thâm trầm.

“Ngươi nói Tiểu Thạch Đầu rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Quân Thư Ảnh nghi hoặc hỏi Sở Phi Dương.

“Theo ta, có lẽ ở đang đếm đệ hắn có mấy mao căn* đi.” Sở Phi Dương híp mắt tựa vào đầu giường, cảm thấy mỹ mãn ôm Quân Thư Ảnh, bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt không thể không nằm trên giường không dậy nổi .

(* mao căn :  ở đây là lông, còn lông gì thì mọi người tự hiểu)

Quân Thư Ảnh nhíu mày: ” Từ ngữ bất nhã như vậy, ít ở trước mặt tiểu hài tử nói ra.”

“Cái gì tiểu hài tử?! Ở nơi nào?! Là ngươi sao?!” Sở Phi Dương cười nước miếng muốn chảy xuống luôn, cái người nhìn đã hơn một năm càng nhìn càng cảm thấy được bộ dạng quá đẹp tại trên môi y hôn một cái, lại liếm liếm.

Sở Phi Dương hôn xong rồi, thoáng nâng mặt y lên, ý cười trong suốt nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh cau mày ninh mặt, vẻ mặt không chịu nổi cái sự làm phiền này.

Sở Phi Dương cười nhẹ một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa phía sau tai của Quân Thư Ảnh, ngón tay bỗng chốc trượt qua làn da nhẵn bóng. Quân Thư Ảnh không kiên nhẫn chấn động, phút chốc liền yên tĩnh trở lại. Sở Phi Dương nắm thật chặt nắm tay, cảm thấy mỹ mãn thở dài.

Năm trước —— chính là thời điểm năm đó?! rõ ràng chưa có lâu, lại cảm thấy được giống như đã là kiếp trước xa xôi như vậy, trí nhớ về khi đó cơ hồ đều đã mơ hồ không rõ.

Kỳ thật cũng không quá là lâu, hắn cùng Quân Thư Ảnh vẫn là tử địch. Khi hắn nhìn Quân Thư Ảnh, nghĩ muốn chính là như thế nào giết hắn. Khi hắn đối mặt Quân Thư Ảnh, một lòng chỉ tính kế góc độ xảo quyệt nhất, chiêu số sắc bén nhất, dùng kiếm sắc bén, dốc hết toàn lực, nghĩ muốn đâm bị thương hắn, muốn giết chết hắn.

Quân Thư Ảnh không phải cũng chiêu chiêu tàn nhẫn từng bước độc kế, chỉ muốn đoạt tính mạng của hắn.

Sở Phi Dương khi đó sao có thể nghĩ đến, hôm nay hắn đem cái người kia, cái Thiên Nhất Giáo chủ từng bị hắn liệt vào danh sách một trong mười người đứng đầu cần phải diệt trừ, nâng ở trong tay ủng trong lòng cẩn cẩn dực dực* tràn đầy yêu thương che chở cùng cưng chiều …… Sở Phi Dương đem đầu dựa vào bả vai Quân Thư Ảnh, dùng môi khẽ chạm đầu của y cái, giống như có chút nghĩ mà sợ.

(* từng li từng tí ý nói a yêu e, nâng e như trứng hứng như hứng hoa, nhẹ nhàng dịu dàng đó mà)

Bất quá khi đó Quân Thư Ảnh, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ đến ngày sau chính mình nhưng lại hội như thế an tâm mà lại ôn thuận nằm ở trong lòng cái người khi xưa cùng mình đối đầu, trong lòng của thiên hạ đệ nhất chính nghĩa đại hiệp và là tinh anh của bạch đạo. Hơn nữa y cho hắn, cái tinh anh bạch đạo đệ nhất thiên hạ chính nghĩa đại hiệp này, đối với thân thể mình muốn làm gì thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nghĩ muốn làm như thế nào liền làm như thế nào, muốn làm bao lâu liền làm bao lâu ……

Một cỗ hỏa dục đang muốn nổi lên trong Sở Phi Dương, hơn nữa càng nghĩ càng như lập tức hướng xuống truyền tới địa phương kia, nét mặt nhưng vẫn theo thói quen cũ mang một bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ nghiêm túc . Cảm thấy người trong lòng ngực đột nhiên giật giật, Sở Phi Dương vội phục hồi tinh thần lại, thân thiết hỏi: “Thư Ảnh, làm sao vậy? Ở đâu không thoải mái sao?”

Cái ót trước mặt rõ ràng cương một chút, một lát sau Quân Thư Ảnh mới lên tiếng nói: “Ta không có gì không thoải mái, bất quá ngươi hẳn không phải là thực thoải mái đi.”

“Như thế nào lại …..” Sở Phi Dương ha ha cười vài tiếng, chậm rãi biến thành cười gượng. Tiểu huynh đệ trong khố hiện nay chính là tinh thần không gì sánh được biểu hiện rõ rệt nó đang động, lại đang ngạnh cứng trên bắp đùi của người ta, khó trách y không thoải mái a.

“Ngươi cái loại phẩm chất này, thái độ làm cha như vậy, tạo tấm gương?!” Quân Thư Ảnh có chút đau đầu thở dài.

“Ta có phẩm chất gì a?!” Sở Phi Dương nhíu nhíu mày, có phần tự phụ nói, “ta từ nhỏ liền như vậy phẩm chất tốt đẹp, cho tới bây giờ đã có chút chiến tích.”

“Căn bản cả ngày toàn đầu óc xấu xa tìm cách……” Quân Thư Ảnh bất mãn nói thầm.

“Ngươi nói cái gì?!” Sở Phi Dương cười hỏi.

“…… không có gì. chính là, ta hy vọng Sở Kì Sở Lân đều có thể trở thành nhân trung long phượng *. Hai người con trai này, tuyệt đối không phải vật trong ao**! Lúc trước ta tuy rằng mấy lần thất thủ, nhưng toàn bộ giang hồ này, sớm muộn gì là cũng là vật trong bàn tay hai người bọn hắn!” Quân Thư Ảnh nói xong, có chút kích động đứng thẳng dậy.

(* rồng phượng trong loài người, ý nói là trở thành những người hơn người khác ; ** ý nói vô dụng)

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nguyên lai vị này trong lòng còn băn khoăn mà. Người này sao lại có ma chướng như vậy?! Có nhiều khí lực ma chướng như vậy, cũng không chịu phân một chút ở trên người hắn là sao?!

Hắn lại ngẩng đầu nhìn một cái đầu khác trên giường nhỏ ở trong phòng, Sở Lân an tĩnh yếu ớt nho nhỏ đang nằm , cùng ở một bên ngồi nghiêm chỉnh nước miếng nhiễu nửa thước dùng một loại ánh mắt không rõ cảm xúc, sáng ngời có thần nhìn đệ đệ là Sở Kì.

Vật trong bàn tay hai cái tiểu tử kia này?! Để Tiểu Thạch Đầu dùng nước miếng lúc nào cũng kéo dài không dứt của hắn đem anh hùng hào kiệt thiên hạ đều dìm chết đuối sao? Sở Phi Dương không khỏi cười ra tiếng. (ta nghĩ mà mà cười muốn té ghế)

“Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh nghi vấn nói, nhìn Sở Phi Dương khoát khoát tay, cũng không truy vấn, tự cố tự địa tiếp tục nói, “Cho nên, Sở Kì Sở Lân, nhất định phải hảo hảo dạy. Thiên văn địa lý, võ công bí pháp, thức nhân ngự tâm thuật *, một khi đã như vậy không thể chậm trễ. Mà ngươi, nhất thiết không thể lấy mấy cái bã vật** phá hư bọn họ.”

(* giống như là cách thức lôi kéo lòng người đó mà ; ** rác rưởi)

“Tốt lắm tốt lắm, đã biết.” Sở Phi Dương áp chế thân thể Quân Thư Ảnh nhu vào trong ngực, “Ngươi an phận chút đi. Ta muốn nói, chờ Tiểu Thạch Đầu có thể đem nước trong miệng của hắn thu phóng tự nhiên, thì mưu đồ đại kế của ngươi sẽ thành đi.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe, lập tức có tinh thần chút yên, quay đầu nhìn về đứa con lớn cũng không chịu thua kém kia , không phải không có lo lắng thở dài một hơi.

***

Cao Phóng ở quý phủ của hai người Sở Phi Dương ngụ mấy tháng, mỗi ngày cũng chỉ chiếu khán Sở Kì Sở Lân, nhưng lại không chút nào chê phiền, ngoạn đắc bất diệc nhạc hồ*. Không có Tiểu Thạch Đầu mỗi ngày quấn quít lấy, Quân Thư Ảnh chính mình cũng vui vẻ đắc thoải mái.

(* rất vui vẻ)

Trước kia khi Sở Lân chưa sinh ra, Sở Phi Dương ban ngày thật cẩn thận chiếu cố Quân Thư Ảnh, buổi tối lại không có việc gì làm. Quân Thư Ảnh ngại hắn luôn lúc ẩn lúc hiện sinh sự từ việc không đâu rất phiền, liền muốn hắn đem võ công tâm pháp của mình viết ra, để ngày sau tập luyện.

Sở Phi Dương công công chính chính viết ra, chỉnh chỉnh tề tề đóng lại thành sách, lại hao hết tâm tư muốn làm bìa cho tốt hơn, hơn nữa đem võ công tâm pháp này của hắn vốn không có tên hoặc là tên thực bình thường lấy một cái phong hoa tuyết nguyệt mờ ảo diêu duệ làm tên. ( nghe sao mà chuối cả nãi)

Để khi thân thể Quân Thư Ảnh hoàn toàn phục hồi như cũ, Sở Phi Dương ân cần mà đem một chồng sách cao cao đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, sau đó đứng ở bên cạnh Quân Thư Ảnh cười đến vẻ mặt sáng lạn. Quân Thư Ảnh chọn đại một quyển có thiết kế tinh mỹ đích “bí tịch võ công” , không khỏi lắc lắc đầu: “Sở Phi Dương, ngươi quả nhiên ngại đắc trường thảo*.”

(* trường thảo : cỏ dài ; là a màu mè hoa lá hẹ, vẽ rắn thêm chân đó mà)

“Ha, lần này là ngươi! Dùng từ dung tục đi! Không cách điệu đi! Ngươi như vậy như thế nào đem Sở Kì Sở Lân giáo thành phiên phiên trọc thế giai công tử * như ngươi muốn.” Sở Phi Dương nheo lại hai mắt tà tà cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý tựa như ta và ngươi hòa nhau một ván.

(* là người công tử xuất chúng giữa cái thế gian ô trọc này, giải thích vậy có đúng không ta, mọi người có thể góp ý dùm)

Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối khi phát hiện ra hình tượng tốt đẹp dưới cái mặt kia chính là chân tướng chẳng phải tốt đẹp gì. Người này trước đây dường như…… không phải vô vị như vậy.

Sở Phi Dương nhất thời nảy sinh ra một chút tâm tính cuồng thuở thiếu niên, nghĩ muốn chơi một chút cái trò tranh luận cho đỡ buốn chán, lại bị người ta khách sáo một cách triệt để, chính mình cũng có chút ngượng ngùng, sờ sờ sống mũi cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, nghiêm túc như vậy.” Nói xong liền tiến lại gần thuận tay đem người kéo vào trong lòng ngực, cao thấp sờ soạng hai lần, gật đầu vừa lòng nói, “cuối cùng dưỡng béo.” nói xong lại bắt đầu nhíu mi trầm ngâm.

Quân Thư Ảnh không ghét Sở Phi Dương ôm, cái ôm của hắn kiên cường, tin cậy, ôn hoà hiền hậu, lại ấm áp ôn nhu như vậy. Nếu là Sở Phi Dương thì chính mình có thể phóng tâm mà đem hết thảy nhược điểm tử huyệt của bản thân bộc lộ ở trước mắt người này. Hắn không ngại Sở Phi Dương luôn luôn bày ra tư thái giang rộng hai cánh tay bảo vệ cho hắn, hắn cũng yên tâm thoải mái mà dựa vào. Bởi vì hắn đã ở trong bảo hộ của Sở Phi Dương, như được bảo hộ ở sâu trong lòng, ở địa phương tối nhu nhuyễn, bảo hộ hắn rời xa bất cứ thương tổn gì.

“Dưỡng béo liền …… cuối cùng có thể chử chử ăn.” Sở Phi Dương cúi đầu, ghé vào bên tai Quân Thư Ảnh cố ý trêu đùa, tay ở phía sau gáy của y vuốt nhẹ, “cái cảm giác trắng mịn  này rất tốt , đều tắm sạch sẽ như vậy, tại hạ sao có thể không có phong tình được……”

Quả nhiên, lửa giận của Quân Thư Ảnh oanh địa liền nổi lên, trong nháy mắt trong lòng nổi lên như bão, quả thực hé miệng ra là có thể phun ra ngoài. Sở Phi Dương kinh nghiệm có thừa nhanh tay lẹ mắt đè hai tay vừa định nâng lên phản kháng của Quân Thư Ảnh xuống, miệng cười qua loa trấn an nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng nổi giận. Chỉ đùa một chút thôi, không tức giận không tức giận a.”

“Sở Phi Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Quân Thư Ảnh một tay vùng khỏi sự  kìm hãm của Sở Phi Dương, một bộ dáng mở ra, xoay người mặt đầy tức giận trách mắng.

“Hảo, hảo, là ta quá phận, ngươi đừng tức giận.” Sở Phi Dương giơ lên hai tay cười nói, miệng nhận thức sai, trên mặt lại nào có bộ dáng nửa phần nhận sai, lại lấy một đôi song nhãn ở trên người Quân Thư Ảnh cao thấp dạo qua một vòng, cười nói: “Đừng tức giận không tốt cho thân thể……” lại cố ý đem hai chữ cuối cùng nói được ý vị thâm trường.

“Ngươi!” Quân Thư Ảnh thực tức giận, nhưng cũng thực bất đắc dĩ. Khi một người thực tức giận mà cái đối tượng kia tức giận luôn luôn không đứng đắn, trong cái phẫn nộ kia luôn trộn lẫn bất đắc dĩ cùng sự vô lực. Quân Thư Ảnh đứng thẳng bất động cùng Sở Phi Dương giằng co một lát, dứt khoát quay người lại đi.

“Ai…… quá đáng.” Sở Phi Dương nhìn bóng dáng Quân Thư Ảnh phẫn nộ rời đi cũng không quay đầu lại, đáng tiếc khẽ thở dài. Cùng người này giảng tình thú, quả thực là đối ngưu đàm cầm. (đàn gảy tai trâu)

Sở Phi Dương phiền não suy đoán đại khái lại có vài ngày đối chọi gay gắt. Thời điểm Quân Thư Ảnh cùng hắn đối chọi cũng luôn thực đau đầu, hắn vẫn ưa thích một Quân Thư Ảnh mềm mại thuận theo. Sở Phi Dương một bên thu thập sách trên bàn, một bên lung tung  suy nghĩ cuộc sống sau này.

Bất quá Sở Phi Dương hiển nhiên nghĩ sai rồi. Quân Thư Ảnh hiện giờ cuối cùng thân thể hoàn toàn phục hồi như cũ, trong mắt trong tâm đều chỉ có võ công tâm pháp. Liên tiếp vài ngày, Quân Thư Ảnh trừ bỏ luyện công vẫn là luyện công, bộ dáng say sưa mê mẩn làm cho Sở Phi Dương không khỏi thật sâu ghen tị với mấy quyển sách “ bí tịch” mà mình tự tay đóng.

Quân Thư Ảnh cắm đầu chui vào bí tịch võ công đã muốn năm ngày , Sở Phi Dương trừ bỏ ngẫu nhiên đi xem bị hai người con trai Cao Phóng đùa bỡn đắc thảm như vậy, lại bắt đầu không có việc gì , liền vẫy vẫy tay, tiếp tục đem độc môn tâm pháp cướp đoạt trong bụng viết ra đưa cho Quân Thư Ảnh đòi hắn một cái niềm vui.

Hôm nay gần tới buổi trưa, Sở Phi Dương còn đang ở án tiền huy bút viết nhanh, đột nhiên một đạo thanh âm hưng phấn vang lên: “Đại sư huynh, ta tới rồi!” trong thanh âm kia đã muốn lột bỏ sự ngây ngô của thiếu niên, mà trở nên trầm thấp ổn trọng hơn.

Sở Phi Dương ngẩng đầu, chính mình nhìn đến một cái thanh niên dáng người thon dài một thân thanh nhã tử sam theo ngoài cửa bước vào, cực kỳ hứng thú gọi hắn Đại sư huynh, tươi cười sáng ngời làm cho người ta hoa mắt.

“Vân Thâm, sao ngươi lại tới đây?” Sở Phi Dương hơi có chút kinh ngạc.

“Ta nhớ ngươi thôi, Đại sư huynh.” Tín Vân Thâm giống như trước giống nhau, dính đến bên người Sở Phi Dương làm nũng nói, “Ngươi lâu như vậy cũng không trở về, không nhớ các sư huynh đệ khác, cũng không muốn nhớ ta sao?!”

Một năm không thấy, cái thiếu niên hoạt bát bốc đồng lúc trước kia đã muốn lột xác thành thanh niên tuấn mỹ trước mắt. trên khuôn mặt kia ngũ quan vẫn như cũ xinh đẹp, lại như đao khắc bút họa so với khi thiếu niên bộ dáng càng mượt mà thêm vài phần thành thục ổn trọng, chỉ có đuôi mày khóe mắt vẫn như trước thần thái hào hứng, vẫn đang lưu trữ một tia tính cách trẻ con.

“Nhớ ngươi, đương nhiên nhớ ngươi.” Sở Phi Dương ôn hòa cười, sờ sờ đỉnh đầu Tín Vân Thâm, đột nhiên sinh ra chút cảm khái thời gian cứ như nước trôi.

“Ta mặc dù người không ở giang hồ, nhưng là chuyện trên giang hồ cũng có nghe thấy. ngươi này đường đường Thiếu chủ nhân của Thanh Phong kiếm phái, tương lai là chưởng môn nhân của thiên hạ đệ nhất kiếm phái, gần đây chính là thanh danh tước khởi a.” Sở Phi Dương vui mừng cười nói, “ngươi cuối cùng trưởng thành, sư phụ lão nhân gia hắn không cần vì ngươi mà vất vả nữa.”

“Bởi vì đại sư huynh ngươi không ở thôi.” Tín Vân Thâm đưa đến một cái ghế phóng tới Sở Phi Dương bên người, cùng Sở Phi Dương song song ngồi ở sau án thư, mặt nhăn lại như khổ qua (quả mướp đắng), giống như khi thiếu niên hướng Sở Phi Dương tố khổ, ” thời điểm huynh ở, cái gì cũng có thể ỷ lại huynh. Huynh không ở, ta nhất định phải trở thành huynh, mới có thể làm cho cha yên tâm, làm cho các sư huynh đệ bớt buồn.”

Sở Phi Dương thở dài một tiếng, trong lòng bỗng dưng trào ra đầy cảm giác đau lòng. Tuy rằng vẫn biết, Tín Vân Thâm tương lai phải gánh vác toàn bộ trọng trách môn phái, không thể vĩnh viễn bị che chở vô ưu vô lự quá cả đời. Nhưng trước đây nhìn hắn, lại nghĩ hắn còn nhỏ, liền hết sức có thể yêu thương cưng chiều, không cho hắn chịu một chút mệt nhọc ủy khuất. Một năm này, nghe hắn làm sao trên giang hồ nổi danh như vậy, xông ra chính mình đích một mảnh thiên địa, nghe người ta khen ngợi hắn như thế nào tuổi trẻ tài cao hiệp can nghĩa đảm ổn trọng thành thục, cảm thấy vui mừng, đồng thời lại cảm thấy hiệp khách tuổi trẻ trung trầm ổn lạnh nhạt được nghe đồn kia đều không phải là cái thiếu niên thần thái kiêu ngạo bốc đồng trong trí nhớ của hắn nữa.

Sở Phi Dương sờ sờ cái đầu đang tựa vào đầu vai của chính mình, hắn dáng người đã muốn cao lớn tương đương mình rồi. Cái thiếu niên lớn lên xinh đẹp trước kia được hắn yêu thương sủng ái cưng chiều, không bao giờ thấy nữa……

“Đại sư huynh, ngươi theo ta trở về đi.” Tín Vân Thâm lẩm bẩm nói, “toàn bộ môn phái từ trên xuống dưới sư phụ huynh đệ đều rất nhớ ngươi, còn những oanh oanh yến yến của ngươi có này tới tìm, đều nhanh đem cửa của Thanh Phong kiếm phái ta đạp nát rồi.”

“Nói bậy.” Sở Phi Dương cười mắng, ” Ta đại sư huynh của ngươi luôn luôn giữ mình trong sạch, làm sao có cái gì oanh oanh yến yến.”

“Đại sư huynh, ngươi thật sự không dự định lấy vợ sao?” Tín Vân Thâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lượng lượng (phát sáng )nhìn Sở Phi Dương.

“Lại nói bậy, ta rõ ràng đã cưới.” Sở Phi Dương sờ sờ cái cằm nhẵn bóng.

“Ta cùng ngươi nói nghiêm chỉnh mà.” Tín Vân Thâm buồn bực nói thầm, nhưng cũng không hề dây dưa, rầu rĩ gục xuống bàn, ngón tay dính một ít nước trà ở trên mặt bàn vẽ loạn. ( e đang tự kỷ vì  Cao Phóng mỹ nhơn, ^o^)

“Ta nghe nói sư phụ cho ngươi đính hôn?” Sở Phi Dương đột nhiên nói.

Tín Vân Thâm ngón tay vẽ một vòng bỗng dưng dừng lại, sau một lúc lâu rầu rĩ gật đầu một cái.

“Ta còn nghe nói là ngươi chính mình yêu cầu?” Sở Phi Dương lại nói.

“Không phải ta!” Tín Vân Thâm mạnh ngẩng đầu lên, tức giận nói, nhưng khi thấy Sở Phi Dương nhìn chăm chú sự cáu kỉnh dịu xuống , vẻ mặt đau khổ nói, “cái vấn đề này sự hiểu lầm rất lớn, ta với huynh không thể nói cho rõ ràng được.”

“Thành gia lập nghiệp, ngươi phải trước thành gia. Sau liền có thể an tâm mà đem Thanh Phong kiếm phái tiếp tục phát triển lớn mạnh.”

“Ta bất thành gia!” Tín Vân Thâm vỗ án nói.

Sở Phi Dương nhíu mày, từ dưới tay hắn cứu được một ly trà đang còn đầy.

“Đại sư huynh, ngươi theo ta trở về đi. ngươi lần trước giả chết, nhưng đã làm cha ta dọa cái không nhẹ. Ngươi sống lại như vậy, cha ta rất vui mừng, không nghĩ tức giận cũng không dám sinh giận dữ với ngươi. Hơn nữa ngươi cùng …… hắn…… có hai cái tiểu oa nhi kia, cha nhất định sẽ thích!” Tín Vân Thâm hai mắt sáng lên nhìn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương không lên tiếng, chính là nhìn Tín Vân Thâm, chờ hắn tiếp tục nói.

Tín Vân Thâm tiếp tục nói: “Ta đã quyết định, ta bất thành gia*! Không đúng, ta muốn thành gia! Ta muốn lấy Cao Phóng làm vợ! Về phần cha ta cả ngày niệm cái gì khai chi tán diệp, ngươi cũng đã giải quyết! Đại sư huynh!” Tín Vân Thâm vỗ vai Sở Phi Dương, thần vẻ mặt tràn đầy kích động hướng về phía Sở Phi Dương hắn thật mạnh gật đầu một cái.

(*thành gia ở đây là có gia đình riêng của mình, cũng có nghĩa là lấy vợ, nhưng nếu ghi lấy vợ thì cái câu nói của vân thâm hơi khó hiểu và lủng củng nên ta để nguyên văn)

“Quả nhiên……” Sở Phi Dương thở dài một tiếng.

“Cao Phóng đối ta có hiểu lầm rất sâu, ta lần này đến đây chính là tìm hắn .” Tín Vân Thâm đứng dậy, “dù sao cũng thuận đường, liền thuận tiện lại đây nhìn xem ngươi. Đại sư huynh, ngươi vội, ta đi !” nói xong giống như một trận gió biến mất.

Sở Phi Dương trố mắt một lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không trông nom hắn, tiếp tục vùi đầu viết võ công tâm pháp độc môn Sở thị bí tịch của hắn.

Cũng không lâu lắm, một đạo thanh âm đột nhiên ở bên tai nổ tung. Người nọ hiển nhiên sử dụng nội lực thâm hậu, thúc dục thanh âm để có thể phát to ra dù ở ngoài mấy dặm đều nghe được nhất thanh nhị sở ——

“Ta muốn lấy Cao Phóng làm vợ!!! Tín Vân Thâm muốn kết hôn với Cao Phóng !!! Tín Vân Thâm muốn kết hôn với Cao Phóng !!!”

Sở Phi Dương như ngồi trúng thuốc nổ từ trên ghế trên nhảy dựng lên, nhanh như chớp hướng về phía sân Cao Phóng đang ở tạm chạy tới. Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Quân Thư Ảnh mang theo kiếm đặt tại trên cổ Tín Vân Thâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỗn tiểu tử, kêu la cái gì. Sợ người khác không biết Sở Phi Dương ở trong này sao?!”

Sở Phi Dương nghe xong trong lòng nóng lên, trên chân cũng không nhàn rỗi, một cái nhún chân đã liền ở  phía sau Quân Thư Ảnh, thân thủ nhẹ nhàng gạt kiếm y đang đặt trên cổ Tín Vân Thâm ra, cười nói: “Không có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng.”

Bên này vừa mới giật lại, bên kia lại vang lên phanh một tiếng, ba người nhất tề nhìn lại, chỉ nhìn thấy một cái cửa gỗ gắt gao khép kín cự tuyệt vô tình.

“Cao Phóng……” Tín Vân Thâm ủy khuất gọi một tiếng, tự nhiên không người trả lời.

Bắt đầu từ hôm nay, trong đình viện nguyên bản quá mức rộng lớn buồn tẻ này lại vừa nhiều thêm một vị khách. Tín Vân Thâm mỗi ngày chỉ có việc làm, chính là dùng cơm Cao Phóng làm uy no chính mình, sau đó tinh thần gấp trăm lần đi dây dưa Cao Phóng. Chờ hắn tiêu hóa không sai biệt lắm, liền chờ Cao Phóng làm cơm uy hắn ăn no, dưỡng đủ tinh thần tiếp tục dây dưa tiếp……

” Mọi người trong Thanh Phong kiếm phái các ngươi đều là người tài giỏi như thế sao?!” Quân Thư Ảnh mặt không chút thay đổi nói. Bởi vì Cao Phóng không rảnh,  không có ai trông giữ nên Tiểu Thạch Đầu không hề chần chờ quấn lấy hắn, hai mắt như hắc bồ đào lóe sáng, dị thường hưng phấn mà ở trước sau Quân Thư Ảnh tập tễnh đi tới đi lui.

Sở Phi Dương đang hăng hái bừng bừng theo sát Tiểu Thạch Đầu chơi trò ú à nhàm chán “Thạch đầu!” – “A?!” – “Thạch đầu!” – “A?!”, nghe Quân Thư Ảnh nói như vậy, lông mi vừa nhấc định nói chuyện, lại bị Tiểu Thạch Đầu kéo lấy tay áo, vội giúp đỡ hắn đứng vững vàng.

“A ngốc!” Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu hướng về phía Quân Thư Ảnh, dùng một bộ thanh âm dị thường hưng phấn của hắn hô một tiếng, sau đó đem bàn tay ngắn củn mập mạp đưa ra ngoài, đưa cho y một viên đá bóng loáng trơn nhẵn mà Tiểu Thạch Đầu mới nhặt được đưa cho Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh sửng sốt, xoay người đem Tiểu Thạch Đầu ôm vào trong ngực, tay lớn bao lấy tay nhỏ bé đang nắm viên đá đặt ở bên miệng.

Sở Phi Dương cười đứng dậy, ôm Quân Thư Ảnh, ở bên môi y hôn một cái, thấp giọng cười nói: “Tiểu Thạch Đầu ngoan như vậy, ngươi hôn hắn đi.”

Quân Thư Ảnh đem môi dán trên gương mặt non mềm của Tiểu Thạch Đầu.

Sở Phi Dương gắt gao ôm hai người, lại nhìn về phía trong nôi đặt ở bên, tiểu Sở Lân mở hai mắt to tò mò, bên miệng giương lên một nụ cười rất mỹ mãn.

Một cuộc sống tối trọn vẹn tối ngọt ngào, bất quá cũng như thế.

Mà giang hồ này thiếu Sở Phi Dương hắn, cũng đã muốn tịch mịch lâu lắm ……

.

.

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.