CHƯƠNG 13
Bị nội bích ấm áp bao quanh, Sở Phi Dương dục vọng mãnh trướng khiến nội thương lẫn ngoại thương của Quân Thư Ảnh phát tác khiến y không còn sức lực, chỉ khẽ lay động.
Cổ tay Quân Thư Ảnh không thể dùng sức, chỉ có thể lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể cố sức tránh khỏi động tác cường bạo phía sau. Chỉ cần hơi nhấc cao thân thể liền nhìn rõ vật thô dài đang trướng to xuất nhập trong cơ thể mình, cảnh tượng hết sức tục tĩu làm Quân Thư Ảnh hận đến phát điên. Sơn động vang lên tiếng thân thể cọ sát, thanh âm *** mĩ cùng hơi thở thỏa mãn của Sở Phi Dương, tất cả âm thanh này dội vào vách động được phóng đại lên truyền thẳng đến tai Quân Thư Ảnh. Càng không muốn nghe thì càng nghe rõ, kể cả một tiếng động nhỏ nhất. Nghĩ đến tiếng vang này là tiếng đắc ý của nam nhân trên người mình, Quân Thư Ảnh liền điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy.
Dã tâm kiêu ngạo của y tại đây bị âm thanh tục tĩu này nghiền nát.
Sở Phi Dương bất mãn với ý đồ đào thoát của Quân Thư Ảnh, đem đôi chân dài của Quân Thư Ảnh áp xuống dưới. Quân Thư Ảnh khuỷu tay chỉ mới cử động được cũng vô lực chống đỡ. Chân bị đặt hai bên, sau gáy bị Sở Phi Dương dùng một tay mãnh liệt nâng lên, môi lại đưa đến, đầu lưỡi cũng tiến vào tùy ý thác loạn trong khoang miệng Quân Thư Ảnh. Phía dưới một khắc cũng không ngừng hoạt động.
Quân Thư Ảnh hạ mi nhắm mắt lại chưa từ bỏ ý định tiếp tục giãy giụa, chính là toàn thân chỉ có tay phải không bị kẹp chặt lại không sử dụng được lực, lung tung đẩy Sở Phi Dương cũng không có tác dụng. Kháng cự yếu ớt cùng thanh âm trầm thấp chỉ làm cho thú tính của Sở Phi Dương tăng vọt, hận không thể dùng sức đưa y vào miệng ăn sạch.
Không biết qua bao lâu, khi Quân Thư Ảnh cảm thấy mình sắp tắt thở, đôi môi mới được buông tha. Y bắt mình phải tỉnh táo lại, không giãy giụa vô ích nữa. Y mở to hai mắt nhìn lên trên thở dốc, cố gắng không nghĩ đến cảnh hai chân mình đang đặt trên vai Sở Phi Dương cùng cảnh hắn đang ra vào bên trong.
Quân Thư Ảnh biết rõ thân thể đang chuyển động theo động tác của Sở Phi Dương. Y cắn chặt môi, xuất ra vết máu loang lổ trên miệng.
Quân Thư Ảnh tập trung tinh thần dần khôi phục nội lực, chờ đến lúc Sở Phi Dương đang nhắm mắt tận hưởng vui sướng thì hai chân y đột nhiên phát lực đá một cước vào hắn, quay người lại bò đến ôn tuyền nhờ dòng nước ấm đưa nội lực tràn đầy trở lại.
Sở Phi Dương đang lúc vui thú thì người lại chạy thoát, ánh mắt tức giận xuất huyết khó chịu nhìn về phía Quân Thư Ảnh cũng đang trừng mắt nhìn hắn trong ôn tuyền.
Quân Thư Ảnh đưa tay sờ nắn lại xương cổ tay phải, kéo lại ngoại sam đã trượt xuống. Cảm giác được nội lực vận hành quanh thân, y thở ra một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần không ra khỏi ôn tuyền này thì có thể chống chọi được với Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh không dám thả lỏng, nhìn chăm chú Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hoàn toàn không có ý muốn ứng chiến, hắn vương một bàn tay về phía Quân Thư Ảnh, ánh mắt cảnh cáo y mau đi lên.
Quân Thư Ảnh thật muốn cười lạnh. Xem ra Sở Phi Dương không chỉ bị dục vọng che mờ lý trí mà hắn thực chất đã mất hết lý trí. Đánh tiếc đối địch với kẻ địch mạnh như vậy, y cười không nổi. Hơn nữa kẻ địch kia còn không biết liêm sỉ cứ mơ ước cơ thể y.
Quân Thư Ảnh cẩn thận di chuyển cố tìm vị trí thuận lợi nhất. Sở Phi Dương thấy y không nghe lời hiển nhiên tức giận, hắn nhảy xuống nước đi về hướng Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương hiện không hề phòng bị, đối mặt với Quân Thư Ảnh thì hoàn toàn đầy sơ hở, y liền ngưng tụ nội lực tấn công không chút lưu tình.
Sở Phi Dương dễ dàng hóa giải chiêu thức của y. Quân Thư Ảnh dưới tay lại bị nắm chặt, hai người ở dưới nước giằng qua giằng lại, tiếng nước ào ào.
Qua mấy chiêu, Sở Phi Dương mất hết kiên nhẫn ra chiêu tấn công Quân Thư Ảnh, cũng không xem y ra chiêu thế nào với mình, một phen bước gần đến Quân Thư Ảnh. Khoảng cách quá gần không thể thi triển chiêu thức, tay Quân Thư Ảnh một khắc cũng không ngừng. Hai người triền đấu nhưng không có chiêu thức gì đáng kể.
Lúc sau Quân Thư Ảnh liền bị Sở Phi Dương kiềm chặt vào ngực, y bắt đầu cảm thấy bối rối. Sở Phi Dương thừa dịp đánh nhau, ngả ngớn hôn lên mặt y càng làm y phẫn hận đến phát cuồng.
Sở Phi Dương không đủ kiên nhẫn để triền đấu tiếp với Quân Thư Ảnh liền đưa tay ôm eo y bay ra khỏi mặt nước, nhảy vài cái tránh xa ôn tuyền. Hàn khí trong cơ thể y lại bắt đầu quấy phá. Quân Thư Ảnh lập tức cuộn mình đứng lên, nhiệt lượng nhanh chóng tản đi, cái lạnh như bị đặt vào băng đá lại quấn lấy y.
Sở Phi Dương một phen lại đẩy chân Quân Thư Ảnh ra, chỗ tư mật vừa bị tàn sát bừa bãi dễ dàng cho phép phân thân trương lớn của hắn đi vào. Hắn dựa vào tảng đá đem Quân Thư Ảnh ngồi trên người mình, lộng động từ dưới hướng về trước, vừa kéo Quân Thư Ảnh, mãnh liệt ngăn chặn miệng y.
Không biết qua bao nhiêu lần, Sở Phi Dương gầm nhẹ, Quân Thư Ảnh cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu chảy vào trong cơ thể. Lòng đầy sỉ nhục, sợ hãi, ủy khuất làm cho khóe mắt khô khốc rơi lệ. Giờ phút này dường như có điều gì đó hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn biến mất.