CHƯƠNG 43
Quân Thư Ảnh tràn đầy nghi hoặc. Y không tin Sở Phi Dương có thể dễ dàng buông tha mình như vậy. Có lẽ vì hắn có con chim nhỏ chết tiệt kia nên cũng không cần lo lắng. Không có Sở Phi Dương lúc nào cũng dò xét mình, y cứ thế mà tiêu diêu tự tại.
Quân Thư Ảnh lại đến Mai gia tra xét vài lần, nhưng cũng công cốc. Y cũng dịch dung để tiếp cận Mai Thần Anh, nhưng đáp án cũng giống như lần trước. Quân Thư Ảnh lòng nóng như lửa đốt, lại vô kế khả thi. Y thầm mắng Mai Thần Anh đúng là một cái bao cỏ, thân là trưởng nam Mai gia mà ngay cả chỗ để châu báu cũng không biết rõ. Khó trách cha hắn càng thiên vị Sở Phi Dương, trăm phương ngàn kế lôi kéo Sở Phi Dương về làm rể cưng.
Việc tìm kiếm hạt châu không có tiến triển, mà từ lúc Sở Phi Dương ra đi tới nay đã năm ngày cũng không có tin tức gì. Quân Thư Ảnh không biết rốt cuộc Sở Phi Dương đang tính toán điều gì. Luôn ở vào thế bị động, không nắm bắt được điều gì khiến Quân Thư Ảnh không thể chịu nổi. Chưởng quầy cùng tiểu nhị của khách *** cũng không biết hướng đi của Sở Phi Dương, chỉ biết cảm thán không thôi khi hắn thanh toán một lần nhiều ngân lượng như vậy.
Nếu không có manh mối của Phẫn Tình Châu, vậy thì y nhất định phải tìm Sở Phi Dương. Nếu y không thể tự mình tìm thấy hạt châu kia, có lẽ Sở Phi Dương sẽ trợ lực cho y. Quân Thư Ảnh quyết định đầu tiên phải tới phòng Sở Phi Dương xem xét, không ngờ vừa mới mở cửa, liền thấy một mảnh giấy được chén trà chặn lại nằm trên bàn, chăn đệm nằm vương vãi dưới đất.
Quân Thư Ảnh đến gần nhìn kỹ, trên mảnh giấy có ghi một địa điểm: Hồ gia trại. Quân Thư Ảnh hồ nghi nhíu nhíu mày. Hồ gia trại là nơi nào? Sở Phi Dương lưu lại tờ giấy này là để y xem? Nhưng nếu y không vào gian phòng này, hoặc không chú ý tới mảnh giấy này, thì những chữ hắn lưu lại có ý nghĩa gì? Đúng là kẻ kỳ lạ. Quân Thư Ảnh thu hồi tờ giấy, gọi *** tiểu nhị tới để hỏi về Hồ gia trại.
Ra Hồ gia trại là một bang thổ phi ở trên núi cách cổng thành không xa, ban ngày thường vào nhà người dân mà cướp của, làm chuyện tàn ác. Nhưng cũng chỉ là một bang thổ phỉ tầm thường. Chắc tên Sở Phi Dương này đã đi làm chuyện hiệp nghĩa rồi.
Đối phó với một bang thổ phỉ như vậy, nhiều nhất là sáng đi tối về, vậy mà Sở Phi Dương lại bặt vô âm tín nhiều ngày như vậy… Trước mắt Quân Thư Ảnh hiện lên đôi mắt trống rỗng u ám, cước bộ mang chút chần chờ – nếu Sở Phi Dương cứ như vậy mà đi đến nơi đó, thì thật đúng là không biết tự lượng sức mình, tự dâng mình vào miệng cọp. (*)
Quân Thư Ảnh mở tờ giấy ra, nét chữ trên giấy ngay thẳng gọn gàng như chủ nhân của nó vẫn bình tĩnh khi viết những dòng chữ này. Đây có thể xem là thư cầu viện y à?! Phương thức thật đúng là đặc biệt.
Quân Thư Ảnh nằm trên giường cân nhắc thật kỹ càng. Năm ngày, có lẽ hắn đã chết từ sớm rồi. Một đại hiệp giang hồ lừng lẫy như hắn nên chết trong trận đấu với một cao thủ hay chết vì bị ám toán, nên chết trong một hoàn cảnh thật đặc biệt chứ nếu chết một cách tùy tiện thế này – bị một đám thổ phỉ loạn đao chém chết – cũng thật là đáng tiếc. Y thở dài, khẽ xoa trán ngồi lên. Dù không hắn biết sống chết như thế nào, nhưng biết đâu chừng hắn vẫn còn sống, và nếu y đi ngay bây giờ thì còn có thể cứu mạng hắn.
Quân Thư Ảnh cầm ngân lượng đến chuồng ngựa, thuê một con hắc mã mạnh mẽ, nhảy lên lưng nhắm hướng cổng thành mà đi. Đường đi xóc nảy khiến sinh mệnh trong bụng y không ngừng trở mình, Quân Thư Ảnh cắn chặt răng cố nén cơn đau. Không ngờ y cũng có ngày vì cứu người mà bôn ba cả ngày, nếu người đó là Cao Phóng thì không đáng nói, nhưng người y đang muốn cứu lại là Sở Phi Dương, nghĩ sao y cũng thấy việc đó quá đỗi hoang đường.
Quân Thư Ảnh đặt tay lên bụng, y thật sự có thể cảm nhận mình đang chạm vào sinh mệnh đang quậy phá ầm ĩ. Mồ hôi lạnh theo trán tuôn xuống, Quân Thư Ảnh cắn răng, thấp giọng nguyền rủa: “Lão tử khó có lúc làm chuyện tốt, ngươi mau yên tĩnh cho ta.”
Không qua thời gian hai nén hương, y đã nhìn thấy sơn môn. Quân Thư Ảnh thúc ngựa xông thẳng vào sào huyệt của bọn thổ phỉ, đọc dường rải rác những xác chết của bọn lâu la. Quân Thư Ảnh không ngừng giục ngựa chạy nhanh hơn, trong lúc đó cũng đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy một người sống nào. Có lẽ y đã tới quá chậm, nhưng đó cũng đâu phải là lỗi của y.