CHƯƠNG 65
Xuyên qua khỏi khu rừng sâu thẳm, dưới ánh trăng sáng, căn nhà nhỏ dường như có chút ảm đạm tiêu điều. Cảm giác bất an trong lòng Sở Phi Dương càng dâng lên mãnh liệt, hắn một cước đá văng cánh cửa gỗ, lọt vào tầm mắt là cả một gian phòng bừa bãi hỗn độn. Trong phòng chỉ có năm người, một là Tín Vân thâm, còn lại bốn người đều là đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái.
Sở Phi Dương đột ngột xông vào khiến bốn người họ cảnh giác rút vũ khí. Khi đã nhận ra đó là Sở Phi Dương, họ thở phào nhẹ nhõm, tuy đã yên lòng nhưng mặt mỗi người vẫn mang vẻ căng thẳng.
“Đại sư huynh, huynh đến thật tốt quá. Sư phụ ra lệnh tụi đệ ở lại trông chừng tiểu sư đệ, đã đuổi theo hai tên ác nhân kia rồi.” Bốn người vội vàng giải thích tình huống. Sở Phi Dương cảm thấy lo lắng. Hiển nhiên là Tín Vân Thâm đã để sư phụ nghi ngờ mà theo đến đây, nhưng hắn hiện tại cũng không còn tâm trí nào để trách tội Tín Vân Thâm. Vì Tín Vân Thâm đang nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh Tín Vân Thâm, vội vàng xem xét tình hình của cậu. Tín Vân Thâm thở nhanh, chau mày, tuy không có dấu hiệu trúng độc, nhưng vẫn bất tỉnh.
Một người phía sau khó chịu nói: “Không biết tên yêu nhân kia hạ loại độc dược gì cho tiểu sư đệ khiến tiểu sư đệ trở nên như vậy.”
Sở Phi Dương đứng dậy, vội vàng dặn dò họ trông coi Tín Vân Thâm thật tốt, rồi hướng ra cửa đuổi theo. Bọn sư đệ không nghĩ Sở Phi Dương nói đi liền đi, vội vàng chạy ra cửa, lớn tiếng chỉ phương hướng cho hắn, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Sở Phi Dương đâu nữa.
Sở Phi Dương thả con chim nhỏ màu vàng mà hắn đã lâu không dùng đến, con vật nho nhỏ kia lộn mấy vòng trong không trung rồi nhanh chóng bay về một hướng, Sở Phi Dương theo sát phía sau.
Cao Phóng đưa Quân Thư Ảnh chạy vào rừng. Hai người bọn họ hiện tại đều không có võ công, muốn chống lại sư phụ của Sở Phi Dương, căn bản là không có đường sống. Ở căn nhà nhỏ nhờ hắn lợi dụng Tín Vân Thâm để kéo dài chút thời gian mới có thể mang Quân Thư Ảnh trốn thoát. Nhưng chỉ sợ họ không thể trốn được lâu. Hắn hãm hại hài tử bảo bối của Tín Bạch, vị cao thủ võ lâm này hiện tại nhất định là đang hận không thể đem hắn chém thành trăm mảnh.
Quân Thư Ảnh tận lực theo sát Cao Phóng, nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu xuống sức. Mặt y không còn chút huyết sắc, cả người đẫm mồ hôi. Cao Phóng lo lắng cho y, nhưng giờ phút này cả hai không thể dừng lại. Tín Bạch càng lúc càng gần, cả hai đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bách từ lão.
Quân Thư Ảnh chợt giãy ra. Cao Phóng ngừng lại, đỡ tay y, la lên: “Giáo chủ? Ngươi sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”
Quân Thư Ảnh thở gấp, giọng khàn khàn: “Như vậy không ổn. Không phải ngươi có loại dược có thể ngưng tụ nội lực trong khoảnh khắc sao? Lấy ra đây!”
Cao Phóng lắc đầu nói: “Không được. Loại dược đó gây tổn hại rất nghiêm trọng đến cơ thể. Người khỏe mạnh còn không chịu nổi, huống chi Giáo chủ ngươi hiện tại…”
“Lấy ra đây! Ngươi muốn cả hai ta chết ở nơi này sao?” Quân Thư Ảnh quát.
Cao Phóng vẫn không đáp ứng, tiếp tục mang Quân Thư Ảnh đi: “Trước hết chúng ta hãy tìm một chỗ ẩn thân rồi quyết định sau.”
Quân Thư Ảnh lại giãy ra: “Lão chính là sư phụ của Sở Phi Dương, ngươi nghĩ chúng ta có thể trốn được sao?” Ánh mắt y trầm xuống: “Chỉ cần nội lực của ta có thể khôi phục trong chốc lát, cùng với độc dược của ngươi, ta không tin là không thể giết lão.”
Người phía sau càng lúc càng đến gần. Cao Phóng cuối cùng cũng đồng ý, lấy ra một viên dược màu đỏ sậm. Quân Thư Ảnh đoạt lấy, nuốt vào. Cao Phóng mặt mày ưu tư nhìn y.
Quân Thư Ảnh chợt che ngực khuỵu xuống, há miệng thở dốc, hai mắt xuất hiện tia máu, trên trán nổi gân xanh. Trong nháy mắt, y cảm nhận nội lực cuồng loạn mà bá đạo chảy tràn trong người mình. Quân Thư Ảnh phải dùng hết sức lực mới khống chế được, mà Tín Bạch cũng đã đuổi kịp họ.
“Yêu nhân lớn mật! Dám tiêu dao dưới mắt Thanh Phong Kiếm Phái ta. Lão phu há có thể tha cho các ngươi?” Tín Bạch giơ kiếm chĩa thẳng vào Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng.
Quân Thư Ảnh cười lạnh, không trả lời, chỉ phi thân đến, cùng Tín Bạch triền đấu.
Nhờ dược của Cao Phóng, nội lực Quân Thư Ảnh được đả thông toàn bộ, nhất thời có thể ứng phó với Tín Bạch. Nhưng y biết mình không thể chống đỡ được bao lâu. Từ khi y nuốt viên dược kia vào, hài tử trong bụng cũng bắt đầu náo loạn. Nếu không phải có nội lực hộ thể, có lẽ giờ này y đã giãy chết trong đau đớn rồi.
Cao Phóng tập trung quan sát, chờ thời cơ thích hợp để ra tay. Nhưng Tín Bạch dù sao cũng là một cao thủ, trong khi Quân Thư Ảnh càng lúc càng đuối sức thì Tín Bạch không lộ ra một sơ hở nào. Cao Phóng không khỏi nóng lòng. Sắc mặt Quân Thư Ảnh tái nhợt đến dọa người, ánh mắt thể hiện cơn đau đớn cố kiềm chế. Hắn không muốn chờ đợi thêm nữa.
Cao Phóng che vào giữa hai người đang triều đầu, bàn tay khẽ vẫy, một làn khói trắng đột nhiên xuất hiện. Hắn kéo Quân Thư Ảnh ra, cho y ăn một viên dược màu tím. Tín Bạch mặc dù không rõ làn khói trắng kia là gì, nhưng vừa rồi lão đã chứng kiến Cao Phóng dùng độc lợi hại như thế nào. Người này chỉ phất tay áo trước mặt Tín Vân Thâm một cái, liền khiến cậu hôn mê.
Tín Bạch lui về sau mấy trượng(*) , không cho làn khói chạm vào người mình. Rồi lão vung tay lên, dùng nội lực xua tan làn khói.
Cao Phóng tung một đòn không trúng, liền biết tình thế vô vọng. Nội lực Quân Thư Ảnh đang tán đi, xương cốt đau đớn khiến y dần dần mất đi ý thức. Tín Bạch rút kiếm phi thân đến. Cao Phóng theo bản năng chắn trước Quân Thư Ảnh, hai mắt nhắm chặt.
Nhưng không có đau đớn. Ngược lại hắn chỉ nghe tiếng hai thanh kiếm va vào nhau. Một thân ảnh cao lớn chắn trước Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng. Cao Phóng mở to mắt nhìn người trước mắt, huyền y(*) không gió mà bay. Không phải Sở Phi Dương thì là ai nữa?
————————-
(*) 1 trượng: 3,33m
(*) huyền y: y phục màu đen