CHƯƠNG 99
Tiếng hỗn chiến bỗng chốc trở nên xa xăm, tựa hồ ngay cả tiếng gió cũng ngưng bặt.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, cảm nhận ánh mắt chăm chú mãnh liệt của y. Giờ đây, cả trong ánh mắt lẫn trong tâm trí chỉ còn lại hình bóng Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hơi nhếch môi, nâng mũi kiếm chĩa vào Quân Thư Ảnh.
Ánh mắt y dao động kịch liệt, chứa đựng cả nỗi oán hận lẫn ủy khuất.
Có lẽ Quân Thư Ảnh cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Sở Phi Dương vẫn có thể nhìn thấu tâm trí y. Điều này khiến hắn cảm thấy rất vui sướng.
“Quân Thư Ảnh, Quân giáo chủ… Đã lâu không gặp.” Sở Phi Dương thản nhiên cười nói: “Ta rất muốn sát cánh cùng ngươi, chỉ là những việc xảy ra hôm nay, tất thảy đều do ngươi tạo ra. Ngươi không hiểu là gieo nhân nào gặt quả nấy sao?”
Quân Thư Ảnh nổi giận định tấn công nhưng đã bị Cao Phóng giữ lại: “Sở đại hiệp, ngươi… tại sao?” Cao Phóng nhìn Sở Phi Dương với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng sự khẩn khoản.
“Ta chỉ cảm thấy… mệt mỏi.” Sở Phi Dương thở dài.
Quân Thư Ảnh dừng lại. Không biết là do tiếng thở dài của Sở Phi Dương hay do bị Cao Phóng ngăn trở.
Khóe miệng Sở Phi Dương khẽ nhếch lên cười, gương mặt thản nhiên nhìn hai người đối diện đang ôm nhau.
Cả hai đều anh tuấn, xứng đôi vừa lứa, cả hai đều hiểu rõ nhau, trân trọng nhau.
“Sở đại hiệp, ngươi cứ như vậy thì vĩnh viễn sẽ không thể có được người ngươi muốn. Ngươi thậm chí không thể vượt qua được địa vị của Cao Phóng trong lòng hắn.” Trong nhà lao tăm tối, Tống Lam Ngọc cùng Mai Hân Nhược nằm hôn mê trong một góc. Ngoài cửa lao, ánh nến chập chờn chiếu sáng gương mặt tươi cười của Thanh Lang.
“Ngươi can tâm sao?” Thanh Lang cười hỏi.
Sở Phi Dương lặng yên không nói, Thanh Lang cũng lặng yên không thèm để ý. “Ta không tin Sở đại hiệp lại ngồi im chịu chết. Ngươi hiện giờ bất động thanh sắc… là đang cá cược sao? Cược rằng Quân Thư Ảnh sẽ không để ngươi chết?” Thanh Lang cười cười. “Nếu ngươi thua cuộc thì sao? Còn thắng thì sao? Quân Thư Ảnh sẽ không để ngươi ngăn cản dã tâm của hắn. Lòng tốt của ngươi lại trói buộc hắn. Không lúc nào mà hắn lại không nghĩ cách để rời xa ngươi. Hắn căm hận ngươi, hắn không thể yêu ngươi.”
“Vậy thì sao?” Sở Phi Dương ho nhẹ, lạnh nhạt nói.
Một nỗi lo âu hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt Thanh Lang, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ muốn cứu Yến của ta. Trước kia ta đã để y chịu nhiều đau khổ, đến nỗi mỗi lần thấy ta y đều khiếp sợ như thể gặp phải quỷ. Ta không thể để y chịu khổ nữa.” Thanh Lang cười khổ: “Nếu ta không từ thủ đoạn thì cũng có thể cứu y. Nhưng ta không muốn làm tổn thương Quân Thư Ảnh, ngươi có thể tin ta. Ta với ngươi hợp tác, ắt sẽ thoát khỏi tình cảnh này.”
Sở Phi Dương trầm tư một lúc, thấp giọng nói: “Ta cứ tưởng ngươi hận Quân Thư Ảnh.”
Thanh Lang gnhe vậy liền nhướng mày cười: “ Sở huynh sao lại nghĩ ta hận hắn? Hắn muốn làm giáo chủ, ta cho hắn làm giáo chủ. Hắn trở về trị thương, ta cũng dốc lòng cứu chữa. Đã bao giờ ta để hắn phải chịu ủy khuất chưa?”
Nhìn gương mặt bất động của Sở Phi Dương, Thanh Lang tiếp tục cười nói: “Ta lớn lên cùng Quân Thư Ảnh, Sở huynh không biết trước đây hắn đáng yêu thế nào. Một thiếu niên tú lệ, lại hay thẹn thùng…”
“Đủ rồi.” Sở Phi Dương ngắt lời. “Đáng tiếc Thanh giáo chủ lại bị hai người bọn họ căm ghét.”
“Xin hỏi Sở đại hiệp, bấy lâu nay ngươi sống cùng Quân Thư Ảnh, tâm tính hắn ra sao ngươi còn không biết?” Thanh Lang mỉa mai. “Hắn vốn tâm vô tình, không dễ gì lay chuyển được.”
“Vậy mà ngươi lại đến đây cầu xin ta lay chuyển y?” Sở Phi Dương lạnh nhạt trả lời.
“Được rồi, đừng đấu võ mồm với ta nữa.” Thanh Lang nói. “Nên nhớ, ngươi cứ ngồi mãi trong địa lao này thì cũng chẳng thể làm được gì, Sở đại hiệp ngươi không thể chỉ dùng khổ nhục kế là có thể hóa giải hận thù trong lòng Quân Thư Ảnh được. Ngươi cứ kéo dài thời gian, ta sẽ phản kháng lại hắn. Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.” Thanh Lang xoay người rời đi.
Sở Phi Dương ngửa đầu tựa vào tường, nhe thở dài. Cuộc sống tù ngục này chỉ càng khiến mong ước của hắn càng thêm mạnh mẽ. Hắn muốn bắt Quân Thư Ảnh, bẽ gãy cánh y, đập tan dã tâm của y, khiến y không thể rời đi, để y mất đi tất cả, để y chỉ có thể dựa dẫm vào hắn…
Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn Quân Thư Ảnh ở đối diện, bao nhiêu phẫn nộ, oán hận đều để lộ ra. Hắn không thể tiếp tục tránh, tự lừa mình dối người được nữa.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần hắn đối xử tốt với Quân Thư Ảnh, yêu thương, chiều chuộng y, thì dù y có lạnh lùng đến mấy cũng sẽ động lòng.
Hắn đã rất kiên nhẫn, hắn bao bọc y bằng tình yêu của mình, bắt buộc y phải cảm thụ tình cảm của hắn, để y biết chỉ có Sở Phi Dương hắn là tốt với y nhất. Chỉ có Sở Phi Dương hắn mới có thể cho y những gì y muốn. Truyền thụ võ công tuyệt thế cho y, đưa y đi tiêu diệt sơn tặc hành hiệp trượng nghĩa, để y được người người ngưỡng mộ cảm kích.
Nhưng, cái tên bất tuân, không biết an phận này ngay lúc hắn nghĩ mình đã thu phục được y thì lại bị y hung hăng quay ngược lại cắn cho một phát. Vết thương từ nhát cắn đó sâu tận xương khiến Sở Phi Dương phẫn nộ, cảm thấy mình đã thất bại.
Sở Phi Dương không hiểu. Không ai có thể thích một cuộc sống lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như đứng trên một tảng băng mỏng. Quyền cao chức trọng, nhưng lại không thể ngủ yên giấc, lúc nào cũng lo lắng bị người khác phản bội, nếu không thận trọng sẽ bị sát hại. Không có chút tình người, chỉ có sự lạnh lùng cùng sợ hãi khôn cùng, oán hận vây quanh, chỉ chờ thời cơ thích hợp là bọn thuộc hạ sẽ nhảy vào tàn sát y.
Sở Phi Dương không tin Quân Thư Ảnh thích một cuộc sống như vậy.
Y là người hắn yêu thương, làm sao hắn có thể bỏ mặc y?
Quân Thư Ảnh là bảo bối của Sở Phi Dương hắn, người hắn trân quý nhất…
Sở Phi Dương đá một thanh kiếm dưới đất về phía Quân Thư Ảnh. Y không đón, cứ bỏ mặc thanh kiếm rơi xuống đất, làm xáo trộn đám bụi dưới chân y.
Sở Phi Dương lên tiếng: “Quân Thư Ảnh, rút kiếm đi. Hôm nay chúng ta hãy đấu một trận thật công bằng. Những chuyện đã qua, hãy giải quyết bằng trận chiến này. Dù sống hay chết, tất cả những chuyện trước đây sẽ chấm dứt.”
Người hắn thương tiếc nhất…
Quân Thư Ảnh chần chờ một lúc mới chậm rãi nhặt kiếm lên.
“Rút kiếm!” Sở Phi Dương chĩa kiếm vào Quân Thư Ảnh, lạnh lùng quát.
Người hắn không thể chạm vào…
“Giáo chủ…” Cao Phóng lo lắng nhìn Quân Thư Ảnh, lại bị y đẩy ra.
“Ngươi ngoan ngoãn đứng đây chờ ta.” Quân Thư Ảnh thấp giọng trấn an, thong thả rút thanh trường kiếm trong tay ra. Cùng với tiếng rút kiếm là ánh sáng từ thân kiếm phản chiếu lên gương mặt Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương hé mắt, cơ thể toát ra sát khí lạnh lùng, lao về phía Quân Thư Ảnh.