Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 110: Chương 110: Chương 10




An Hoằng Hàn đi vào buổi triều sớm, đương nhiên không thể nào mang theo đứa bé choai choai đi, cho nên Tịch Tích Chi chỉ có thể ở lại trong điện Bàn Long chờ hắn.

Thái giám chuyển một chiếc giường mềm đặt ở dưới bóng cây, còn cố ý chuẩn bị chu đáo một đĩa bánh ngọt đặt trên chiếc bàn gỗ cách đó không xa, để thuận tiện cho Tịch Tích Chi có thể đưa tay ra là lấy được.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, xuyên qua các tán cây rậm rạp, tao ra lốm đốm những tia sáng lấp ló.

Tịch Tích Chi thích ý híp mắt, dáng vẻ hưởng thụ tắm ánh mặt trời.

Rất nhiều thái giám cung nữ đều vô cùng tò mò thân phận tiểu cô nương này, nhưng mặc cho bọn họ quan sát thế nào, cũng không nhìn ra chút manh mối gì. Tiểu cô nương này mỗi lần đi từ trong điện ra ngoài, trên đầu luôn luôn trùm một chiếc khăn màu đen, giống như không muốn người khác nhìn thấy vậy. Trái lại, khuôn mặt tròn trĩnh lại hết sức khiến người khác yêu thích.

Rất nhiều cung nữ lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền không nhịn được sợ hãi than, thật sự là một đứa trẻ đáng yêu.

Ngô Kiến Phong bởi vì bị giáng chức, nên nếu không phải An Hoằng Hàn phân phó, thì nhất định phải trông coi điện Bàn Long. Giống như những thị vệ bình thường kia, làm người trông cửa đứng im một chỗ. Nếu ngẫu nhiên phát hiện ra tiếng gió thổi cỏ lay, liền phải đi đến xem xét.

Nhân duyên của hắn ta vốn không tốt, lần này bị hạ cấp, càng có nhiều người chê cười hắn ta hơn. Cho nên đã nhiều ngày nay, vẻ mặt hắn ta luôn lạnh lùng nghiêm nghị.

Một cung nữ tiến đến bên cạnh hắn ta, "Thị vệ Ngô, người có biết tiểu cô nương kia từ đâu đến không?"

So với những cung nữ như bọn họ, Ngô Kiến Phong có nguồn tin tức rộng hơn. Dù sao kể cả hắn ta không có tiền đồ nữa nhưng trong nhà vẫn có một vị huynh trưởng là đại tướng quân.

"Ta làm sao mà biết? Tiểu nữ hài đó đêm qua đột nhiên xuất hiện, không ai thấy nó xuất hiện từ chỗ nào." Bởi vì chuyện bị giáng chức nên bất kể nói chuyện với ai, Ngô Kiến Phong đều mang theo một cơn tức giận.

Bàn tay mũm mĩm của Tịch Tích Chi che mắt lại, ngăn ánh nắng mặt trời chói mắt, nằm trên chiếc giường êm, cơn buồn ngủ ập đến. Bên trong chiếc khăn đen giấu lỗ tai, nhưng vẫn rung rung, lắng nghe hai người đang đối thoại ở phía xa.

"Thì ra người cũng không biết sao? Sáng nay ta mới qua hỏi Tổng quản Lâm, ông ấy cũng không chịu nói cái gì, chỉ nói tiểu nữ hài đó là tiểu cung nữ mới đưa tới." Người cung nữ kia mang theo vẻ nghi ngờ, nhìn về phía đứa trẻ đang ‘ngủ say’. Nếu thật sự chỉ là một tiểu cung nữ thì không có lý gì bệ hạ đối xử với nó tốt như vậy mới đúng. Không chỉ có cho nó mặc vải may từ Cẩm Tú Sơn Trang, lại còn mỗi ngày hầu hạ nó như thờ phụng tiểu tổ tông.

Trong lòng Ngô Kiến Phong cũng nghi ngờ, nhưng hắn ta không dám suy đoán lung tung.

Đừng tưởng rằng cung nữ liền là nô tài thấp hèn, không ít quan đại thần đưa nữ nhi mình tiến vào hoàng cung tuyển tú nữ, sau đó không trúng tuyển mới biến thành cung nữ.

Nhưng. . . . . . Thông thường, tuyển tú đều là chuyện sau khi đến tuổi cập kê. Tiểu nữ hài trước mắt này, chỉ mới bảy tám tuổi, nên không thuộc về nhóm trên.

Tuy đầu óc Ngô Kiến Phong không thông minh, nhưng ở trong hoàng cung lâu, vẫn học được chút đạo lý sinh tồn, "Suỵt. . . . . . Nhỏ tiếng chút, nhỡ truyền vào tai người khác. Chuyện tình ở điện Bàn Long, nào có chỗ chúng ta được nói liên thiên? Nếu để bệ hạ biết được thì chúng ta cũng phải mất mạng." Ngô Kiến Phong nhắc nhở, sau đó đuổi tên cung nữ kia, tiếp tục đứng gác.

Tịch Tích Chi nhàm chán ngáp một cái, khó trách những cung nữ thái giám kia luôn lén lén lút lút quan sát nàng, thì ra là muốn làm rõ lai lịch của nàng.

Ngẫm lại cũng đúng, trong hoàng cung, nếu không tra rõ thân phận của đối phương mà tuỳ ý ra tay thì sẽ rất dễ chọc nhầm người.

Phơi nắng một lúc, Tịch Tích Chi liền đi đánh cờ cùng Chu công.

Khi An Hoằng Hàn trở lại, liền nhìn thấy một cảnh tượng. Dưới bóng râm một thân cây sum xuê, một tiểu nữ hài tầm bảy tám tuổi đang nhắm mắt, người nằm nghiêng trên chiếc giường, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng như quả anh đào. Lỗ mũi xinh xắn khẽ hô hấp vững vàng, thỉnh thoáng phát ra một hai tiếng ngáy khẽ.

Lâm Ân nhỏ giọng hỏi "Bệ hạ, có muốn đánh thức hay không?"

Chỉ mới qua một đêm, trong hoàng cung, lời đồn về thân phận tiểu nữ hài đã bay đầy trời. Nhưng phiên bản người nào là đáp án chính xác, không ai biết. Liền đến Lâm Ân hầu hạ bên người An Hoằng Hàn cũng là đắn đo không biết.

Nhưng có một chút chuyện, trong lòng Lâm Ân rất chắc chắn. Tiểu nữ hài này tuyệt đối không thể đắc tội, bởi vì bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện rất rõ ràng, không có chút giả tạo nào.

"Không cần." An Hoằng Hàn nói xong câu đó, lại khẽ bước đi đến dưới bóng cây.

Chờ đến gần nhìn kĩ, mới phát hiện đứa trẻ này, vậy mà không có chút đề phòng nào lộ ra một đoạn đuôi. May là hôm nay nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, nếu không cái đuôi này không chừng đã bị chú ý rồi.

Nhẹ nhàng bắt được cái đuôi của nàng, nhét vào trong làn váy của nàng. An Hoằng Hàn đưa đôi tay ra, bế ngang đứa trẻ.

Lâm Ân cùng thái giám cung nữ khác nhìn thấy trợn trừng mắt, tiểu nữ hài này rốt cuộc có thân phận gì! Bệ hạ chưa bao giờ ôm qua bất kì ai, nếu như là một đại mỹ nhân vô song, bọn họ còn có vẻ dễ dàng chấp nhận. Nhưng người trong ngực bệ hạ lại là một tiểu nữ hài còn chưa lớn.

Bệ hạ rất yêu thích hài tử sao?

Cái ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu mọi người một lúc, liền lập tức bị loại trừ.

Vẻ mặt lạnh lùng của bệ hạ sinh ra bộ dáng chớ gần người, sao có thể thích hài tử được? Hay lời đồn đại trong cung là thật, bệ hạ bị luyến đồng(1)?

(1)Luyến đồng: ý nói có tình yêu với trẻ con, kiểu yêu Lolita ý.

Lâm Ân ho khan hai tiếng, kéo về suy nghĩ những người khác.

Cũng không thả Tịch Tích Chi xuống long sàng, An Hoằng Hàn cứ như vậy ôm nàng, sau đó ngồi trên án thư, bắt đầu bắt tay xử lý chính sự.

"Lâm Ân, chuyện trẫm giao phó cho ngươi, làm như thế nào rồi hả?" An Hoằng Hàn lấy bút ra phê trên tấu chương hai bút, sau đó mở lời hỏi.

Lâm Ân đương nhiên biết được bệ hạ hỏi chuyện gì, hồi đáp: "Nô tài đã thông tri người viện Thái Phó, ngày mai liền có thể nhập học."

Bút lông trong tay An Hoằng Hàn tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bắt đầu viết.

"Trừ lần đó ra, phân phó tiếp xuống, để Cẩm Tú Sơn Trang làm thêm vài kiện y phục của nàng, mấy ngày nữa đưa tới."

Từ ‘nàng’ trong miệng An Hoằng Hàn, Lâm Ân liền hiểu trong lòng. Không phải là tiểu hài tử trong ngực bệ hạ sao? Bệ hạ đối xử đặc biệt với nàng, càng làm cho người ta đoán không ra thân phận. Chẳng lẽ là hài tử của cố nhân nào đó, đưa tới cho bệ hạ nuôi lớn?

Cảm thấy ý nghĩ đó có khả năng lớn nhất, nhưng nếu thật sự là như vậy thì sao bệ hạ không trực tiếp nhận làm con gái nuôi?

Cho nên, đoán không ra chính là đoán không ra.

Lâm Ân lui ra ngoài cửa, gọi một tiểu thái giám, để hắn đi tới Cẩm Tú Sơn Trang truyền lời.

Vừa định nâng chân bước đi, đột nhiên nhìn thấy hai vị nữ tử y phục lộng lẫy cách đó không xa đi tới. Trên búi tóc các nàng mang theo trâm vàng, trên mặt son phấn bôi quét rất đều, dung mạo không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối được coi là mỹ nhân.

Lâm Ân sợ hãi đến mức phất trần run lên, cố gắng cố nặn ra một nụ cười, "Khấu kiến Hoa phi nương nương, Ninh phi nương nương. Bệ hạ đang xử lí tấu chương, không gặp người."

Ba chữ cuối cùng, Lâm Ân cắn trọng âm rất nặng, giống như cố ý nhắc nhở hai người.

Ninh phi kéo y phục nữ tử bên cạnh một cái, "Tỷ tỷ, vậy chúng ta có muốn đi vào nữa hay không?"

Ai cũng đều biết lúc bệ hạ xử lý chính sự thì không thích người khác quấy rầy. Trừ phi là đại sự triều đình, nếu không tất cả đều phải trì hoãn lại.

Hoa phi cũng do bất đắc dĩ mới đến nơi này, Lưu gia của bọn họ chỉ có một đứa con trai độc nhất là Lưu Phỉ, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì chắc rằng lúc đó phụ thân sẽ không khỏi mắng nàng một trận. "Vì cái gì không đi, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cứu đệ đệ Phạm Vu Vĩ của ngươi?" Hoa phi cũng là nhân vật có ánh mắt, câu nói đầu tiên đã phá hỏng đường lui của Ninh phi.

Các nàng đã không phải là lần đầu tiên thu thập cục diện rối rắm cho bốn tên chuyên gây chuyện kia. Trước kia bọn hắn gây chuyện cũng không đến mức đến tai bệ hạ. Còn lần này. . . . . . Vậy mà gây hoạ đến mức cả triều văn võ bá quan đều biết.

Có thể giữ được tính mạng bọn họ hay không vẫn còn là một vấn đề.

Phạm gia không chỉ có một đứa con trai là Phạm Vu Vĩ, nhưng là tỷ tỷ ruột, lại là nương nương trong hoàng cung, nếu không đi cầu tình thì chắc chắn sẽ bị miệng lưỡi mọi người nói ra nói vào. Mặc dù Ninh phi có vài phần ý tứ muốn lùi bước, nhưng vẫn gật đầu.

"Làm phiền Tổng quản Lâm đi vào truyền lời." Hoa phi ăn nói khách khí.

Hoa phi chính là nữ nhi của Thượng thư Lưu, từ nhỏ đã được trong nhà nuôi dưỡng có phẩm hạnh tốt, cộng thêm tính tình nàng không chịu thua kém, sau khi tiến cung làm phi tử, tất cả đều thuận lợi.

An Hoằng Hàn tạm thời chưa sắc phong Hoàng hậu, cho nên cả hậu cung, quyền lợi lớn nhất liền là Hoa phi.

"Sái gia(Ta) nào dám đi? Hoa phi nương nương vẫn là đừng làm khó sái gia, ngươi cũng biết tính khí bệ hạ. . . . . ." Lâm Ân không muốn nhúng tay vào cục diện rối rắm này.

Người nào không biết đệ đệ của các nàng ta là dạng người nào? Ở ngoài cung làm xằng làm bậy thì thôi, bây giờ ngay trong hoàng cung cũng dám gây hoạ, liền xứng đáng chịu kết cục này.

Hoa phi nhìn ra Tổng quản Lâm không muốn giúp một tay, tháo vòng tay trên cổ tay xuống, kín đáo đưa cho Lâm Ân, "Tổng quản Lâm xin thương xót, coi như bán cho chúng ta một ân tình, về sau chỗ nào cần chúng ta giúp một tay, chúng ta cũng quyết không từ chối."

Lâm Ân tức giận đến mực âm thanh sắc nhọn thêm mấy phần, bàn tay nhanh chóng thu hồi, "Hoa phi, Ninh phi, các nương nương coi sái gia là gì chứ!"

Nếu bị bệ hạ biết mình nhận hối lộ thì ông cách cái chết cũng không xa.

Bên ngoài gây động tĩnh lớn như vậy, An Hoằng Hàn ở bên trong làm sao có thể không biết?

Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, hình như cảm thấy ồn ào, mí mắt động đậy hai cái.

Sắc mặt An Hoằng Hàn càng trở nên không tốt, chỉnh chiếc khăn đen cố gắng che tiếng động bên ngoài cho đứa nhỏ trong lòng.

Nhưng một chiếc khăn vải đen sao chắn được tiếng động ồn ào bên ngoài, Tịch Tích Chi bất mãn ‘hừ’ một tiếng, từ từ tỉnh lại. Chuyện làm đầu tiên là mở mắt ra, sau đó nhắc hai tay lên, bịt hai lỗ tai trên trên đỉnh đầu.

Người ở bên ngoài nhìn vào thì giống như nàng đang làm hành động ôm đầu.

"Ồn ào." Hai mắt còn hơi nước, mang theo vẻ mê mang mới tỉnh dậy.

An Hoằng Hàn nhìn cặp mắt ngây thơ kia, trái tim đập dữ dội, tiếp theo trợn mắt nhìn về phía cửa điện, lạnh lùng nói: "Cho các nàng đi vào."

Nếu đã bị đánh thức thì An Hoằng Hàn cũng sẽ không bận tâm nhiều như vậy, trực tiếp tuyên người vào nói rõ ràng, đỡ cho hai nữ nhân kia về sau trở lại phiền hắn.

Tịch Tích Chi giùng giằng muốn đứng lên thoát khỏi lồng ngực An Hoằng Hàn, nhưng An Hoằng Hàn ôm chặt, chút sức lực nhỏ bé của Tịch Tích Chi không đáng bao nhiêu. Thừa dịp lúc này, bàn tay An Hoằng Hàn chuyển ra sau lưng đứa trẻ, len lén bắt được cái đuôi lông lá của người nào đó dưới làn váy, thành công khiến đứa trẻ sợ hãi không nhúc nhích.

Cái đuôi chính là nơi yếu ớt nhất của động vật, Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ. Khi bàn tay An Hoằng Hàn níu lại cái đuôi nàng một lát, nàng lập tức cứng đơ người ở trong ngực An Hoằng Hàn, lại không dám giãy giụa kịch liệt lần nữa.

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Hai nữ nhân hành lễ.

Ánh mắt Tịch Tích Chi chuyển xuống trên người hai người, nhớ lại trận tranh cãi ầm ĩ vừa rồi, không phải do bọn họ gây ra sao? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, đó là tội không thể tha. Tịch Tích Chi cắn chặt răng, trong lòng nghĩ thầm như vậy.

Đột nhiên hai chữ chui vào lỗ tai Tịch Tích Chi, thần thiếp. . . . . .

Khiếp sợ trợn to mắt, Tịch Tích Chi lần này hoàn toàn tỉnh táo. Hai nữ nhân này là phi tử của An Hoằng Hàn?

"Tìm. . . . . . Tìm được người rồi." Ấp úng nói xong, Tịch Tích Chi như ngồi trên bàn chông, liền muốn đứng lên, thậm chí quên cả cái đuôi của nàng còn đang bị người khác nắm.

Cho nên khi nàng đột nhiên đứng lên, cái đuôi lông lá bị xiết chặt, làm nàng đau đến hít vào một hơi, lại ngã vào lòng An Hoằng Hàn.

Phản ứng của Tịch Tích Chi lấy lòng An Hoằng Hàn. Sợ Tịch Tích Chi thật sự bị thương, liền nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đuôi của nàng, sau đó buông ra.

"Lanh chanh láu táu làm cái gì." Tùy ý nói bừa một câu, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn về phía nữ nhân quỳ trong đại điện, chậm chạp không nói bình thân, chỉ nói: "Nếu như hai người các ngươi muốn biện hộ xin tha cho bốn tên hỗn đản kia thì chuyện đó không còn gì phải nói, lời trẫm nói ra, từ trước đến giờ sẽ không thu hồi."

Hoa phi, Ninh phi trong nháy mắt khó chịu, họ còn chưa kịp mở miệng, bệ hạ lại nhét một câu như vậy vào miệng các nàng. Nếu như các nàng còn thay đệ đệ nhà mình cầu cạnh thì liền có vẻ tự làm xấu mặt.

Nhưng cho dù như thế , họ cũng phải đánh cược một lần. Huống hồ, Lưu gia chỉ có một đứa con trai là Lưu Phỉ.

"Bệ hạ, chuyện đêm qua là do Lưu Phỉ không đúng, nhưng bọn họ cũng biết sai lầm rồi, cầu xin bệ hạ tha thứ cho bọn họ một lần." Hoa phi mở miệng nói, thuận tay kéo kéo tay áo Ninh phi, ý bảo nàng ta cũng thêm chút sức.

Ninh phi có bộ dáng thanh tú, nhưng điều đó không có nghĩa nàng ta là người hiền lành, "Bệ hạ, Phạm Vu Vĩ là đệ đệ ruột với thần thiếp. Mặc dù nó không có tiền đồ, cả ngày lại chơi bời lêu lổng, nhưng cũng là máu mủ tình thân. Muốn trách thì trách thần thiếp làm tỷ tỷ không để ý dạy bảo nó, nếu không nó đã không làm ra chuyện tình hoang đường vừa rồi."

Hai nữ nhân kẻ xướng người họa, cho dù Tịch Tích Chi không hiểu Lưu Phỉ với Phạm Vu Vĩ trong miệng bọn họ là ai, nhưng nghe giọng điệu này, cũng biết là cầu tình chuyện tối hôm qua!

Ba Yêu Tinh gặp nguy hiểm bị bọn họ phi lễ, chuyện này sao có thể nói như vậy liền tính xong rồi hả? Tính tình Tịch Tích Chi có vẻ thẳng thắn, hơn nữa trong lòng còn tức giận, mở miệng liền nói: "Hành vi vô lễ vốn là lỗi của bọn họ. Thân là mệnh quan triều đình, hiểu luật pháp mà còn phạm luật, tội càng tăng thêm một bậc."

Hai nữ nhân từ đầu đã nhìn thấy tiểu nữ hài này, nhưng thấy bộ mặt ngu ngơ của nàng, giống như chưa tỉnh ngủ, căn bản không để nàng vào mắt. Lần này đối phương khiêu khích các nàng trước, trong lòng các nàng vốn đã tức giận, nhưng lại không dám phát tiết trước mặt bệ hạ nên chỉ có thể nhịn.

"Bọn họ chỉ do còn trẻ nên làm bậy thôi, làm ra một chút chuyện do xúc động là rất bình thường. Có câu nói biết sai có thể sửa, là chuyện rất tốt. Khẩn cầu bệ hạ cho bọn họ một cơ hội, sau này bọn họ nhất định sẽ không tái phạm."

Tịch Tích Chi tức giận răng nanh run cầm cập, "Chỉ cần là người, sẽ vì chuyện mình làm sai mà phụ trách. Chẳng lẽ dựa vào dăm ba lời nói của ngươi liền muốn bỏ qua cho bọn họ, cho bọn họ một cơ hội? Ngươi cũng không phải bọn họ, sao có thể biết bọn họ có nguyện ý thay đổi hay không? Bọn họ gây tổn thương cho người, lại nên bù đắp như thế nào?"

Tịch Tích Chi nói chuyện như tiếng pháo bắn liên tục, thẳng hướng tới hai người quỳ phía dưới.

Hoa phi không ngờ tiểu hài tử này miệng lưỡi sắc nhọn như vậy, nhất thời giận đến nói không ra lời.

An Hoằng Hàn từ nãy vẫn không có mở miệng, đưa tay liền vỗ vỗ sau lưng Tịch Tích Chi, ý bảo nàng đừng tức giận hại thân mình.

"Đã muộn rồi. . . . . . Cho dù trẫm tha cho bốn người bọn họ, bọn họ cũng không còn là nam nhân."

Những lời này quanh quẩn trong đại điện, sắc mặt hai nữ nhân tái nhợt như tờ giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.