Vừa nghĩ đến điểm này, hơi sức Tịch Tích Chi đẩy hắn dần dần nhỏ một chút.
"Không thể gọi Lâm Ân mang thêm hai thùng nước nóng sao?" Tịch Tích Chi cắn miệng, tiếp tục nói.
An Hoằng Hàn nâng một gáo nước lên, dội lên sau lưng Tịch Tích Chi, cọ
rửa cho nàng, "Trẫm đoán tiểu nhị và Lâm Ân đều ngủ rồi, ai sẽ nấu nước
cho ngươi đây? Huống chi ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là một con con
chồn, đâu cần dùng hai thùng nước? Chẳng lẽ muốn chọc người hoài nghi?"
An Hoằng Hàn nói một phen, hoàn toàn xóa bỏ tâm tư muốn nấu thêm nước nóng của Tịch Tích Chi.
Nhưng sau một khắc, Tịch Tích Chi chống thân lên từ trong bồn tắm, nhảy
ra ngoài, vừa đi đến bên giường, vừa hừ một tiếng nói: "Vậy ta không
tắm, vẫn không được sao?"
"Được, tại sao không?" Khóe mắt An Hoằng Hàn lóe lên ý cười, "Chỉ là toàn thân đầy mùi hôi, đừng nghĩ ngủ trên giường của trẫm."
"Người nào đầy mùi hôi chứ. . . . . ." Tịch Tích Chi giơ chân, liền muốn mắng to 300 hiệp với An Hoằng Hàn, nhưng lỗ mũi không nghe theo sai
khiến, tiến tới cùi chỏ hít hà, quả thật có một cỗ mùi chua nhàn nhạt.
Nhìn giường hẹp mềm mại mấy lần, lại quay đầu nhìn thùng nước tắm nhỏ
hẹp.
Tịch Tích Chi không ngừng làm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn khuất
phục trong ổ chăn ấm áp, lại một lần nữa trở lại thùng nước tắm trước
mặt, từ từ trèo vào.
Nước nóng bao bọc thân thể Tịch Tích Chi, mặt nước vừa vặn ngập đến cổ của nàng .
An Hoằng Hàn ngồi ở trong thùng tắm, bởi vì thùng nước tắm quá nhỏ, Tịch Tích Chi chỉ có thể bị hắn ôm vào trong ngực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đỏ rừng rực như một quả táo chín.
An Hoằng Hàn nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Không khí từ từ trở nên
càng ngày càng mập mờ, An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn
của đối phương, nhìn hồi lâu, cuối cùng không muốn tiếp tục nhẫn nại
nữa, xoay mặt của Tịch Tích Chi lại, đôi môi nhắm ngay cái miệng nhỏ
nhắn của nàng phủ lên.
Đầu lưỡi quen đường quen lối cạy hàm răng đóng chặt của tiểu hài tử ra, trượt vào, tùy ý ở bên trong càn quét chiếm đoạt.
Hai mắt Tịch Tích Chi không khỏi trừng lớn, vô sỉ! Lại sàm sở nàng! Rốt
cuộc môi của nàng có chỗ nào đáng giá để An Hoằng Hàn ưa thích như vậy
chứ? Nhất định thường cách một đoạn thời gian, bắt lấy nàng hôn một lần.
Hơi thở hai người trộn lẫn, Tịch Tích Chi cảm thấy thùng nước tắm đáng
chết này lại càng ngày càng nóng rồi. Hơi thở An Hoằng Hàn phả lên trên
mặt của nàng, khiến cả người Tịch Tích Chi đều không được tự nhiên.
Bị An Hoằng Hàn hôn không thở nổi, Tịch Tích Chi dùng hết hơi sức, muốn
đẩy hắn ra. Cũng ngay tại lúc này, chỗ môi răng tương giao của bọn họ,
hơi thở càng ngày càng rối loạn. Có một cổ hơi thở nóng rực, không ngừng thông qua chỗ hai người hôn miệng, tiến vào trong cơ thể Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi kinh hãi thất sắc, cánh tay càng thêm dùng sức đẩy An
Hoằng Hàn ra. Mặc dù nàng không biết tại sao lại như thế, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, cổ hơi thở phát tán kia giống như mùi của Long
Châu.
Khi cổ hơi thở kia vừa tuôn vào trong người Tịch Tích Chi, nàng liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị thiêu đốt, ** vừa nóng vừa đau.
An Hoằng Hàn cũng phát hiện khác thường, trong mắt lóe lên một tia kinh
ngạc, buông tay ra, muốn thu hồi miệng. Nhưng hắn dùng sức thế nào, môi
của hai người cũng dính thật chặt vào nhau, không xê dịch một phân một
hào.
Tịch Tích Chi hấp thu chính là linh khí thiên địa, không giống như Ngũ Trảo Kim Long có mang theo khí chân long .
Sau khi An Hoằng Hàn nuốt vào viên Long Châu kia, mặc dù thân thể không
có bất kỳ khó chịu nào, nhưng Long Châu xác thật là ở trong cơ thể hắn.
Bởi vì sự tồn tại của Long Châu, thân thể An Hoằng Hàn đã bắt đầu lặng
lẽ thay đổi, Long Châu đang hòa làm một thề với hắn.
Mà trong thời kỳ dung hợp, trạng thái vô cùng không ổn định, lúc hôn môi Tịch Tích Chi, hai loại hơi thở bất đồng trộn lẫn, một khi can thiệp,
liền xuất hiện tình trạng hỗn loạn.
Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, nước mưa ầm ầm nện xuống. Bầu trời
đêm tối đen, sấm sét vang dội, chém xuống làm lòng người lo lắng.
Tịch Tích Chi giật mình, lúc chạng vạng nàng rõ ràng nhìn thấy ánh nắng
chiều sáng đỏ, theo lẽ thường chắc trời sẽ không mưa? Như vậy mưa to
tuôn trào dữ dội bên ngoài tới thế nào?
Tịch Tích Chi vừa phân tâm đã nhìn thấy trên trán An Hoằng Hàn xuất hiện hư ảnh hai cây long giác. Một tầng vảy thật nhỏ bao trùm toàn thân An
Hoằng Hàn.
Chẳng lẽ là ...?
Trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một suy đoán to gan, trong sách xưa
không phải ghi loại rồng có thể kêu gọi phong vũ lôi điệu ư?
Không chỉ Tịch Tích Chi hoảng sợ nhận ra đươc, ngay cả An Hoằng Hàn cũng như vậy.
Cả người hắn giống như bị lửa đốt, hắn cũng phát hiện biến hóa rất nhỏ
trên da của mình. Cắn chặt môi, vô luận trên người đau hơn nữa, An Hoằng Hàn cũng không kêu một tiếng.
Long Châu chính là thần vật tổ tiên An thị phun ra, thế gian độc nhất vô nhị. Lúc ấy thiên đế đặt Long châu ở nhân gian, chính là vì để tổ tiên
An thị có thể trở về thiên giơi. Tất cả những giả thiết đó đều thành
lập, như vậy có lẽ viên Long Châu này có thể làm cho người ta thay da
đổi thịt, thậm chí ...
Nghĩ tới đây, nét mặt Tịch Tích Chi mới bắt đầu là kinh ngạc, sau đó
biến thành không thể tin. Như vậy có phải An Hoằng Hàn đã sớm biết
chuyện này rồi không?
Thời gian răng môi tương giao càng dài, Tịch Tích Chi càng cảm thấy khó
chịu hơn, lo lắng ưỡn ẹo thân thể, muốn kéo khỏang cách của hai người
ra. Đột nhiên, hình như trong đan điền của Tịch Tích Chi có vật gì đó
chậm rãi bắt đầu ngưng kết ...
Tịch Tích Chi kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, lúc này lại đột phá binh cảnh, bắt đầu kết xuất nội đan?
Linh khí nồng đậm bao bọc Tịch Tích Chi, làm dịu đi đau đớn của nàng.
Tịch Tích Chi nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được từng luồng linh khí
trong đan điền không ngừng nén lại, biến thành một hạt châu màu lục bích trong suốt.
Mới bắt đầu chỉ lớn cỡ hạt gạo, dần dần càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành gần bằng trái táo.
Mà Tịch Tích Chi chỉ chăm chú cảm giác tình huống ở đan điền, không có phát hiện thên thể mình cũng đang dần biến hóa.
Vốn là tóc dài đến eo, đột nhiên bắt đầu dài ra, trong nháy mắt sợi tóc
ngân bạch rơi đầy cả thùng nước tắm, ướt sũng dính ở trên người của nàng và An Hoằng Hàn.
Xương cổ tay, chân từ từ bắt đầu tăng trưởng, không đến một lúc, vốn là
tiểu hài tử trắng nõn hơi mập, lắc mình một cái biến thành một thiếu nữ
thanh xuân.
Vui mừng nhất không phải là An Hoằng Hàn thì còn có thể là ai, hắn tận
mắt chứng kiến Tịch Tích Chi biến hóa, đồng thời tán thưởng vạn vật thế
gian thật thần kỳ, nhìn khuôn mặt trái xoan như hoa sen mới nở của Tịch
Tích Chi không khỏi mất hồn.
Cằm của Tịch Tích Chi cũng không phải rất nhọn, hơn tròn một chút. Một
đôi mắt giống như ngôi sao, nhiễm một tầng hơi nước thật mỏng. Ấn ký
hình thoi ở chính giữa vô cùng kiều diễm, màu sắc còn đẹp hơn chu sa.
Đau đớn mãnh liệt qua đi, lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra mắt An Hoằng Hàn không chớp nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Tịch Tích Chi hà mồm hỏi
thăm, giọng nói càng thêm tuyệt vời êm tai hơn trước kia. Tịch Tích Chi
phát hiện có cái gì không đúng, tóm lại là một cảm giác nói không nên
lời.
Chẳng biết từ lúc nào, vảy thật nhỏ quanh thân An Hoằng Hàn đã dần dần
rút đi, ngay cả hư ảnh Long Châu trên trán cũng biến mất không thấy gì
nữa, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua là ảo giác, hoàn toàn
chưa từng xảy ra.
An Hoằng Hàn hơi di động thân thể, môi kề sát của hai người từ từ tách ra.
Tịch Tích Chi giơ tay lên che miệng của mình, lúc nào thì có thể tách ra rồi?
“Lời nàng vừa mới nói.” Nhìn Tịch Tích Chi sợ hãi, nụ cười nơi khóe
miệng của An Hoằng Hàn càng sâu hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cũng
càng ngày càng sâu không lường được.
Tịch Tích Chi bị hắn nhìn đến mức dựng tóc gáy, tại sao ánh mắt An Hoằng Hàn giống như muốn ăn thịt người?
An Hoằng Hàn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, càng không
phải là Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với người mình yêu thích đã lâu, toàn thân
xích lõa nằm ở trong lòng mình, chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai
dám bảo đảm nói .... Mình nhịn được?