"Nơi này có cầu sao?" Dù gì Đàm Hải cũng ở Phong Châu giữ vững hơn một
tháng, chưa bao giờ nghe aiqua có chuyện này, hơi kỳ quái.Tư Đồ Phi Du
kiên định nói ra: "Đương nhiên là có, cây cầu kia chính là ta giám sát
hoàn thành, tốn gần nửa tháng."Lần này, Đàm Hải không còn lời nào để
nóiSau khi nghiêm túc nhìn bản đồ xong, ánh mắt An Hoằng Hàn bay về
hướng đê đập, mày kiếm nhíu lạichặt, "Tòa cầu kia. . . . . . ở bên kia
đê đập, chúng ta không có biện pháp đi qua."Dòng nước chảy siết, mặc dù
thân thể những binh lính này rất cường tráng, cũng biết bơi, nhưng . . . . . . trong những đợt sóng mãnh liệt này, chỉ có thể bị xông đến trôi
giạt khắp nơi.Tịch Tích Chi dựa vào bả vai An Hoằng Hàn, đôi lông mày
thanh tú cũng hơi nhíu lại, khó trách lúc đi sư phụ không nói tiếng nào. . . . . . Chỗ cây cầu kia, trừ bọn họ là người tu hành nên có thể vượt
qua, còn ai có thể có bản lãnh kia?"Chủ tử, cây cầu kia có vấn đề gì?"
Lưu Phó Thanh mở miệng hỏi thăm.Ông làm quan mấy chục năm, rõ ràng tính
tình bệ hạ. Người này hiếm khi có biểu cảm, chuyện có thể làm cho hắn
cau mày, tuyệt đối vô cùng khó giải quyết.Trái tim của Tư Đồ Phi Du đã
treo lên rồi, e sợ cây cầu mình mới xây kia thật có vấn đề.An Hoằng Hàn
đưa mắt quét sang bốn người bọn họ một lần. Mấy người bọn họ đều là
trọng thần của Phong Trạch quốc, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện về Giao Long, thay vì lừa gạt thêm nữa, cònbằng trước thông báo bọn họ một
tiếng, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý cũng tốt."Qua bên kia rồinói." An
Hoằng Hàn chỉ rừng cây bên cạnh.Nơi này nhiều người nhiều miệng,
rấtrõràng An Hoằng Hàn cũngkhôngmuốn quá nhiều người biết.Lưu Phó Thanh
và Tư Đồ Phi Du cũng ý thức được lời bệ hạ sắp sửanóira vô cùng quan
trọng, mỗingười đều rất coi trọng.Rừng cây nơi này tương đối sum xuê,
chỉ làtrênthân cây dính vào hoặc nhiều hoặc ít bùn nhão, nhìn vô cùng
hỗn loạn."khôngcần đề phòng nàng, nàng biết thân phận của trẫm." Bàn tay An Hoằng Hàn khoác lêntrênđầu vai Tịch Tích Chi, ném lờinóinày ra,
tránh cho mấy đại thần nàynóichuyện luôn là che che giấu giấu."Tư Đồ Phi Du, trẫm cho ngươimộtcơ hội,nóira đầu đuôi gốc ngọn chuyện cây cầu kia
trấn giữ." Ánh mắt lợi hại của An Hoằng Hàn quét về phía Tư Đồ Phi Du.Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mìnhmộtcái,khôngdám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, lại dựa theomở miệng: "khôngbiết bệ hạ có nghenóiqua truyền
thuyết ‘Giao Long di chuyển' của dân giankhông?"Tịch Tích Chi hơi sững
sờ, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du trở nên khác trước. Người này lại biết
truyền thuyết về ‘Giao Long’, cây cầu kia là xảy ra chuyện gì?Đôi mắt
của An Hoằng Hàn lóe lên, lạnh lùngnói: "nói tiếp."Tư Đồ Phi Du bất đắc
dĩ cười khổmộttiếng, "Lần trước lúc vi thần đến nơi này,thậtrathì
khôngphải trị thủy trước, mà là xây cầu trước."Lưu Phó Thanh giật mình
trừng ông ta, "Cầu quan trọng? Hay trị thủy quan trọng? Tư Đồ Phi Du,
ngươi hồ đồ sao!"Tư Đồ Phi Du lấy khí thế quay lại nhìn, la lớn: "Lưu
đại nhân, ngươithìbiết cái gì?! Ta phái mấy đội nhân mãđitrị thủy, vậy
mà nước chảykhôngnhữngkhônggiảm, ngược lại càng lúc càng lớn. Sau đó lại cómộtngười lặng lẽnóicho ngươi biết, nước nàykhôngphải ngẫu nhiên, mà
là có Giao Long gây sóng gió, ngươisẽtin là có hay vẫn tin làkhông? Dù
sao lúc đó takhôngnghĩ nhiều, phânmộtnhóm nhân mã ra ngoài,đitới chỗ
người kia, xây dựngmộtcây cầu.""Sau khi xây cầu xong, dòng nước quả
nhiên từ từ ở giảm bớt, sau đó công việc trị thủy càng ngày càng thuận
lợi." Lúc mới bắt đầu, chính Tư Đồ Phi Du cũngkhôngquá tin tưởng
lờinóicủa người kia..., thế nhưng sau khi xây cầu xong, hiệu quả trị
thủy lại vô cùngrõrệt.Chân mày Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn càng nhíu
chặt hơn, gần như là đồng thời trăm miệngmộtlời, "Ngườinóicho ngươi biết trong sông có Giao Long tác quái là ai?"Tư Đồ Phi Du khó xửmộthồi mới
ấp úngnói: "mộtngười mặc cẩm bào màu đen, mang mặt nạ màu bạc, ta cũng
chưa từng thấy qua diện mạothật sựcủahắn. Lúc ấychỉ lưu lại mấy câunóiđó rồi rời."Làhắn!NửayêucứuđiAn Vân Y.Mặc dù Tư Đồ Phi Dukhôngcó miêu tả
đầy đủ dáng ngoài của người kia, nhưng trực giác của Tịch Tích Chinóicho nàng biết, người áo đen kia tuyệt đối làhắn.Tại sao mỗi lần gặp chuyện
phiền toái,sẽdính líu quan hệ với người kia?Tịch Tích Chikhôngtin người
kiasẽtốt bụng giúp đỡ Phong Châu trị thủy, khẳng định ôm mục đích ám
muội nào đó.Ngón tay An Hoằng Hànnhẹnhàng vén sợi tóc bên tai Tịch Tích
Chi lên, đôi môi khẽ nhúc nhích lại lần nữa lạnh giọngnói: "Giao
Longthật sự tồn tại."Bốn người Tư Đồ Phi Du sững sờ kinh hãi tại chỗ.Lâm Ânnói: "Bệ hạ, có thể ngài nghĩ sai rồikhông? Saotrênđời này lại có
Giao Long tồn tại?"An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn về phía ông ta, "Chuyện
các ngươikhôngbiết còn có rất nhiều, vậythìtại sao Giao Longkhôngthể tồn tại?"Tư Đồ PhiDu tin tưởng hơn phân nửa, bởi vì trước kia ông từng
thỉnh một vị vu sư, động tay động chân vào một cái vòng tay, sau đó đưa
cho tôn tử của Lưu Phó Thanh. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôn tử
của Lưu Phó Thanh trừ khóc một trận, một chút cũng không có.
Ông đương nhiên không biết, nguyên nhân là vì có một con chồn nào đó xen vào việc của người khác, lén tháo vòng tay xuống từ cổ tay đứa bé.
Nếu không, chỉ sợ tôn tử Lưu Phó Thanh sau bữa tiệc đầy tháng sẽ phải chết đi rồi.
Về phần Lưu Phó Thanh, mặc dù ông là một lạo ngoan cố, nhưng cũng hiểu
trời đất bao Lâm Ân, chuyện cổ quái ly kỳ gì cũng có, cũng có thể xảy
ra. Vả lại, có thể để cho bệ hạ tự mình nói ra, chuyện nhất định có 80%
căn cứ.
“người kia còn từng nói qua cái gì với ngươi?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi, không chịu bỏ qua một chút đầu mối.
Ít nhất nhìn vào bố cục mà người kia hao phí hết tâm tư, có lẽ chuyến đi Phong Châu lần này là hắn ta cố ý thiết kế, dụ dỗ mình tới đây.