Cảnh tượng phía sau đê đập ngoài dự liệu của hai người.
Lũ lụt gần như bao trùm hết tất cả, liếc nhìn lại, đều là những cơn sóng lớn tới rất mãnh liệt.
Dưới hoàn cảnh như vậy, rất khó phân biệt lộ tuyến đánh dấu trên bản đồ. An Hoằng Hàn chỉ có thể dựa vào trí nhớ trong đầu, mang theo Tịch Tích
Chi chạy theo phương hướng đại khái.
Thân thể của hai người trôi lơ lửng ở trên mặt nước, một đường chạy không có dính vào một giọt nước.
Tốc độ cực nhanh, sau thời gian một nén nhang, lỗ tai Tịch Tích Chi khẽ động, ánh mắt nhìn sang phía bên phải.
"An Hoằng Hàn, dường như bên kia có người nói chuyện. Cách quá xa, ta
nghe không rõ ràng lắm." Tịch Tích Chi giơ ngón tay lên, chỉ vào nơi xa
xa.
Bước chân của An Hoằng Hàn dừng lại, bọn họ đã đi hết một đoạn đường
thuyền bè ở trong hoàn cảnh này cũng không thể phân biệt phương hướng rõ ràng, chớ nói chi là hai người bọn họ.
“Qua bên kia tìm xem một chút”. An Hoằng Hàn lập tức thay đổi phương hướng, chạy tới nơi đó.
Tịch Tích Chi theo sát phía sau.
Cự ly càng ngày càng gần, âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng.
Từng trân âm thanh vang lên, truyền thẳng vào lỗ tai Tịch Tích
Chi, làm nàng chấn động đến mức hận không thể che lỗ tai lại,
không muốn nghe nữa. Nhưng nàng lại không dám làm như vậy, sợ
bỏ qua tin tức gì quan trọng.
Chịu đựng sự hành hạ của âm thanh này, hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn rốt cuộc tìm được nơi phát ra âm thanh.
Mới vừa đến gần, một đạo sóng lớn đột nhiên đánh tới.
Hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi đều không phải người
bình thường, một trái một phải tránh sang hai bên, mới không bị nước bắn tung toé làm ướt sũng.
“Nhân loại đáng hận, đợi ta cuốn sập cây cầu kia, nhất định
phải để các ngươi chết không toàn thây”. Giọng nó đầy khí thế, trong đó xen lẫn hận ý và lửa giận nồng đậm.
Ầm ầm một tiếng, lại một lần va chạm kịch liệt.
Lũ lụt rung chuyển, nhiều đợt sóng lớn khổng lồ tản đi xung quanh.
Chẳng lẽ chính là chỗ này?
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn không hẹn mà cùng nghĩ thầm.
“Thât sự cho rằng chỉ dựa vào một cay cần liền có thể áp chế ta sao? Nhân loại ngu xuẩn”. Lại có nhiều đợt sóng lớn, tiếng
nói truyền ra từ đầu nguồn.
Từng đợt sóng lớn không ngừng vọt tới.
Nước lũ đã bao phủ tất cả, nơi này trừ nước. Chỉ nhìn nhìn
thấy một cây cầu lớn. Cầu lớn đã bị bao phủ một nửa, chỉ lộ ra nửa cây cầu ở bên ngoài.
Tịch Tích Chi vừa nhìn liền biết rõ cây cần kia chính là do Tư Đồ Phi Du – lão gia hoả kia làm ra.
Khoảng cách quá xa, sóng nước đánh tới một đợt lại một đợt,
làm hại tầm nhìn Tịch Tích Chi cũng không được quá rõ ràng.
Nhưng nàng lại rõ ràng xác thực nhìn thấy trên một nửa cây
cầu kia có một lão đầu mặc một bộ y phục màu xám trắng,
chính là sư phụ của nàng.
“Sư phụ.....” Tịch Tích Chi cất giọng hô một câu.
Hình như lão đầu ngồi đó nghe thấy, ngẩng đầu nhìn tới phương hướng của bọn hắn.
Ở xung quanh Tích Chân là một tầng ánh sáng nhạt màu trắng
lấp lánh lấy ông làm trung tâm tản ra xung quanh, bọc lại cả cây cầu. Nếu không phải Tịch Chân hết sức che chở cây cầu kia, có
lẽ thân cầu sớm bị sóng lớn mãnh liệt xông huỷ.
“Sao các ngươi lại tới đây? Đừng gào to lung tung, ngàn vạn lần
không thể để Tịch tiền bối phân tâm”. Một giọng nói vô cùng
quen thuộc từ từ vang lên ở bên tai Tịch Tích Chi và An Hoằng
Hàn.
Hai người theo tiếng nói nhìn sang, lập tức nhìn thấy Phùng chân nhân.
“Tham kiến bệ hạ”. Ánh mắt Phùng chân nhân rơi vào trên người An Hoằng Hàn, ngược lại quan sát hồi lâu, ông nói: “Bệ hạ, quả
nhiên không có làm lão phu thất vọng, Long Châu đã ở trên tay
người rồi đúng không?”
“Nhân loại đáng hận, ta vì các ngươi làm tất cả, bỏ ra giá
quá cao”. Một tiếng giận nặng nề tràn đầy mặt nước, đinh tai
nhức óc.
“Ta sẽ huỷ diệt tất cả nơi này”.
.........................
Từng đạo gầm rú căm thù đến tận xương tuỷ, liên tục không ngừng.
“Đây chính là Giao Long kia?” Vừa nghe tiếng nói của nó, đã biết rõ không phải đồ tốt.
Chỉ là tại sao nó sẽ thống hận loài người như vậy?
“Không sai, chính là nó. Các ngươi cũng nhìn thấy nó tràn đầy
thù hận với nhân loại, vẫn không ngừng va chạm cây cầu, muốn
xông phá cây cầu ra ngoài báo thù”. Ngón tay Phùng chân nhân chỉ hướng cây cầu kia.
An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, “Biết tại sao nó thống hận loài người như thế không?”
Từ cổ chí kim, không phải chỉ xuất hiện một con Giao Long này,
nhưng chưa từng phát động công kích loài người. Hận ý của nó
với loài người, phải có có nguyên nhân chứ? Trên thế giới không có hận ý vô duyên vô cớ, hắn dám khẳng định, nơi này nhất
định có chân tướng không muốn người biết.
Tịch Tích Chi cũng nghĩ như vậy, một đôi mắt nhìn chằm chằm Phùng chân nhân, chờ đợi ông cho ra đáp án.
“Thời gian trước lão phu theo dõi Bạch Hồ, cuối cùng tìm tới
Phong Châu này. Sau đó trong một đêm, đột nhiên nước lũ đại
phát, bất chấp tất cả đánh thẳng vào đê đập. Vào thời điểm
kia, lão phu cảm thấy chuyện có chút kỳ quái. Sau lại theo
hướng nước chảy, tìm được cây cầu kia. Mới đầu, lão phu cũng
không còn nhìn ra nguyên cớ, cho đến khi nghe thấy tiếng rống
giận kia..........”
“Bạch Hồ? Như vậy Phùng chân nhân bắt được nó chưa? Đúng rồi,
ông có tung tích của Từ lão đầu không?” Tuy nói bọn họ tới
Phong Châu là bởi vì chuyện hồng tai, nhưng.......... cũng phải
tìm tung tích của Từ lão đầu.