Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 127: Chương 127: Chương 27




Ngày mới vừa lên, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào điện, không bao lâu sau, cung nữ thái giám trong điện Bàn Long bắt đầu bận rộn. Một đám người hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo, một số người thì múc nước vắt khăn lau mặt cho hắn, sau đó còn có một nhóm người liên tục bưng thức ăn lên, rất bận rộn.

Ngày nào cảnh tượng này cũng trình diễn ở đây. Bởi vì An Hoằng Hàn phải vào triều sớm nên đương nhiên đám cung nữ thái giám phải thức dậy sớm hơn.

Tịch Tích Chi thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, thầm thở dài, thân phận địa vị chênh lệch luôn quyết định số phận của rất nhiều người. Nàng khẽ thở dài, cảm thấy mình trở nên đa sầu đa cảm. Nàng vỗ thật mạnh lên cái đầu nhỏ của mình, xua những ý nghĩ kia đi.

Tuy cái tai trên đầu đã biến mất nhưng cái đuôi sau mông vẫn còn.

Nhưng thứ gì cũng có quá trình, nếu tai có thể biến mất thì chắc chắn cái đuôi cũng sẽ biến mất không thấy đâu trong tương lai không xa.

Tịch Tích Chi không cảm thấy nản lòng chút nào, cái đuôi lông xù run lên trong chăn, sau đó rụt vào trong quần áo, uy phong lãm lẫm đi ra.

Khi nàng ra khỏi noãn trướng màu vàng, cung nữ thái giám vừa bận rộn đều dừng hành động trong tay lại, rất nhiều người ngạc nhiên tới mức không ngậm được miệng.

Trước kia mỗi lúc Tịch Tích Chi chui ra khỏi chăn đều che khăn trên đầu cho nên khi nàng không che miếng khăn đen rồi đi ra, hiện thân trước mặt rất nhiều người thì tất cả mọi người đều bị dáng vẻ đáng yêu đến mức chết người của nàng giết chết trong nháy mắt.

Lúc trước thấy khuôn mặt phúng phính của tiểu cô nương đã thấy vô cùng đáng yêu. Bây giờ lại thêm mái tóc màu trắng bạc càng khiến nàng như mộng ảo. Nhưng nếu không phải người này chân chân thật thật đứng trước mặt bọn họ thì nhất định họ sẽ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Nàng bị mọi người nhìn chằm chằm tới mức xấu hổ, bước nhanh về phía An Hoằng Hàn, kéo bàn tay to của hắn qua, trốn sau lưng hắn.

Khoảnh khắc nàng chui ra khỏi chăn cũng đã chuẩn bị đón nhận ánh mắt khác thường của mọi người. Nhưng không ngờ ánh mắt họ lại quá nóng bỏng khiến nàng không dám ngẩng đầu nhìn.

Biết tiểu hài tử dễ xấu hổ, An Hoằng Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Làm xong việc rồi? Tất cả thất thần cái gì? Không cần mạng thì trẫm có thể tiễn các ngươi một đoạn."

Cung nữ thái giáo hoàn hồi lại từ trong khiếp sợ, bị dọa sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ không ngừng.

An Hoằng Hàn chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không lên xuống, "Còn không mau hầu hạ trẫm thay quần áo? Làm trễ chuyện lâm triều thì trẫm sẽ chém đầu các ngươi."

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ân nhifnt hấy toàn bộ diện mạo của Tịch Tích Chi, hơi há miệng ra rồi từ từ khép lại. Không biết vì sao hắn cảm thấy như đã từng quen tiểu hài tử này. Đặc biệt là mái tóc bạc khiến người ta liên tưởng tới con chồn Phượng Vân đã mất tích.

Chỉ cần là thuộc hạ của An Hoằng Hàn, hiệu suất làm việc đều vô cùng cao. Hắn và Tịch Tích Chi đang ngồi trên ghế dùng bữa, ngoài điện Bàn Long truyền tới tiếng 'Nguyên Thái úy cầu kiến'.

Trước kia Tịch Tích Chi chưa từng nghe nói về nhân vật như thế, chớp chớp mắt, nhìn về phía oài cửa. Chỉ thấy một vị nam tử trẻ tuổi mặc triều phục sải bước vào điện. Mặt hắn thiên hướng nho nhã nhưng bước đi lại vô cùng phóng khoáng. Hai phong cách hoàn toàn khác nhau xuất hiện trên người hắn khiến người ta không cảm thấy mâu thuẫn chút nào.

Tuổi hắn chừng hai mươi ba, bộ dạng rất tuấn tú. Tuy không bì kịp loại hoa mỹ như Đông Phương Vưu Dục nhưng chắc chắn có thể được ca ngoại là tuấn tú lịch sự.

"Vi thần tham kiến bệ hạ."

Lúc hắn cúi chào chỉ hơi khom người, nói chuyện không giống mấy thần tử già nua ra vẻ nho nhã mà lại mang theo chút cà lơ phất phơ.

“Bình thân.” An Hoằng Hàn đặt ánh mắt lên người hắn, “Nguyên Húy, làm xong chuyện rồi?”

Nguyễn Húy cũng là một nhân vật lợi hại. Chỉ bằng vào năng lực của mình mà còn trẻ như vậy đã có thể ngồi lên vị trí Thái úy.

“Hồi bệ hạ, vi thần phái người đi thăm dò suốt đêm, đã tìm được manh mối. Nghe thám tử báo lại, gần đây Phạm đại nhân thường xuyên thư từ với bên Cưu quốc. Vi thần tìm được thứ này trong nhà ông ta.” Nguyên Húy lấy ra mấy lá thư từ trong tay áo bào, đưa cho Lâm Ân.

Ánh mắt chạm tới nữ hài tử bên cạnh An Hoằng Hàn, thấy mái tóc trắng bạc của nàng thì lóe lên, dường như rất giật mình.

Lâm Ân nhận lấy thư, sau đó đưa cho An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn mở phong thư ra, rút giấy viết thư, quét mắt, “Quả nhiên không ngoài dự đoán của trẫm. Phạm Nghi tìm được một con đường vận chuyển một con chồn Phượng Vân từ Cưu quốc qua đây thật. Ông ta cũng có đủ lòng.”

Cho nên vì tốt cho ông ta, không ngại mua một con chồn Phượng Vân từ Cưu quốc xa xôi qua đây.

Tịch Tích Chi lẳng lặng nghe, dò hỏi: “Vậy Cưu quốc còn chồn Phượng Vân không?”

Bởi vì xem xong thư rồi nên An Hoằng Hàn đáp rất khẳng định, “Không có. Ít nhất từ sách thì thấy trên đời này chỉ có hai con chồn Phượng Vân. Ngoài con trẫm nuôi, một con khác đã tặng cho Thái tử Luật Vân Quốc.”

Thì ra là như vậy. Thật không cảm thấy thất vọng, trong lòng Tịch Tích Chi rất bình tĩnh.

Nguyên Húy vẫn luôn chú ý tới hành động giữa hai người, càng nhìn càng cảm thấy thái độ đối xử của bệ hạ với tiểu cô nương này rất khác. Trước kia cũng truyền ra tin bệ hạ cưng chiều vị công chúa nào nhưng còn chưa tới mức này.

Ánh mắt Nguyên Húy càng thêm không che giấu, cứ nhìn thẳng hai người như vậy.

An Hoằng Hàn quay sang, vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt lạnh thấu xương băng hàn khiến người ta không kiềm được mà rùng mình. Nguyên Húy giả vờ ho khan hai tiếng, thu hồi tầm mắt. Hắn tự nhủ chẳng phải ta chỉ nhìn vài lần thôi à? Sao lại tới mức dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn ta chằm chằm vậy?

“Lâm Ân, cầm thư này tới thiên lao, báo cho bọn hắn biết giữa trưa hôm nay lấy tội khi quân xử trảm Phạm Nghi.” An Hoằng Hàn lạnh lùng nói, giọng không có chút tình cảm, tỏa ra khí lạnh như hàn băng.

“Ngươi cũng lui ra đi.” Thấy Nguyên Húy còn đứng đó, An Hoằng Hàn mở miệng đuổi hắn đi.

Đừng tưởng rằng An Hoằng Hàn không chú ý tới. Ánh mắt Nguyên Húy vẫn nhìn tiểu cô nương bên cạnh hắn chằm chằm. Khác người thì nhất định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Nhưng người khác dòm ngó thứ thuộc về mình luôn khiến An Hoằng Hàn cảm thấy trong lòng khó chịu.

An Hoằng Hàn giơ tay lên ôm chặt lấy Tịch Tích Chi đang uống cháo, suýt chút nữa thìa cháo vẩy ra ngoài, “Huynh làm gì vậy? Ta còn đang dùng bữa, để ta xuống, tự ta ngồi.”

Trước kia chỉ là con chồn nhỏ, bị người ta ôm ôm ấp ấp thì thôi đi. Không ngờ biến thành hình người mà ma chưởng của hắn vẫn không thu về. Tịch Tích Chi buông thìa, dùng ngón tay cạy tay An Hoằng Hàn ra. Nhưng sức tay hắn rất lớn, ôm không buông tay, mặc cho nàng nắn bóp cấu hắn cũng đều không động đậy. Kết quả là, không bao lâu sau, một tiểu hài tử nào đó liền hừ hừ hai tiếng thỏa hiệp.

“Ăn xong rồi thì đi theo trẫm đi.”

Não Tịch Tích Chi còn chưa phản ứng kịp, đần độn u mê mà hỏi: “Đi đâu?”

“Đương nhiên là vào triều sớm.” An Hoằng Hàn lơ đễnh, dường như những lời này là điều bình thường, ai cũng nên biết.

Không chỉ Tịch Tích Chi mà những cung nữ thái giám ở đây cũng đều giật mình, trừng to mắt. Ở thời đại này tuy nữ tử không phải là vật phụ thuộc vào nam tử nhưng vẫn không có địa vị để lâm triều. Những lời này của An Hoằng Hàn quả thực khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Rốt cuộc bệ hạ đặt tiểu cô nương này ở vị trí nào mà lại để nàng lâm triều theo?

Lâm triều là thời gian bàn bạc việc quan trọng của một quốc gia. Những người không có nhiệm vụ đều không được đi vào. Mà tiểu cô nương thân phận không rõ ràng này lại được An Hoằng Hàn cho phép đi vào triều sớm! Nàng lấy thân phận gì để tham gia lâm triều?

Tịch Tích Chi cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, khe khẽ kéo kéo áo bào của An Hoằng Hàn, “Ta không đi.”

Nếu vào triều sớm thật thì sự tồn tại của Tịch Tích Chi liền phơi bày trước mặt mọi người. Phi tần của An Hoằng Hàn đã đủ đáng sợ, lại còn thêm đại thần triều đình, Tịch Tích Chi có xúc động muốn đập đầu vào tường.

Mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng khí coi, không hề thương lượng đường sống. Nếu Tịch Tích Chi đã đi theo hắn thì đương nhiên hắn sẽ tuyên bố rõ ràng với mọi người… Người này là của hắn, nếu có người dám dòm ngó thì cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình.

Tịch Tích Chi nào có nghĩ nhiều như An Hoằng Hàn, chỉ biết rằng đây là hắn đẩy nàng lên lưỡi kiếm mà thôi.

Nàng lắc đầu, mặc kệ hắn nói dù cũng không chịu đi.

An Hoằng Hàn không sốt ruột, chỉ thản nhiên nói: “Nàng không đi cũng được, sau này đừng nghĩ tới chuyện ăn cá Phượng Kim Lân nữa.”

Làm lỗ tai con chồn nhỏ chỉ biết có ăn run lên. Nàng đã nghiện mùi vị cá Phượng Kim Lân, không cho nàng ăn cá đó chính là muốn mạng của nàng.

Lập tức nàng đổi sắc mặt, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, đung đưa cánh tay An Hoằng Hàn, “Ta đi!”

“Nói vậy từ đầu thì đã không cần phải lãng phí nhiều miệng lưỡi như vậy của trẫm rồi.” An Hoằng Hàn cuốn một lọn tóc trắng của tiểu cô nương lên chơi, khẽ xoắn vái cái.

Trong lòng Tịch Tích Chi giận tới mức nghiến răng. Nếu không phải người nào đó không biết xấu hổ mà dùng cá Phượng Kim Lân để uy hiếp thì nàng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ à? Có lẽ tật xấu tham ăn cũng là vị sư phụ kia lây cho nàng. Nhìn nàng bây giờ xem! Khẩu bị hoàn toàn bị một vị đế vương nào đó nắm rất chắc.

Như An Hoằng Hàn mong muốn, Tịch Tích Chi đi theo hắn vào triều sớm.

Khi Tịch Tích Chi với mái tóc trắng bạc xuất hiện, tất cả mọi người vô cùng chấn động. Bọn họ từng gặp rất nhiều người tóc bạc nhưng chưa từng thấy loại thuần túy như Tịch Tích Chi. Mái tóc trắng tinh không lẫn chút tạp chất.

Dáng vẻ của nàng tựa như một tinh linh rơi xuống phàm trần. Một đôi mắt trong veo ngây thơ không hiểu sự đời. Khuôn mặt phúng phính vui vẻ, mịn màng tới mức khiến người ta không nhịn được muốn nhéo một cái.

An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi, đi lên ghế Kim Long.

Cho tới khi An Hoằng Hàn ôm hài tử như tinh linh kia ngồi xuống mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Bệ hạ vậy mà lại ngồi chung long ỷ với tiểu cô nương kia?! Đây là cảnh tượng khiến người ta khó tin cỡ nào.

Ngai vàng có nghĩa là quyền lực và địa vị cao nhất, bình thường đều chỉ có đế vương mới có thể ngồi. Mà hôm nay An Hoằng Hàn lãnh huyết vô tình tàn nhẫn hung ác độc ác lại ôm một tiểu cô nương ngồi đó?

Nhìn chúng đại thần không thốt nên lời, An Hoằng Hàn đánh tan sự yên lặng đầu tiên, “Chẳng lẽ hôm nay lại không có chuyện bẩm tấu?”

Nào có ai dám phản bác quyết định của An Hoằng Hàn? Dù các đại thần thấy hai người ngồi chung long ỷ cũng không ai dám đứng ra nói một chữ ‘Không’.

Trong lòng Tịch Tích Chi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đôi mắt lấp lánh nhìn phía dưới chăm chú, không dám buông lỏng chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.