Âm thanh bánh xe ở trong sáng sớm yên tĩnh vô cùng vang dội.
Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựa
kia. Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này của
bọn họ rõ ràng đang phát nước lũ, người khác tránh cũng còn không kịp,
những người này cố tình hết một lại một tới nơi này.
Một người công tử mặc cẩm phục màu trắng, từ từ đi ra từ buồng xe. Cả
người hắn tản ra một cỗ khí chất tôn quý, chỉ là liếc mắt nhìn liền có
thể nhìn ra hắn là người sống trong nhung lụa thời gian dài.
Lâm Ân tinh mắt, sau khi nhìn thấy người nọ, phất tay chào hỏi, "Thái tử điện hạ."
Người tới chính là Đông Phương Vưu Dục, thái tử Luật Vân quốc.
An Hoằng Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn, gật đầu với hắn, không hề đi chào
hỏi. Từ trước đến giờ, hắn không thích hỏi thăm chuyện riêng của người
khác, đối với việc tại sao Đông Phương Vưu Dục lại tới trễ một ngày,
cũng không có chút ý tò mò.
"Tham kiến bệ hạ." Đông Phương Vưu Dục rất chú trọng lễ tiết, mặc dù
biết được bệ hạ không nhất định nguyện ý quan tâm đến hắn, nhưng hắn vẫn không thể vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa.
Khóe miệng hắn vĩnh viễn mang theo một nụ cười nhạt, cả người nhìn qua
vô cùng ấm áp, vậy mà người biết hắn lại biết tính tình của Đông Phương
Vưu Dục là tiếu lý tàng đao.
"Thái tử điện hạ đi đường mệt nhọc, đi nghỉ trước một lúc đi, đợi có
tung tích của Từ quốc sư, trẫm sẽ thông báo ngươi trước tiên." An Hoằng
Hàn nói mấy câu liền đuổi đối phương đi mất.
Đông Phương Vưu Dục quả thật cũng có chút mệt mỏi,
vì sớm đuổi theo đám người An Hoằng Hàn, bọn họ một đường
chạy xe ngựa, chưa từng nghỉ ngơi qua. Nói xong mấy câu khách
sáo, Đông Phương Vưu Dục liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Thời gian rất nhanh, một sớm một chiều liền qua ba ngày.
Tịch Tích Chi ngồi xếp bằng, hai cánh tay dựng thẳng lên trên,
linh lực liên tục không ngừng tuôn ra từ bàn tay, không ngừng cố
gắng dùng kết giưới bao trùm lấy cây cầu.
Tu vi của Tịch Tích Chi thấp hơn Phùng chân nhân và sư phụ rất
nhiều, lại mới vừa kết đan không lâu, cho nên trình độ khống
chế linh lực cũng không như bọn họ. Vì chống đỡ cây cầu, Tịch
Tích Chi lên mười hai phần tinh thần, không có dám buông lỏng
chút nào. Đôi môi cắn chặt, mặc dù hai tay giơ đến tê dại, cũng không nói qua một tiếng khổ mệt.
“Ha ha ha…” Một chuỗi tiếng cười quanh quẩn ở trên mặt nước, âm
thanh kia ngân nga hùng hậu, “Xem ba người các ngươi ngăn cản ta
như thế nào … Thiên kiếp buông xuống, các ngươi một người cũng
trốn không thoát!”
Tịch Chân cũng lộ vẻ mặt khó khăn, căn răng nói ra: “Phùng chân
nhân, ngươi ở nơi này chống. Đồ đệ, con trở về nói với An
Hoằng Hàn, để cho hắn rút toàn bộ người tu bổ đê đập về đi.
Bằng không một khi đê đập sụp đổ, những binh lính kia một người cũng không sống được.”
Vì giảm bớt thương vong, chỉ có thể như thế.
Về phần ông .. . trong mắt Tịch Chân chợt loé rồi biến mất ánh sáng ngoan độc, “Lão tử không tin con Giao Long này có thể lật
trời rồi! Lão tử đi xuống đánh với nó!”
Không cho Tịch Tích Chi cơ hội phản bác, Tịch Chân nói xong liền rút người ra nhảy vào trong nước. Văng lên một đám bọt sóng
khổng lồ, tưới lên mặt Tịch Tích Chi, lạnhđến nỗi Tịch Tích
Chi sợ run cả người.
Trong lòng Tịch Tích Chi nói không ra tư vị gì, trong con ngươi
nhiễm một tầng ánh nước nhàn nhạt. Nàng và sư phụ cùng nhau
sinh sống hơn mươi năm, muốn nhìn thấu tâm tư của đối phương,
không có chút khó khăn nào. Kỹ năng bơi của sư phụ còn không
bằng mình, đi vào nước đánh nhau với Giao Long, không thể nghi
ngờ là được ăn cả ngã về không!
“Ngươi nhanh đi đi…” Phùng chân nhân cố gắng chống dỡ kết giới,
thúc giục Tịch Tích Chi, “Chớ cô phụ một phen tâm ý của sư phụ ngươi, hắn là vì tranh thủ thời gian cho ngươi và An Hoằng
Hàn.”
Tịch Tích Chi thu bàn tay về, đứng lên, “Ta sẽ đi nhanh về nhanh.”
Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.
Trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, vô luận như thế nào đều muốn ngăn cản hành động của Giao Long.