Giả vờ như không nghe thấy, nàng bước tiếp, định về lại bàn vuông của mình, sau đó đặc biệt ăn nhiều thức ăn.
"Tiếp tục." Hai chữ đơn giản mà nhạt nhẽo lại truyền vào tai nàng.
Trên đài cao không chỉ có hai người An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi mà còn có mấy thái giám và cung nữ hầu hạ.
Tầm mắt bọn họ đã chuyển từ bên bệ hạ sang trên người Tịch Tích Chi,
thầm buồn bực. Lá gan Tịch cô nương này thật đúng là vô cùng lớn. Bệ hạ
đã nói tới lần thứ hai mà còn vờ như không nghe thấy.
An Hoằng Hàn ung dung, dường như trong lòng đã sớm đoán được kết quả, "Trẫm nói một lần cuối cùng...Tiếp tục."
Tiếp tục...Tiếp tục...Huynh không có tay à? Ăn bữa trưa còn cần người
hầu hạ. Dù là hầu hạ nhân vật quan trọng, bên cạnh có nhiều cung nữ thái giám như vậy, sao lại cố tình muốn nàng gắp thức ăn? Nàng dẹp cái bụng
kêu ùng ục, lòng thầm mắng to An Hoằng Hàn khinh người quá đáng. Bụng
này còn chưa được lấp đầy, nào có tâm trạng mà đút đồ ăn cho người khác?
Nhưng trong đầu lại không có tiền đồ mà hiện ra dáng vẻ An Hoằng Hàn nổi giận. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ai bảo nàng ăn của hắn, ở của hắn còn ngủ với hắn! Không nghe lời hắn, chỉ sợ sau này mình cũng không có đồ ăn, không có chỗ ngủ.
Từ từ dừng bước chân lại, nàng chầm chậm xoay người lại, đi tới bên cạnh hắn lần nữa, ngồi xổm xuống.
Khóe môi An Hoằng hàn hiện ra nụ cười thực hiện được mục đích, đưa tay
nhéo mặt tiểu hài tử, "Măng không tệ, gắp thêm một miếng."
Hành động thân mật không coi ai ra gì của hai người rơi vào trong mắt tất cả đại thần phía dưới.
Đồng tử thâm thúy của Đông Phương Vưu Dục lóe lóe, khóe môi nở nụ cười
bất đắc dĩ. Vốn cho là An Hoằng Hàn cưng chiều nữ hài này chẳng qua cũng vì thú vị mà thôi. Mà nhìn thái độ hôm nay dường như An Hoằng Hàn đã
động chân tình, ít nhất tình cảm không ai chen vào nổi giữa bọn họ khiến người khác hâm mộ.
Tâm trạng các đại thần ngồi phía dưới mỗi người một khác. Có người nghi
ngờ thân phận của nữ hài này, có người lại thầm cảnh giác, còn có người
là vô cùng ghen tỵ và ước ao.
Thập tứ côn chúa và đám phi tần cũng đến hết, thấy cảnh tượng này thì trong lòng đủ loại cảm xúc.
Vì chuyện cha Ninh phi bị xử trảm nên thân phận địa vị trong hậu cung bị rớt xuống ngàn trượng. Trên triều đình không ai có thể đứng ra nói
chuyện, huồng hồ nàng lại không được cưng chiều nên người trước đây nịnh hót nàng khắp nơi cũng từ từ xa cách nàng.
Tịch Tích Chi vất vả cầm chặt hai chiếc đũa bạc, mỗi khi An Hoằng Hàn
nói ra tên một món ăn, nàng lập tức vẫy hai cái tay nhỏ đi gắp.
Mà An Hoằng Hàn như thể ăn tới nghiện, thay phiên kêu tên mỗi loại món
ăn nhiều lần. Hai tay nhỏ của nàng mỏi nhừ nhưng vẫn cắn chặt răng không nói. Nàng thầm mắng hắn không ngừng. Vừa rồi còn nói không đói bụng,
nhìn bây giờ xem, đã ăn hết bao nhiêu đồ rồi!
Bụng kêu òng ọc, bắp chân nàng cũng ngồi xổm tới mức hơi mệt, trán từ từ thấm ra từng giọt mồ hôi.
An Hoằng Hàn thấy dường như tiểu hài tử khó chịu, vươn tay ray ôm nàng, để nàng ngồi vào lòng mình.
"Trẫm no rồi."
Nghe thấy ba chữ này, Tịch Tích Chi như thể nhìn thấy mặt trời ban mai,
lòng lập tức tràn ngập ánh sáng, cũng không quản vẫn còn ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, duỗi dài cái tay rảnh, kéo lấy đùi gà trong đĩa, đưa lên
miệng gặm.
Có lẽ là bởi vì làm chồn đã quen nên nàng cho rằng gặm đùi gà thì đương nhiên phải dùng tay cầm, càng thêm có hương vị.
Nhưng tướng ăn không có chút hình thượng nào của nàng trong mắt các đại
thần khác liền lộ vẻ vô cùng không có quy củ. Rất nhiều người nhìn lên
dài cao không đồng ý, cực không thích tiểu hài tử làm ra hành động vô lễ như vậy.
“Tiểu cô nương này thật không có phép tắc. Nhìn cái tay bẩn thiểu, đầy
dầu mỡ kìa. Bổn cung đoán rằng chắc chắn bệ hạ sẽ trách phạt nàng ta.”
Cũng không biết là vị phi tử nào nói. Tất cả mọi người đều biết bệ hạ
thích sạch sẽ, độ coi trọng sự sạch sẽ trong môi trường xung quanh cũng
không phải bình thường. Nếu tiểu cô nương này dám ăn đồ trong lòng bệ hạ vậy nhất định không thoát được số mạng bị trách phạt.
Xung quanh đôi môi phấn nộn của Tịch Tích Chi dính đầy dầu mỡ.
An Vân Y nhìn về phía nàng, lại nhớ lại bộ dạng lúc mình soi gương. Nàng biết bàn về diện mạo thì chắc chắn nàng không bì kịp tiểu cô nương này. Nhưng … Ngay cả An Nhược Yên nàng cũng đẩy ngã được, chẳng lẽ còn sợ
một nữ hài tám tuổi à?
Nàng giơ tay lên sờ sờ cây trâm trên búi tóc, khóe môi nở nụ cười ngọt
ngào. Chỉ cần có người kia giúp mình thì chắc chắn mình có thể vượt qua
cửa ải khó khăn.
Kiểu dáng trâm cài tóc cực kỳ đẹp đẽ, một đóa hoa mẫu đơn hoa lệ càng
thêm giống một đóa hoa thật đang nở rộ. Kể từ khi có sự giúp đỡ của hắn
nàng mới có thể có được những thứ trước kia không có. Tất cả mọi thứ nằm trong tầm tay, nàng không thể buông bỏ. Nàng không chỉ cần cẩm y hoa
phục mà còn cần sự chiều chuộng của hoàng huynh. Sao nàng có thể tặng sự cưng chiều cho một tiểu cô nương chẳng liên quan gì?
“Hãy chờ coi, nhất định bệ hạ không chịu nổi tiểu hài tử bẩn thiểu đó.” Rất nhiều người khẽ bàn luận.
Như là chứng minh cho suy đoán của bọn họ, khi An Hoằng Hàn giờ cánh tay dài lên thì ánh mắt tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Nhưng điều ngoài dự đoán của người ta là hắn chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Khăn.”
Cung nữ ngẩn người rồi mới phản ứng được, nhanh chóng cầm một cái khăn tay đưa cho An Hoằng Hàn.
Hắn vươn tay nhận lấy khăn lụa, thấy Tịch Tích Chi gặm hết một cái đùi gà thì giơ tay lên lau sạch khóe môi cho nàng.
“Nàng không sợ mất mặt à? Nhiều người nhìn vậy mà thật không ngờ là ăn
chẳng có tướng gì cả.” Giọng điệu của hắn không có tức giận mà lại tràn
đầy trêu chọc.
Tịch Tích Chi chớp mắt một cái. Lúc đầu nàng không hiểu, sau đó dư quang khóe mắt quét tới mọi người ngồi phía dưới thì mặt đỏ tới mức như bị
lửa đốt. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên nàng và An Hoằng Hàn. Tầm
mắt trần trụi không che giấu khiến nàng hận không tìm được cái lỗ để
chui xuống.
Đói bụng đã lâu, nàng vứt đỏ tất cả một cách tự nhiên, ôm chặt đùi gà bắt đầu gặm.
Trước khi là chồn nên không có hình tượng mà gặm đùi gà, tất cả mọi
người không dùng ánh mắt khác thường mà quan sát nàng. Mà bây giờ không
giống lúc xưa, nàng đã biến thành người. Là người thì có rất nhiều điều
bất đắc dĩ.
Tịch Tích Chi kéo vạt áo An Hoằng Hàn, định che đi bóng dánh của mình, ít nhất không để người khác nhìn thấy mặt mình.
Nhận ra tiểu hài tử xấu hổ, An Hoằng Hàn cũng không trêu chọc nàng nữa,
“Các vị ái khanh ăn nhanh đi, chỉ có ăn uống đầy đủ thì lát nữa mới có
hơi sức đi săn. Hiếm khi có ngày thời tiết tốt như hôm nay, nhất định
mọi người phải nắm chặt cơ hội.”
“Vi thần tuân chỉ.” Quần thần trăm miệng một lời.
Rất nhiều người vì thái độ khác biệt của bệ hạ với tiểu cô nương mà có cách nhìn khác nhau.
Vẻ mặt An Vân Y khác thường, nhìn Tịch Tích Chi chằm chằm, mâu quang lóe lên sự ghen tỵ rồi biến mất.
“Các ngươi có thể tra được thân phận của tiểu cô nương này không?” Đông
Phương Vưu Dục khẽ nói với hai thị vệ sau lưng. Từ rất lâu trước đó hắn
đã ra lệnh hàn quân đi tra xét nhưng tới lúc này vẫn không có chút tin
tức nào.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đông Phương Vưu Dục và những người khác là
hắn không thích suy đoán mà thích dùng khả năng của mình để đi tìm hiểu
chân tướng một việc.
Hai thị vệ này là trợ thử đắc lực hắn mang tới từ Luật Vân quốc, làm việc cũng lợi hại hạng nhất.
“Thuộc hạ không thể tìm được chút tin tức nào, xin Thái tử điện hạ thứ tội.”
Chẳng những Đông Phương Vưu Dục không tức giận mà lại kẽ cười, “Cũng
đúng, bệ hạ Phong Trạch cưng chiều nàng như vậy, sao có thể để lại chút
tin tức nào cho người khác tra xét?”
Không truy cứu thuộc hạ làm việc bất lực, Đông Phương Vưu Dục khoát tay ý bảo bọn họ khỏi phải truy xét nữa.
Dù sao luôn có một ngày hắn sẽ biết tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đầu bếp trong hành cung kém hơn ngự trù cho nên món ăn cũng không ngon
như trong cung. Có thể những thức ăn này là cực kỳ ngon so với nhà dân
chúng bình thường rồi.
Tịch Tích Chi gặm đùi gà xong đã cảm thấy rất no, vỗ vỗ cái bụng nhỏ no
như cái trống, thỏa mãn mà ngã vào ngực An Hoằng Hàn, híp mắt đầy hưởng
thụ.
Dáng vẻ thảnh thơi này đã trở thành hành động mang tính dấu hiệu một tiểu hài tử nào đó đã ăn xong.
Mỗi khi An Hoằng Hàn nhìn thấy Tịch Tích Chi lộ ra vẻ mặt như vậy thì
trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Vì tiểu hài tử là hắn nuôi
nên trong mắt hắn, mỗi một thứ của nàng đều tốt tới mức khó có thể bới
móc.
Sau khi bữa trưa kết thúc, An Hoằng Hàn sắp xếp mọi người lên núi tiếp.
Ở giữa sườn núi xây một cái cột gỗ nặng. Những cột gỗ này chính là đặc
biệt được xây lên, cao chừng hai thước. Những cây cột này không chỉ để
đề phòng dã thú trên đỉnh núi thình lình chạy xuống mà còn có thể cảnh
cáo mọi người rằng đi xa hơn sẽ bước vào khu vực nguy hiểm,
Rất nhiều nữ quyến dừng bước. Phần lớn mọi người ở lại hành cung uống
trà. Chỉ có vài nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh mới theo An Hoằng Hàn lên núi
săn bắn.
“Huynh cũng muốn đi?” Nhìn thấy An Hoằng Hàn mặc kỵ trang màu lam, Tịch Tích Chi hơi không cao hứng, nói.
Người khác đi săn thì nàng có thể chấp nhận bởi vì nàng không quen những người đó. Nhưng An Hoằng Hàn lại cho nàng cảm giác khác. Bởi vì nàng đã sớm coi hắn là một người nhà.
“Trẫm là chủ nhân một nước, nàng nghĩ rằng trẫm có muốn đi không?” An Hoằng Hàn ngưng thần cau mày, xoa xoa trán Tịch Tích Chi.
“Biết.” Tịch Tích Chi khẽ đáp, nhưng trong lòng nàng cũng không ừ bừa.
Nàng thầm nhủ các huynh đã muốn săn bán như vậy còn mình lại cố tình để
bọn họ không được như ý.
“Có muốn đi theo không?” Hắn tin mình có khả năng bảo vệ nàng an toàn.
Vả lại hôm nay có rất nhiều nữ quyến tới hành cung, để nàng ở chung một
chỗ với họ hắn lo sẽ xảy ra chuyện.
Tịch Tích Chi chớp chớp mắt, giả vờ ngáp hai cái, bộ dáng rất mệt mỏi, “Không đi, ta muốn đi ngủ. Hành cung có giường chứ?”
Dứt lời cũng không thông qua sự đồng ý của hắn mà đi về.
Trong mắt An Hoằng Hàn lóe lên ý cười, nhưng không ngăn cản, xoay người, nói: “Những người khác theo trẫm lên núi.”
Lần lễ săn bắn, đại ca của Ngô Kiến Phong – Ngô Lăng Dần cũng tới. Chính là hắn là người đoạt giải quán quân lần lễ săn bắn trước cho nên lúc
này hắn mặc một bộ kỵ trang màu đen, toàn thân hiên ngang. Hắn khoảng ba mươi tuổi, bộ dạng khôi ngô mạnh mẽ, vóc người còn cường tráng hơn Ngô
Kiến Phong một chút.
Thấy đội ngũ từ từ đi xa, Tịch Tích Chi từ từ xoay người, liếc nhìn An Hoằng Hàn cưỡi ngựa đi phía trước.