Vào lúc Đông Phương Vưu Dục đang cảm thấy nghi hoặc, chớp mắt một cái,
hắn lại nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trên trán tiểu mỹ nhân bị nhạt đi một
chút, mơ hồ lộ ra dấu ấn hình thoi màu đỏ.
Sự phát hiện này khiến cho hắn thất kinh.
Ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm tròng mắt của tiểu mỹ nhân, cũng là
màu trạch lam. Trừ tóc là màu đen, những điểm đặc biệt khác gần như
giống y như Tịch cô nương.
Trong lòng ít nhiều toát ra chút suy nghĩ, ánh mắt Đông Phương Vưu Dục nhìn nàng trở nên bất đồng.
An Hoằng Hàn thật nhìn chăm chú Tịch Tích Chi, vốn định xé vạt áo Tịch
Tích Chi ra nhìn một chút thương thế của nàng nặng bao nhiêu, lại bị
những ánh mắt quét tới kia cắt đứt.
"Ta thật sự không có việc gì, không đi nữa sẽ không kịp." Thấy An Hoằng
Hàn sững sờ tại chỗ không có động tĩnh, Tịch Tích Chi khẽ kéo vạt áo của hắn thúc giục.
Hôm nay Giao Long còn chưa ra ngoài, sư phụ ở dưới đáy nước đọ sức với
nó nên còn trụ nổi. Nhưng dù sao trong nước cũng là thiên hạ của Giao
Long, sư phụ cũng không chiếm được chỗ tốt. Bọn họ phải nhanh một chút
rời khỏi đê đập, nếu không hậu quả khó mà lường được.
An Hoằng Hàn vừa kéo roi ngựa, vung lên , "Giá. . . . . ."
Con ngựa nhanh chóng xông ra ngoài.
Xung quanh đê đập buộc không nhiều ngựa lắm, có lẽ chỉ có một hơn ngàn
con, đại đa số binh lính đều là hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Sau khi An Hoằng Hàn dẫn đầu rời đi, mọi người lập tức cưỡi ngựa đuổi theo.
Không có ai tiếp tục tu bổ đê đập, vết nứt đê đập nhanh chóng trở nên lớn hơn.
Nếu như bọn họ không có đoán sai, có lẽ sau nửa canh giờ, đê đập này sẽ hóa thành hư không.
Vào lúc sống còn, loài người luôn có thể bộc phát ra tiềm lực vô hạn.
Đám người binh lính kia đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chất
thân thể vượt xa người bình thường. Bên trong đại đội ngũ đang chạy
trốn, tất cả đều ngay ngắn trật tự.
Lúc cưỡi ngựa, trên dưới thân thể đều xóc nảy khiến cho vết thương sau
lưng của Tịch Tích Chi càng thêm đau đớn, cái miệng nhỏ nhắn cắn đến
trắng bệch. Cũng may cả người An Hoằng Hàn ấm nóng, cho nàng một cỗ cảm
giác vô cùng ấm áp. Giống như chỉ cần có An Hoằng Hàn ở bên cạnh, nàng
liền không sợ gì hết.
Tiếng huyên náo xung quanh hình như cách mình rất xa, Tịch Tích Chi hơi
nghiêng người nhìn An Hoằng Hàn, càng phát giác An Hoằng Hàn là một nam
nhân đầy sức quyến rũ. Mặc dù gương mặt đó rất ít lộ ra một khuôn mặt
tươi cười, vĩnh viễn đều là vẻ mặt lạnh lẽo, nhưng cố tình làm cho người ta lâm vào mê muội.
Hơn ngàn con ngựa đồng thời chạy đi, hình như mặt đất cũng đang rung
chuyển, tro bụi nổi lên cuồn cuộn, giống như là khói thuốc súng trên
chiến trường, làm mờ tầm mắt của mọi người.
Bọn họ ra roi thúc ngựa, từng con ngựa phóng nhanh như gió về phía trước.
Ngay lúc bọn họ còn kém một phần tư lộ trình là sẽ đến nơi đóng quân,
một tiếng ầm vang lên, đột nhiên trời đất bắt đầu rung chuyển.
Cảm xúc con ngựa bắt đầu khó chịu, lo lắng điên cuồng giẫm chân.
"Người phía sau nhanh đuổi theo, đê đập sụp rồi!" Đàm Hải như lâm đại địch, tiếng hô quanh quẩn cả sơn cốc
Sắc mặt của mọi người cũng trở nên vô cùng nặng nề, roi ngựa quất đến
phát ra từng tiếng bốp bốp, một đám lại một lần nữa tăng tốc chạy lên
núi.
Không tới thời gian một nén nhang, lũ lụt mãnh liệt lao nhanh tới.
Sóng lớn phía sau điên cuồng cuốn tới, Tịch Tích Chi chống thân lên,
quay đầu vừa nhìn ra phía sau, vẫn còn có một phần ba binh lính chưa lên núi.
Tịch Tích Chi lại gần gò má của An Hoằng Hàn, hôn một cái, khóe miệng
treo lên một nụ cười, "Ta đi giúp bọn họ một chút, bọn họ đều không nên
bỏ mạng ở chỗ này."
Thừa dịp An Hoằng Hàn còn chưa kịp phản ứng, Tịch Tích Chi nhanh chóng
lật người, rời khỏi ôm ấp của hắn, vận công bay về phía sóng lớn
Chờ trong ngực không còn người, An Hoằng Hàn mới phát giác Tịch Tích Chi muốn làm cái gì! Tròng mắt giống như bao trùm một tầng hàn băng, nếu
không phải Tịch Tích Chi đã bay ra ngoài thật lâu, hắn nhất định sẽ
không chút do dự kéo lấy y phục của nàng, lôi nàng trở lại.
Cho dù hy sinh đám binh lính kia, An Hoằng Hàn cũng không nguyện ý nhìn
thấy nàng đi mạo hiểm. Người là ích kỷ, đặc biệt là hắn! Quyết không cho phép Tịch Tích Chi có
“Cac ngươi đều lên núi đi, trẫm tự có chừng mực:. Không cho
những người khác cơ hội phản bác, An Hoằng Hàn đã cưỡi ngựa
đi xa.
Lâm An vừa nhìn tình thế này, cũng muốn cưỡi ngữa đuổi theo.
Nhưng Lưu Phó Thanh không cho ông cơ hội, huơ roi ra quất mông ngựa
của ông, vừa ra sức kéo. Con ngựa chở Lâm Ân bị đau, điên cuồng
chạy lên núi.
“Bệ hạ thật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đàm Hải vẫn không yên lòng.
Lưu Phó Thanh lắc đầu nói: “Lúc ở dưới đê đập, ngươi không thấy tốc độ bệ hạ tiếp được nữ tử kia sao?”
Tóc độ đó, người bình thường có thể làm được sao? Hiểu rõ
tính tình của bệ hạ, cũng biết bệ hạ không đánh trận đấu
không nắm chắc. Cho nên, bọn họ tin tưởng hắn.
Lưu Phó Thanh cưỡi ngựa tiếp tục gấp rút lên đường, thúc giục những người khác cấp tốc lên núi.
Đường núi không thể so với đường bằng dễ đi, tốc độ ngựa chạy lên trên chậm lại một nửa. Tích Tịch Chi cố gắng chống đỡ
tinh thần, duy trì kết giới.
Chợt, bên cạnh có nhiều hơn một người.
“Trẫm giúp cho nàng”. Bốn chữ khiến Tích Tịch Chi run lên một cái.
Không nói ra được cảm động tràn ngập trong lòng Tích Tịch Chi,
có An Hoằng Hàn, Tích Tịch Chi liền có cảm giác an tâm.
Thời gian giống như dừng lại hình ảnh này, hai người bọn họ
đều không nhúc nhích, nếu không phải có lũ lụt xông cuổn cuộn
ở bên ngoài kết giới, bức hoạ này tuyệt đối được xưng là duy
mỹ.
Từng phút từng giây trôi qua, đợi sau khi phần lớn người ngựa leo lên núi.
An Hoằng Hàn nói: “Thời gian vậy là đủ rồi, có thể thu tay lại”.
Tay chân Tích Tịch Chi đã sớm tê dại, toàn bộ dựa vào một tia
chấp niệm để chống đỡ. Sau khi nghe An Hoằng Hàn nói ra những
lời này, cả người mềm nhũn, thân thể ngã về phía sau. Kết
giới liền biến mất trong nháy mắt, nước lũ ùn ùn kéo đến,
đánh úp lại về phía hai người.
Nước lũ nhanh chóng tuôn trào, An Hoằng Hàn dùng tốc độ nhanh
nhất bơi đến bên cạnh Tích Tịch Chi, ôm thật chặt hông của nàng mới không có bị dòng nước tách ra.
Những dòng nước này không có chút lực cản trở với An Hoằng Hàn, hắn kéo Tích Tịch Chi bơi lên núi.
Giờ phút này, ngọn núi này đã bị nước lũ bao phủ một phần ba.
Thế tới của nước lũ mãnh liệt hơn tưởng tượng rất nhiều lần
với tưởng tượng của bọn họ. Phàm là nơi nước lũ đi qua, cây
cối gần như bị xông ngã. Vài cây đại thụ thậm chí bị bẻ gãy, rất nhiều lá cây, cành cây gãy nổ lơ lửng trong hồng thuỷ.
Nước lũ rất lạnh, lạnh đến Tích Tịch Chi không nhin được rùng mình.
An Hoằng Hàn phát hiện người trong ngực có động tác, sức lực ôm nàng lại chặt thêm mấy phần.
Người trên núi đã sớm gấp đến độ lộn xộn, từng người nhìn nước lũ bao la nơi xa, đều cảm thấy bi thương
LÂm Ân đỏ mắt, nhìn chằm chằm chân núi, “Lưu đại nhân, bê hạ.......”
“Ngươi đừng lo lắng, bệ hạ hồng phúc tề thiện, không dễ dàng
có chuyện như vậy”. Tư Đồ Phi Du trừng mắt nhìn hắn, hình như
trách cứ Lâm Ân cứ nói lung tung.
Ai cũng biết được an nguy của bệ hạ liên quan đến hưng vong của
Phong Trạch quốc. Nhưng nếu An Hoằng Hàn thật đã xảy ra chuyện, thiên hạ nhất định đại loạn.
Đàm Hải vỗ vỗ bả vai Lâm Ân, “Yên tâm đi, chuyện bây giờ chúng ta có thể làm, chỉ là chờ đợi”
Trong nước có rất nhiều đồ tạp nham, nhánh cây, tảng đá đều
bị nước lũ cuốn đến khắp nơi, hơi không cẩn thận sẽ bị nhưng
thứ đó quẹt làm bị thương
An Hoằng Hàn vì che chở Tích Tịch Chi, để cho nàng tránh khỏi
kiếp này, đều tự mình làm đệm thịt, ngăn trở những thứ đó
cho nàng.
Trong nước cũng không dễ dàng hoạt động tứ chi, chờ An Hoằng
Hàn ôm Tích Tịch Chi lao ra mặt nước, đã tốn không ít thời
gian.
“Bệ hạ...... Bệ hạ” Vừa nhìn thấy hai người chui ra từ trong nước, Lâm Ân kích động la to nói lớn.
An Hoằng Hàn không để ý đến ông, nửa ôm Tích Tịch Chi, kiểm tra xem trên người nàng có quẹt bị thương hay không? Cuối cùng chỉ
nhìn thấy cái lỗ nhỏ ở trên mu bàn tay. Lượng máu ra cũng
không nhiều, không phải nghiêm trọng.
So với Tích Tịch Chi hoàn hảo không chút tổn hại, An Hoằng Hàn mới tương đối nhếch nhác. Toàn thân có không ít lỗ nhỏ, dài
nhất là một cái ở trên cánh tay dài chừng năm tấc.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Tích Tịch Chi, An Hoằng Hàn sờ đầu
của nàng lên tiếng an ủi: “Chỉ là một ít vết thương, thoa chút thuốc trị thương liền hết chuện”.
An Hoằng Hàn đỡ Tích Tịch Chi, đi từng bước một lên núi.
Dòng nước càng lúc càng lớn, mức nước đang từ từ lên cao.
Đám người bọn họ đều lên trên núi, chỉ có thể mong chờ ngọn núi này đủ cao, sẽ không bị nước lũ bao phủ.
Rất nhanh, bọn họ sẽ đến giữa sườn núi, chỗ dân chạy nạn đang ở.
Các nạn dân nhìn thấy nước lũ bao vây cả toà núi, lại thấy
lượng lớn binh lính xông lên núi, đã hiểu đê đập nhất định đã
sập.
Binh lính hoặc nhiều hoặc ít đều mang ánh mắt nghi hoặc, hai
mắt thỉnh thoảng nhìn Tích Tịch Chi. Bọn họ không có quên, mới vừa rời chính là thiếu nữ như nhược này dùng biện pháp kỳ
quái tạo ra một tầng kết giới giúp bọn họ tránh được một
kiếp.
An Hoằng Hàn thấy người trong ngực lạnh đến nổi da gà, vì vậy ôm nàng trở lại bên trong xe ngựa của bọn họ. Lục ra vài món y phục của mình, ném cho Tích Tịch Chi, để cho nàng mặc vào.
“Quá lớn”. Trong tay nắm bộ cẩm bào màu xanh dương đậm, Tích Tịch Chi ngẩng đầu nói.
An Hoằng Hàn cởi xuống y phục ướt nhẹp trên người, đang đổi
một bộ khác, vừa mặc vừa ứng tiếng nói, “Loại thời điểm này sẽ có y phục vừa người cho nàng chọn sao? Mau mau thay, bằng
không đợi lát nữa lại lạnh”
Nghĩ tới còn có chánh sự phải làm, Tích Tịch Chi không thể
làm gì khác hơn là bũi môi chậm chạp mặc quần áo.
Nhưng cái đầu của nàng làm sao có thể so sánh với An Hoằng
Hàn? Nhìn vạt áo kéo tên đất Tích Tịch Chi chỉ sợ đi bộ không cẩn thận té ngã.