Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 229: Chương 229: Chương 33




"Chủ nhân? Có phải là nửa yêu không?" Tịch Tích Chi cởi dây thừng cho Từ lão đầu. Mấy tháng không thấy, Từ lão đầu đã gầy đến da bọc xương, trên người không có mấy lượng thịt.

"Đúng thì sao?" Thập Tứ công chúa trừng mắt nhìn Tịch Tích Chi, không nhận ra vị thiếu nữ trước mặt, cũng chưa từng gặp qua nàng ở trong hoàng cung. Nhưng binh lính sau lưng nàng, không thể nghi ngờ là người của Phong Trạch quốc.

Từ lão đầu kích động bắt lấy thiếu nữ trước mắt, "Mau. . . . . . Mau ngăn cản hắn, ngàn vạn lần không thể để cho hắn làm chuyện điên rồ!"

Một câu không đầu không đuôi khiến Tịch Tích Chi sững sờ tại chỗ, thậm chí hoài nghi Từ lão đầu mất tích trong khoảng thời gian này, có phải tinh thần đã xảy ra vấn đề rồi không?

"Không ai làm chuyện điên rồ, Từ lão đầu, ông đừng kích động như vậy, ông nắm đau tay của ta." Tịch Tích Chi hít vào một hơi, nhìn cổ tay của mình, bị ông nắm ra một vòng dấu đỏ.

Toàn bộ lực chú ý của Từ lão đầu đều tập trung ở ba chữ ‘Từ lão đầu’. Cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào gọi ông như vậy. Có ai dám không tôn kính gọi ông một tiếng ‘Từ quốc sư’ chứ? Đặc biệt là hành động, cử chỉ của đối phương rất quen thuộc, khiến ông cảm thấy có một loại cảm giác như đã từng quen biết.

Trong nội tâm khẽ động, Từ lão đầu âm thầm bói một quẻ cho nàng. Sau khi ông xem xong quẻ tượng, cả kinh đến không khép miệng được. Thì ra thiếu nữ này lại là con chồn kia biến thành?

Ho khan hai tiếng, Từ lão đầu bình phục tâm tình kinh ngạc của mình, đứng lên từ dưới đất.

Mặc dù ông cố gắng để cho mình nhìn qua có vài phần khí độ một chút, nhưng bị nhốt mấy tháng, sớm làm ông chật vật không chịu nổi. Mặc dù khí độ siêu nhiên, nhưng cũng không có tiêu sái thanh nhàn như lúc trước

Tịch Tích Chi đi dạo trong sơn động một vòng, phát hiện bên trên thạch bích ở phía bên phải có đục một lổ nhỏ. Có lẽ sau khi Bạch Hồ tiến vào sơn động, đã trốn từ nơi lỗ nhỏ này. Muốn bắt được nó lần nữa, sẽ khó khăn hơn nhiều. Cũng may đã giải quyết được an nguy của Từ lão đầu, con Bạch Hồ kia sẽ không tạo nổi bao nhiêu sóng gió, mặc cho nó chạy cũng không sao.

Chỉ là Bạch Hồ cố ý dẫn bọn họ đến đây là vì cái gì? Trước thì trăm phương ngàn kế không để cho bọn họ tìm được Từ lão đầu, vậy mà hôm nay lại chắp tay nhường cho?! Đây là có ý tứ gì?

Hình như có lời khó nói, con ngươi Từ lão đầu không ngừng chuyển động, một hồi nhìn mấy người lính kia một chút, một hồi lại nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi đang lúng túng.

Mắt Tịch Tích Chi nhìn đối phương như là có lời muốn nói, nghiêng người nói với mấy người lính kia: "Mấy người các ngươi trước áp giải Thập Tứ công chúa đi ra ngoài, phải thật cẩn thận, nàng là đào phạm của triều đình."

Nói ‘đào phạm' là không sai, lúc ấy không phải là nửa yêu cướp ngục, mang nàng ta đi sao?

Cho tới bây giờ, trên hoàng bảng trong hoàng đô vẫn còn dán bức họa của An Vân Y, cùng với lệnh truy nã.

Binh lính mới vừa đi ra, Từ lão đầu liền không nhịn nổi nữa, dùng sức vỗ mạnh đùi, một bộ dáng đau đớn muốn chết, khóe mắt dần dần thấm ra một tầng ánh nước.

Tịch Tích Chi vừa nhìn cử động khác thường của ông, bị sợ đến sững sờ kinh hãi một hồi, bắt lấy tay ông, tránh cho ông tự đánh đấm bản thân mình

"Phát hiện chuyện gì rồi hả? Từ lão đầu, ông đừng kích động."

Ông giơ tay áo bị xé nát lên, xoa xoa vệt nước mắt nơi khóe mắt, "Đều tại ta. . . . . . Nếu không phải ta thay hắn coi bói, hắn cũng sẽ không phạm phải nhiều chuyện tội ác ngập trời như vậy. Đều do lão phu không tốt, đều tại ta không tốt.”

Ông nói chuyện lộn xộn, Tịch Tích Chi nghe đến một đầu mờ mịt. Nhưng theo trực giác, Từ lão đầu khẳng định biết bí mật trọng yếu gì đó.

“Ông từ từ nói, bất cứ việc gì cũng có thể có biện pháp giải quyết, tự trách mình là vô dụng.” Tịch Tích Chi không sống lâu bằng Từ lão đầu nhưng không có nghĩa là đạo lý nàng hiểu có thể ít hơn đối phương.

Cảm xúc Từ lão đầu thỉnh thoảng hơi kích động, tỉnh thoảng lại yên tĩnh, hung hăng quệt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, “Thật ra thì, nửa yêu trong miệng ngươi nói, ta biết người đó.”

Khi ông nói câu nói này, Tịch Tích Chi đã khẳng định ông đã đoán ra được thân phận của mình rồi.

“Là ai? Có lẽ ông không biết, tên nửa yêu kia làm hại dân chúng Phong Châu trôi giạt khắp nơi, rất nhiều người cũng bởi vì tai nạn trong thời gian dài này mà mất đi người thân nhất.” Tịch Tích Chi căm thù đến tận xương tủy nói.

“Cuối cùng, những chuyện này đều là lỗi của lão phu, không thể trách hắn, hắn cũng chỉ là……” Từ lão đầu chậm rãi thở dài.

Tịch Tích Chi lại càng thêm nghi hoặc, “Nói tóm tắt đi, Từ lão đầu.”

Thời gian cấp bách, Tịch Tích Chi còn phải vội vàng qua bên kia xem một chút tình huống như thế nào.

“Lão phu chính là quốc sư Luật Vân quốc, chuyện này bệ hạ nhất định nói qua cho ngươi rồi.” Từ lão đầu dừng một chút, giống như cả người bị rút hết hơi sức, nửa dựa vào thạch bích, “Mười ba năm trước, quốc chủ đưa một hoàng tử đến bên cạnh lão phu, hi vọng lão phu có thể tự mình dạy hắn. Những năm gần đây, ta và đứa bé kia vừa là thầy vừa là bạn, thậm chí tình cảm còn vượt qua rất nhiều so với tình cảm của hắn và quốc.”

Mặc dù hoàng tử và quân chủ có liên hệ máu mủ, nhưng hai người rất ít khi ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm. Đại đa số hoàng tử là do phi tần nuôi dưỡng lớn lên, hoặc chính là tư chất siêu phàm, bị đưa đến gần một vài danh nhân học tập.

Trong lòng Tịch Tích Chi ‘lộp bộp’ một tiếng, trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng một người.

“Yêu thương quá sâu, sẽ càng quan tâm. Vào một ngày ở rất nhiều năm trước, lão phu len lén tính một quẻ cho đứa bé kia. Quẻ tượng cho thấy, cả đời đứa bé kia sẽ vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, nhưng tướng đoản mệnh, cuối cùng sống không quá hai mươi lăm tuổi.”

Nói tới chỗ này, Từ lão đầu đã rơi lệ đầy mặt.

“Ta thật sự không biết lúc ấy hắn trốn ở phía sau bình phong, càng thêm không biết đứa bé đó lại nhớ toàn bộ những lời này vào trong lòng.” Từ lão đầu khóc lóc nức nở, không ngừng lau nước mắt, “Ta cho là, nói không chừng nguyên nhân của đứa nhỏ này là thân thể, mới có thể sống không quá hai mươi lăm, cho nên phàm có thuốc bổ gì tốt, tất cả đều đưa tới chỗ hắn. Nhưng ngoài dự đoán chính là thân thể đứa bé kia rất khỏe mạnh, ta vẫn mong hắn có thể sống thêm vài năm, có lẽ trên đời còn có kỳ tích, vì vậy ta rời khỏi Luật Vân quốc, tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ khắp nơi, muốn có thể tìm được cho hắn một biện pháp nghịch thiên cải mệnh.”

“Nhưng….. nhưng vào mấy tháng trước, ta mới pháT hiện…… Nếu không phải do quẻ bói đó của lão phu, nói không chừng đứa nhỏ này sẽ không có mệnh như vậy!” Từ lão đầu càng nói càng kích động, hai tay đều run nhè nhẹ, giống như ngay sau đó sẽ bởi vì kích động mà té xíu.

Phản ứng của Tịch Tích Chi không khá hơn ông bao nhiêu, run giọng nói: “Sau đó thì sao?.....”

“Sau đó lão phu đi tới Phong Trạch quốc, vì nhìn thấy một con Vân Chồn xinh đẹp, giả trang thành thấy thuốc thú y vào cung. Những chuyện này, ngươi cũng đã biết.” Ánh mắt của Từ lão đầu giống như che một lớp bụi, rất vẩn đục, mấy ngày này trong lòng ông nhất định không dễ chịu, “Sau này đứa bé kia liền tìm tới…..”

Những lời này hoàn toàn khiến Tịch Tích Chi lâm vào suy nghĩ sâu xa, mà thân phận của người kia, cũng quá sức tưởng tượng rồi.

Ấn tượng người nọ cho Tịch Tích Chi vẫn luôn là cảm giác ấm áp, cùng với bộ dáng cả người đều là hơi thở âm lãnh của nửa yêu, hoàn toàn khác biệt…

“Ta không muốn bị hắn tìm về Luật Vân quốc, không có nghĩa là ta không nhớ nhung đứa bé kia. Sau khi biết được hắn tới Phong Trạch quốc, chuyện đầu tiên ta nghĩ đến là mau chóng rời đi, đừng để cho hắn phát hiện. Nhưng mà trước khi đi, ta muốn đi nhìn hắn một lần.”

Từ lão đầu nhắm chặt mắt lại, hình như đây mới là đoạn bắt đầu của chuyện xưa, thở ra một hơi thật sâu mới tiếp tục nói: “Làm ta không ngờ đến chính là, ta đứng ở ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy hắn đang cắn nuốt nội đan của một tiểu yêu tinh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.