Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực hắn, lại tiếp tục rối rắm vấn đề tặng lễ
vật gì. Đồ quý hiếm, nàng không lấy ra được. Nhưng thứ gì không có giá
trị lại sợ An Hoằng Hàn ghét bỏ. (Lim: đóng gói bản thân tặng đi là xong à *hắc hắc* Cái này chỉ sợ không ai ghét bỏ ≧✯◡✯≦)
Nghĩ đi nghĩ lại, Tịch Tích Chi lại đi vào giấc ngủ. Mà ở trong mộng, nàng vẫn đang ở rối rắm chuyện này.
Chờ đến lúc nàng tỉnh ngủ, ông mặt trời cũng lặn xuống núi. Duỗi lưng
cho đỡ mỏi, đôi mắt lim dim còn buồn ngủ của Tịch Tích Chi mở ra, phát
hiện mình đã bị An Hoằng Hàn ôm trở về điện Bàn Long.
Ngáp hai cái, Tịch Tích Chi nhảy khỏi long sàng. Đá đá hai cái chân sau bị tê do ngủ, Tịch Tích Chi hiên ngang bước đi.
Lâm Ân thấy con chồn nhỏ tỉnh, phân phó hai thái giám mang thức ăn lên,
"Bệ hạ đi tắm rồi, thức ăn đã chuẩn bị tốt cho ngươi, nhìn xem. . . . . . Đều là món ngươi thích ăn."
Tất cả đều là gà quay, vịt quay, vịt nướng. . . . . .
Tịch Tích Chi nhảy lên bàn, xé một cái đùi gà, bắt đầu gặm.
Lúc ăn cơm, con chồn nào đó vẫn không hề có cái gọi là tướng ăn. Hai cái móng vuốt đè lại đùi gà, để lúc ăn đùi gà sẽ không bị trượt khỏi. Vùi
đầu cắn xé miếng thịt gà, ria mép liền dính ngay mỡ đông.
"Tổng quản Lâm, người bên Cẩm Tú Sơn Trang kêu ngài đi sang đó một
chuyến." Tiểu Tuân Tử vội vàng chạy từ bên ngoài vào, thở không ra hơi
bẩm báo nói.
Lâm Ân phất cây phất trần, ‘ừ’ một tiếng, chỉ cho là Cẩm Tú Sơn Trang
chế tạo gấp gáp đã thành y phục, để cho ông đi lấy, liền nói: "Được, ta
đi qua bên đó, ngươi thay ta coi chừng Vân chồn, ngàn vạn lần đừng sảy
ra sơ suất.”
"Dạ, tổng quản Lâm." Tiểu Tuân Tử lanh lợi trả lời.
Bình thường khi bệ hạ tắm rửa, tất cả cung nữ thái giám cũng phải rời
khỏi điện Bàn Long. Ngày hôm nay bởi vì con chồn nhỏ đang ngủ, An Hoằng
Hàn mới phân phó Lâm Ân nhìn con chồn nhỏ, đợi nó tỉnh thì cho nó ăn một chút.
Tịch Tích Chi không phải lần đầu tiên ở cùng Tiểu Tuân Tử, thấy hắn mồ
hôi đầm đìa, vẫn nhìn chằm chằm vào phía bên này của nàng, cho rằng hắn
đói bụng, cũng muốn ăn cái gì. Rút ra một đùi gà khác ném về phía hắn,
sau đó còn đặc biệt kêu lớn hai tiếng ‘chít chít’, ý bảo hắn cùng ăn.
Đột nhiên, Tiểu Tuân Tử móc ra một túi vải màu đen từ trong ống tay áo,
chụp xuống đầu con chồn nhỏ còn đang ngu ngơ, "Muốn trách thì trách
ngươi đắc tội Lục Công Chúa, nô tài cũng chỉ nghe theo lệnh làm việc."
Móng vuốt Tịch Tích Chi đang cầm đùi gà chợt buông lỏng, đùi gà trượt khỏi tay văng ra xa nửa mét, sau đó rơi bụp xuống đất.
Không đợi Tịch Tích Chi kịp phản ứng thì chiếc túi vải màu đen đã chụp
cả người nàng vào trong. Tịch Tích Chi không đứng vững được trong túi,
giãy giụa, móng vuốt nàng không ngừng cào vào chiếc túi. Nhưng chiếc túi vải nhìn như mỏng lại bền chắc vô cùng, đó là một chiếc túi vải chuyên
dùng đựng rác trong cung.
Tịch Tích Chi không nghĩ tới, nàng cũng có một ngày bị bỏ vào trong chiếc túi này.
Tiểu Tuân Tử có chút sợ sệt, con chồn nhỏ không yên giãy nảy thì lúc bọn hắn đi ra khỏi điện Bàn Long, nhất định sẽ bị thị vệ phát hiện.
Cách túi vải đen, Tiểu Tuân Tử nâng bàn tay lên, liền vỗ xuống đầu con chồn nhỏ.
Bởi vì do quá khẩn trương, Tiểu Tuân Tử không kiểm soát được lực như
tay, tóm lại cuối ùng con chồn nhỏ trong túi vải đen cũng không còn động đậy nữa. Đầu hắn đầy mồ hôi, nhìn trong điện Bàn Long không có ai, lại
không dám làm chậm trễ thời gian, vội vàng xách theo túi vải đen đi ra
ngoài.
Khi đi ngang qua cửa điện, hắn giả bộ như không có chuyện gì, chào hỏi
với thi vệ trông cửa: "Thị vệ Vương, hôm nay ngươi đứng gác à?"
Tên thị vệ kia cười ‘ha ha’, nói: "Chẳng lẽ không phải? Hôm nay đến
phiên ta làm nhiệm vụ. Nhìn bộ dạng ngươi, chắc lại muốn đi ra ngoài đổ
rác?"
"Phải . . . . . Đúng vậy." Tiểu Tuân Tử giả bộ điềm tĩnh như thường ngày.
"Đi nhanh thôi."
Đi qua một cửa do thị vệ canh giữu mới ra khỏi cửa điện, Tiểu Tuân Tử
liền thở phào nhẹ nhõm. Xoa mồ hôi trên trán một chút, chuyện Lục Công
Chúa giao phó, cuối cùng hắn đã làm xong.
Bước nhanh hơn đi về phía cung Yên Vưu.
Hắn không biết rằng Tiểu Tuân Tử vừa rời đi, An Hoằng Hàn liền từ ao tắm ra ngoài, bình tĩnh nhìn vẻ mặt hốt hoảng vừa rời đi kia của hắn.
Hờ hững liếc mắt thức ăn còn lưu lại trên bàn, An Hoằng Hàn hô một tiếng: "Có thể đi ra ngoài."
Tiếng nói vừa dứt, vốn là nên rời đi Lâm Ân, từ ngoài cửa điện đi tới.
"Bệ hạ, có muốn phái người đi qua theo dõi hay không?" Lâm Ân đoán không ra tâm tư của bệ hạ, ngày thường cưng chiều con chồn nhỏ, sủng ái đến
mức coi trời bằng vung. Sao hôm nay đến lúc mấu chốt, bệ hạ lại có thể
bình chân như vại?
May mới rồi ông còn cơ trí, đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện ra từ trước đến nay Cẩm Tú Sơn Trang đều phân phó Tiểu Doãn Tử đến truyền
lời, từ khi nào lại do Tiểu Tuân Tử truyền lời? Sau khi phát hiện bị
lừa, Lâm Ân lập tức nhớ tới dặn dò hôm nay của bệ hạ cho nên chỉ có thể
yên lặng chờ đợi.
"Âm thầm theo dõi, nếu như có nguy hiểm thì đặt an toàn của con chồn nhỏ lên hàng đầu." An Hoằng Hàn lạnh lùng phân phó nói.
Lâm Ân nhận lệnh xong, lập tức tìm Ngô Kiến Phong, để cho hắn nhanh chóng kêu thị vệ đi theo dõi, âm thầm bao vây cung Yên Vưu.
Cả điện Bàn Long rộng lớn, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lúc
lâu sao, An Hoằng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay từ lúc vào cung, trẫm
từng dạy bảo qua ngươi, bên trong hoàng cung không tồn tại lòng thương,
nhưng ngươi cố tình không nghe, lần này coi như cho ngươi một bài học
kinh nghiệm.
Ngươi đã từng cứu mệnh Tiểu Tuân Tử, nhưng hắn. . . . . . lại giúp đỡ kẻ khác hại mạng của ngươi.
Phân phó cung nữ lau khô mái tóc đen cho hắn, An Hoằng Hàn đổi thành một bộ long bào, sau đó tiến về phía cung Yên Vưu. Hắn đã cho một cơ hội,
nhưng chính An Nhược Yên không biết tự quý trọng, như vậy thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác. . . . . .
Vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, Tịch Tích Chi liền phát hiện tứ chi mình
bị trói chặt. Ngay cả miệng cũng bị sợi dây quấn chặt lại mấy vòng,
không mở được.
Xèo xèo. . . . . . Lời nói mập mờ không rõ phun ra từ trong miệng Tịch
Tích Chi. Nàng nghĩ thử đứng lên, nhưng mới vừa chống được nửa người
lên, do tứ chi bị trói chặt lại nên lần nữa lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Sợi dây bình thường không làm khó được Tịch Tích Chi, vừa định dùng linh lực làm sợi dây bị đứt thì đột nhiên nghe được giọng nói của nữ nhân
truyền đến trong bóng tối.
Trong mật thất tối đen, cửa lớn bị người đẩy ra phát tiếng nặng nề, An Nhược Yên bưng một chiếc đèn, đi từ bên ngoài vào.
Tiếng bước chân ‘cộp cộp’ đặc biệt vang vọng trong mật thất trống trải.
Tịch Tích Chi tạm dừng động tác lại, yên lặng nhớ lại cảnh trước khi hôn mê. Đầu truyền đến từng trận đau nhức, ký ức của nàng mới mẻ nghĩ đến. . . . . . Cuối cùng bị Tiểu Tuân Tử đánh bất ngờ.
"Không ngờ sao? Không ngờ ngươi sẽ rơi vào trong tay Bổn cung." An Nhược Yên nửa ngồi, lại gần Tịch Tích Chi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét dữ dằn.
Đã sớm biết nữ nhân có tâm địa độc ác, nhìn thấy dáng vẻ đó xuất hiện
trước mắt mình, Tịch Tích Chi không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Đôi tròng
mắt màu xanh thẫm vô cùng bình tĩnh.
Nhưng bộ dáng bình tĩnh của Tịch Tích Chi càng làm An Nhược Yên tức
giận, "Súc sinh chính là súc sinh, đã chết đến nơi còn hồn nhiên không
biết."
Tịch Tích Chi không thú vị nháy mắt mấy cái, ai nói nàng không biết?
Nàng cũng không phải con chồn bình thường, nghe hiểu được tiếng người,
trong lòng hiểu rõ hơn so với ai khác.