Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 147: Chương 147: Chương 47




Ngự lâm quân tìm hồi lâu vẫn không có chút đầu mối. Mắt thấy sắp tới giữa trưa, trong hoàng cung còn có rất nhiều tấu chương chờ An Hoằng Hàn xử lý. Có thể chừa ra nửa ngày đi ngoại thành điều tra chuyện quốc sư mất tích đã là cực hạn mà An Hoằng Hàn làm được.

"Dừng ở đây đi, để lại một phần ngự lâm quân canh giữ ở chỗ này, những người còn lại theo trẫm hồi cung. Về chuyện Từ quốc sư, chúng ta hồi cung rồi bàn bạc thật kỹ lưỡng, nghĩ xem nên làm thế nào."

Cách bây giờ cũng chỉ có thể như thế.

Tịch Tích Chi rất rõ ràng thực lực của mình, nếu gặp con hồ yêu kia thật thì có lẽ chỉ có thể nhận thua.

Nếu An Hoằng Hàn đã tỏ vẻ nắm chắc như vậy, tin là nhất định hắn đã có cách đối phó.

Vẻ mặt Đông Phương Vưu Dục lo lắng những cũng không có cách nào. Thứ nhất, đây là lãnh thổ Phong Trạch quốc, người nói được làm được là An Hoằng Hàn. Thứ hai, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp loại yêu tinh như thế này nên cũng không dám hành động tùy tiện.

Nặng nề nghiêm mặt, An Hoằng Hàn nắm tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, về từ đường cũ.

Trong lòng ngự lâm quân bị để lại đáy vực sợ hãi nhưng khổ nỗi bệ hạ ra lệnh, chỉ có thể sống chết chống đỡ. Bọn họ xốc mười hai phần tinh thần, quan sát tất cả động tĩnh xung quanh. Mỗi người cách nhay không hơn sáu thước. Khoảng cách này không dài, có thể giúp ngời khác cấp tốc chạy tới hiện trường khi có tình huống xảy ra đột ngột.

Đáy giày dính rất nhiều bùn đất, Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn Long thì một hàng dấu chân nhỏ đã hiện lên trên đá cẩm thạch trắng tinh. Kẻ đầu têu còn không có chút tính tự giác nào, vẫn nghênh ngang nhảy vào nhà, đặt cái mông nhỏ lên ghế, ngồi xuống.

An Hoằng Hàn đi phía sau, đi theo dấu chân Tịch Tích Chi tới, nhìn từng dấu chân không khác nhau là mấy, khóe môi nổi lên ý cười nhàn nhạt. Mà nụ cười ý nghĩa sâu xa này không ai có thể thấu hiểu được.

Bởi vì bệ hạ thỉnh thoảng sẽ trở về điện Bàn Long dùng bữa vào buổi trưa nên trước đó thái giám cung nữ đều quét dọn điện sạch sẽ một lần. Nhìn sàn nhà bị một hài tử nào đó làm dơ, bọn họ mặt nhăn mày nhó.

"Nhìn chuyện tốt nàng làm kìa." An Hoằng Hàn đi tới cái ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, lập tức có cung nữ bưng trà lên.

Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái đầy nghi ngờ, tự nhủ vừa rồi nàng không làm chuyện gì cả mà? nếu là chuyện tốt có lẽ cứ nhận, chắc sẽ không sai!

"Vậy huynh định thưởng cho ta cái gì?" Còn chưa rõ nguyên nhân sự việc nàng đã nghĩ tới lấy lòng thế nào.

Đôi mắt long lanh khiến tâm thần người khác nhộn nhạo.

Khóe môi An Hoằng Hàn từ từ nhếch lên thành một nụ cười, "Nàng muốn thưởng gì?"

Nghe tới đó, Tịch Tích Chi đã mở cờ trong bụng. Bình thường An Hoằng Hàn đều nghĩ làm sao trừng phạt nàng. Phần thưởng ư? Đây là lần đầu tiên nghe thấy.

"Nướng thêm hai con cá Phượng Kim Lân được không?" Đời này Tịch Tích CHi thích ăn uống ngủ nhất, rất rõ ràng hài tử nào đó ngủ là cực phẩm, vậy chỉ có "ăn" là có hứng thú.

"Sở thích cũng không nhỏ." Giọng An Hoằng Hàn ngừng lại, mắt híp lại, chậm rãi hỏi: "Nàng biết...Nàng làm chuyện gì tốt?"

Tịch Tích Chi ấp úng nhưng không trả lời được.

Đã đoán được một tiểu hài tử nào đó không biết rõ mọi việc mà trả lời qua loa từ lâu, An Hoằng Hàn duỗi một ngón tay chỉ sàn nhà đá cẩm thạch,” nhìn xem đó là cái gì?”

Tịch Tích Chi mang theo nghi ngờ quay sang, sau đó cúi đầu nhìn, chẳng phải dấu chân nhỏ lộn xộn này là do mình hay sao? Lập tức người nào đó hiểu rõ câu vừa rồi của An Hoằng Hàn là có ý gì!

“ta….” Nàng rất muốn bào chữa cho mình nhưng trong đầu toàn là hồ dán, không nghĩ ra được cái cớ nào.

Phần thưởng? không khác một trận trừng phạt.

Tịch Tích Chi giơ chân lên, nhìn đáy giày mấy lần, dính đầy bùn đất. mà nhìn đáy giày An Hoằng Hàn đã chà hết bùn đất từ trước khi bước vào điện từ lâu, cho nên trong cung điện lớn như vậy chỉ có dấu chân của mình nàng.

Có lẽ bởi vì xấu hổ, mặt Tịch Tích Chi hơi áy náy, “cùng lắm thì ta dọn dẹp sạch sẽ cho huynh là được.”

“dọn dẹp thế nào?” kể từ khi nuôi con chồn nay, An Hoằng Hàn chưa bao giờ để nàng làm việc vặt.

Tịch Tích Chi bĩu cái miệng nhỏ, quay sang hỏi cung nữ bên cạnh, “có giẻ lau không?”

vừa nhìn Tịch Tích Chi da mịn thịt mềm cũng biết là vị chủ tử sống trong nhung lụa. Nghe nàng cần giẻ lay, nhiều cung nữ thái giám không phản ứng kịp. sao bọn họ dám để nàng làm chuyện như vậy, vội vàng quỳ xuống,” Tịch cô nương, để chúng thần dọn dẹp sàn nhà là được, người cứ ngồi đi.”

Dù bệ hạ không tỏ thái độ nhưng bọn họ biết rõ chắc chắn bệ hạ không nhìn được cảnh Tịch cô nương cầm giẻ lau đi dọn sàn nhà.

Lâm Ân hầu bên cạnh cũng nghĩ như vậy trong lòng. Dù sao bệ hạ cưngchiều Tịch cô nương cũng không giống bình thường.

Người duy nhất bằng lòng nhìn Tịch Tích Chi quét dọn sàn nhà trong tất cả có lẽ chỉ có một người, đó chính là Ngô Kiến Phong. Cũng không biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy mái tóc bạc của tiểu hài tử này, còn cả đôi mắt màu lam kia hắn đều sẽ nghĩ tới con chồn Phượng Vân

- đầu sỏ làm hại đại ca hắn chết, làm hại gia tộc vứt bỏ hắn.

Rõ ràng động vật không liên quan gì tới người nhưng Ngô Kiến Phongcàng nhìn càng không vừa mắt. ánh mắt hắn nhìn Tịch Tích Chi tràn đầy địch ý.

An Hoằng Hàn phát hiện chuyện này, nhíu mày rất khẽ không ai phát hiện ra. Đặt một thuộc hạ lúc nào cũng có hết phát nổ bên cạnh cũng không phải là một lựa chọn tốt. xem ra còn phải tìm một cơ hội diệt trừ Ngô Kiến Phongmới có thể bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề.

“cho nàng.” Hai chữ này nói cho mọi người quyết định của An Hoằng Hàn,” nếu nàng đã muốn dọn sàn nhà như vậy thì để nàng làm thử đi. Nếu không cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn chả khác gì nuôi một con heo con.”

Tịch Tích Chi tức tới cắn răng nghiến lợi! ail à heo con chứ! Nàng là chồn, chồn Phượng Vân

chính tông!

Chỉ tiếc lời hò hét trong long tiểu hài tử không thể truyền vào tai An Hoằng Hàn. Đang lúc nổi nóng, nàng vươn tay nhận lấy giủ lau cung nữ đưa tới, nhấn vào bồn nước, sau đó vắt sạch, cầm lên.

“yên tâm, nhất định ta sẽ dọn sạch sẽ cho huynh.”

An Hoằng Hàn trả lời có dáng có vẻ,” vậy là tốt nhất.”

Thấy An Hoằng Hàn bày ra vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong long Tịch Tích Chi lại càng dâng cao, tim gan tỳ phổi suýt chút nữa bị giận tới mứa bốc khói. Nàng nắm lấy giẻ lau, đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích như thể một pho tượng đá.

“các ngươi lui hết ra đi, ở đây không cần các ngươi.” An Hoằng Hàn lạnh giọng phân phó.

Lâm Ân đang chần chừ có nên lui ra ngoài hay không, bởi vì bệ hạ nói các ngươi, hắn thật không chắc trong đó có cả mình hay không.

“Lâm Ân, ngươi cũng lui ra ngoài.” Thấy vẻ mặt Lâm Ân, giọng lạnh khóc của An Hoằng Hàn lại vang lên lần nữa.

Tất cả thái giám cung nữ nghe theo mệnh lệnh, lui từng bước một ra khỏi đại môn, đứng ngoài cửa.

Cả điện yên tĩnh không ai nói chuyện.

Tịch Tích Chi xắn tay áo lên, nhìn trộm cửa mấy lần, xác định không ai nhìn lén mới thở phào một hơi.

“không ai nhìn lén dáng vẻ thất bại của nàng đâu. Còn không dọn dẹp nhanh? Chẳng lẽ trẫm bảo cung nữ thái giám lui hết ra cho nàng còn chưa đủ?”

nuôi con chồn nào đó mấy tháng, An Hoằng Hàn há lại không biết tâm tư nhỏ của nàng. Vừa rồi chậm chạp không nhúc nhích là không bỏ được thể diện, sợ người ta cười nhạo nàng thất bại.

Tịch Tích Chi chu miệng hừ một tiếng, vừa thầm mắng An Hoằng Hàn vừa khom lưng lau dấu chân bùn trên sàn nhà.

Vì dấu chân in lại không lâu nên chưa khô. Tịch Tích Chi lau khan ướt lên, chẳng những không sạch mà còn càng lau càng bẩn. nhưng tốn them chút sức thì chỗ nào có dấu chân vẫn sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Tịch Tích Chi nỗ lực chiến đấu với dấu chân bùn, thỉnh thoảng hà hơi lên sàn nhà hai cái như lau kính.

Hành động vụng về, vừa nhìn là đoán ra được không thường làm việc nhà.

An Hoằng Hàn cầm một chén trà trong tay, trong mắt toàn là bóng dáng một tiểu hài tử nào đó.

Lúc Tịch Tích Chi lau dấu chân vô cùng nghiêm túc, thường xác định dấu chân không còn nữa mới lau vết tiếp theo.

Nước sạch trong bồn bẩn rất nhanh.

Nàng đứng lên, vừa định bưng chậu nước đi thay thì thấy An Hoằng Hàn nhìn mình chằm chằm với dáng vẻ xem kịch vui. Nàng là người chết vì sĩ diện, thấy vẻ mặt này của hắn thì giận tới mức xù lông tại chỗ.

Nàng cắn chặt răng, oán hận nói:” chẳng phải huynh còn tấu chương phải xử lý à?” ít nhất đừng nhìn chằm chằm nàng mãi, nàng đã cảm thấy rất mất mặt rồi.

Khoé môi An Hoằng Hàn từ từ nhếch lên,” hôm qua trẫm đã xử lý xong tấu chương, chẳng qua là dung lý do này có thể hồi cung sớm một chút mà thôi. Thay vì lãng phí thời gian bên ngoài còn không bằng về cung ngây ngô cho tốt. nàng nói có đúng không?”

“huynh không buồn bực à?” ngây ngô cả ngày trong hoàng cung, cho dù nó có lớn cỡ nào nhưng phong cảnh bên trong gần như giống nhau. Nhìn lâu vẫn sẽ cảm thấy chán.

“cái này phải xem tâm trạng của nàng.” Như một người trải qua rất nhiều tang thương, đồng tử lạnh lùng của An Hoằng Hàn tràn đầy thản nhiên,” thứ trẫm gặp nhiều hơn nàng, trước khi chưa lên ngôi trẫm từng có một toà phủ đệ ngoài cung. Khi đó trẫm cũng thường hay ra ngoài du ngoạn.”

có điều khi đó đi du ngọn thương xảy ra chút xíu ngoài ý muốn. cũng có lúc xảy ra vở kịch ám sát linh tinh gì đó. Có thể sống tới cuối cùng hay không còn phải xem bản lãnh của người đó.

Nghe thấy tin tức này Tịch Tích Chi giận tới mức suýt nữa đau sóc hông. Vì cho tới bây giờ An Hoằng Hàn chưa từng nhắc tới chuyện này nên nàng còn tưởng rằng hắn vẫn luôn như vậy, không thích xuất cung du ngoạn. nhưng sự thật cũng đúng vậy, hắn đã nhìn thấy hết phong cảnh đẹp nên mới không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

“ngày nào dó dẫn ta tới phủ đệ của huynh chơi được không?” Tịch Tích Chi rất tò mò về chỗ ở trước kia của An Hoằng Hàn .

Dường như có ký ức không muốn nhớ lại, hắn lắc đầu,” chuyện đã qua, đừng nhắc tới nữa.” Xoay chuyển lời nói, An Hoằng Hàn nhanh chóng chặn chủ đề,” lau sạch sàn nhà chưa?”

Tịch Tích Chi cúi đầu nhìn, vừa rồi chỉ lo nói chuyện phiếm với hắn mà quên lau vết chân rồi.

“còn không làm tiếp mau? Có lẽ đợi lát nữa ngự thiện phòng sẽ tới dọn thức ăn lên, trẫm sẽ không vì nàng mà làm trễ thời gian dung bữa.”

Uy hiếp trần trụi! một con chồn nào đó chỉ sợ mất thể diện sợ nhất là bị người nhìn thấy, lập tức vung cánh tay nhỏ, bắt đầu bận rộn, nhất định phải lau sạch vết chân trước khi ăn trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.