Chít chít. . . . . .
Tiếng kêu này mang theo sự cảm kích và phần cảm động. Tịch Tích Chi chìa móng vuốt ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay An Hoằng Hàn, một con chồn một người dùng phương thức trao đổi đặc biệt với nhau.
Mặc dù con chồn nhỏ không thể mở miệng nói thành lời, nhưng An Hoằng Hàn nhìn cặp mắt trong veo như nước của nó, luôn có thể dễ dàng đọc được
suy nghĩ nó muốn biểu đạy.
"Trẫm cũng không biết tại sao lại xông vào cứu ngươi." An Hoằng Hàn nói
thật, tình hình lúc ấy khiến hắn không thể suy nghĩ nhiều, suy nghĩ duy
nhất hắn nói cho bản thân là nhất định phải đi cứu, "Ngươi coi như lúc
ấy trẫm hồ đồ đi."
Đoán không được lòng dạ An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên,
chăm chú theo dõi hắn. Cho dù An Hoằng Hàn không nói cái gì, nhưng Tịch
Tích Chi lại không thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Đại ân
cứu mạng này sao có thể quên được?
Tịch Tích Chi ngưng mắt nhìn ân nhân cứu mạng, ánh mắt sáng quắc.
Cố gắng chống người dậy, Tịch Tích Chi vừa định đứng lên, nhưng bởi vì sức lực không đủ, lại ngã vào trên đùi An Hoằng Hàn.
Phía sau lưng nóng rát, Tịch Tích Chi đau đến răng trên răng dưới cắn
chặt đến phát run. Theo bản năng quay đầu lại nhìn vết thương, ánh mắt
đầu tiên chính là phía sau lưng trơ trụi không lông, nơi đó có một sẹo
do bị bỏng. Do thuốc được bôi lên làm phía trên bề mặt che phủ một lớp
thuốc mỡ bóng loáng.
Tịch Tích Chi không nhịn được kêu lên ‘chít chít’, vươn dài cổ, cố gắng muốn xem hướng đằng sau, muốn xem được rõ hơn.
Bộ lông cũng giống như y phục của Tịch Tích Chi, một phần lớn y phục bị
cắt bỏ làm nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên giống như toàn
thân trần truồng đứng trước mặt người đằng trước. Phía sau lưng truyền
đến từng đợt đau đớn, Tịch Tích Chi buồn bã ghé vào trên đùi An Hoằng
Hàn, oán hận nghĩ thầm, thù này không báo thề không làm chồn.
Nàng chưa bao giờ chủ động trêu chọc người nào, nhưng ngược lại An Nhược Yên lại giận lây sang nàng, làm hại nàng chịu nỗi khổ da thịt không thể nói, còn khiến nàng mất đi một phần bộ lông trơn bóng đẹp đẽ.
Cũng không ngẫm lại, toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỉ có bộ lông trên thân đáng giá tiền nhất!
Thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên. Món nợ này, Tịch Tích Chi nàng dù sao cũng phải đòi lại.
Thái giám cung nữ thấy con chồn nhỏ tỉnh, đều hướng ánh mắt về phía này.
Nhưng Tịch Tích Chi lại không muốn để cho người khác xem bộ dáng thảm
hại này của nàng, gắng sức nhấc lớp áo bào của An Hoằng Hàn lên, bao
trùm chặt thân mình, ngăn cản ánh mắt người khác.
"Rõ là chết vì sĩ diện." Tiếng nói bao hàm sự sủng nịnh, An Hoằng Hàn chọc chọc cái trán con chồn nhỏ.
Do bị thương nên Tịch Tích Chi không muốn ăn, bàn bày đầy thức ăn, đặt
trước mắt nàng nhưng cũng không làm nàng cảm thấy chút hứng thú. Xoay
vặn cổ, Tịch Tích Chi tìm được một tư thế thoải mái, không chút tinh
thần khép mắt, lại tiếp tục đi đánh cờ cùng chu công.
Nó không ăn không uống khiến một đám nô tài lo lắng.
Lâm Ân bỏ qua uy áp mà An Hoằng Hàn phát ra, "Bệ hạ, Ngự Thiện Phòng đã
thay đổi không dưới một trăm món ăn, nhưng. . . . . .Vân chồn vẫn không
chịu ăn cơm."
An Hoằng Hàn xem ở trong mắt, cũng rất lo lắng. Bây giờ con chồn nhỏ
đang bị thương, chỉ có bổ sung cho tốt dinh dưỡng, vết thương mới có thể nhanh chóng khép lại.
"Đi ao Thanh Nguyên bắt cá Phượng Kim Lân, bảo ngự trù làm thanh đạm cho dễ hấp thu."
Kết quả là, mỗi ngày một con cá Phượng Kim Lân, cá nuôi trong ao Thanh Nguyên đã mất đi hơn một nửa.
Thích ý gặm hết một con cá, Tịch Tích Chi nâng móng vuốt lau chùi miệng, cố gắng tránh đi suy nghĩ của bản thân về vết thương phía sau lưng.
Nhìn tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm nàng, Tịch Tích Chi lui về phía sau co rụt lại, nhanh chóng chạy về phía An Hoằng
Hàn, kéo ống tay áo bào hắn qua, che thân mình đi.
Nhìn thấy vết thương kia, An Hoằng Hàn liền nhớ lại việc An Nhược Yên
làm hại con chồn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ con chồn nhỏ, lạnh lùng không chút
thương lượng nói: "Có nghĩ muốn báo thù?"
Mặt Tịch Tịch Chi hướng về phía hắn, cắn chặt răng, đầu gật mạnh. Nó
cũng không phải là quả hồng mềm, dĩ nhiên không thể nào mặc cho An Nhược Yên chà đạp.
Vết sẹo sau lưng nhắc nhở Tịch Tích Chi từng giây từng phút rằng, mình bị An Nhược Yên làm hại đến thảm hại bảo nhiêu.
Xoa bộ lông con chồn nhỏ, ánh mắt An Hoằng Hàn càng trở nên sâu thẳm,
"Như thế là được rồi, sống ở trong hoàng cung, lòng dạ ác độc mới có thể tiếp tục sống được."
Dạy bảo mấy câu, An Hoằng Hàn đứng lên, "Ngô Kiến Phong. . . . . ."
Hai ngày qua sống trong nơm nớp lo sợ, Ngô Kiến Phong cũng biết chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bỏ qua.
"Có thuộc hạ." Hai đầu gối Ngô Kiến Phong quỳ xuống đất, chuông báo động trong lòng vang lớn, hôm đó bệ hạ rõ ràng phân phó bọn họ bảo vệ con
chồn nhỏ, mà bọn họ lại xử lý hỏng chuyện.
Chỉ nghĩ đến chút hậu quả, Ngô Kiến Phong đã sợ hãi, hai đầu gối như nhũn ra.
An Hoằng Hàn lạnh lùng nâng khóe môi, "Hôm nay mới biết sợ? Lúc trẫm
phân phó ngươi làm việc, sao không thấy tinh thần ngươi hăng hái vậy!
Đừng tưởng rằng huynh trưởng của ngươi là Trấn Quốc tướng quân, chuyện
gì trẫm đều khoan dung tha thứ cho ngươi. Hễ là thị vệ tham gia hành
động hôm đó, toàn bộ chém đầu răn đe trước mọi người, coi như một lần
nhắc nhở. Về phần ngươi. . . . . ."
Ngô Kiến Phong sợ hãi, đầu vai run lên, đè thật chặt chuôi kiếm, đầu cúi thấp nhất có thể.
"Liền hạ ba bậc, phế bỏ vị trí Thị Vệ Trưởng. Khi nào học thông minh thì lúc đó sẽ phục chức trở lại." An Hoằng Hàn nâng chân, bước đi ra ngoài, không quay đầu lại liếc nhìn ai.
Trong ngực hắn, con chồn nhỏ lén lút thò đầu ra nhìn trở lại. Thì ra là
như vậy, khó trách Ngô Kiến Phong không tài không đức lại có thể trở
thành Thị Vệ Trưởng điện Bàn Long. Không ngờ núi dựa sau lưng hắn ta
chính là Trấn Quốc tướng quân.
Cho dù Tịch Tích Chi chưa từng thấy qua vị tướng quân kia, nhưng cũng nghe qua uy danh của hắn.
Tin đồn kể từ khi Trấn Quốc tướng quân Ngô Lăng Dần mang binh xuất chinh tới nay, đánh đâu thắng đó, là một vị Tướng quân rất có tài lãnh đạo.