"Chạy bộ có thể giúp nâng cao thể lực, loại vận động có lợi cho thể xác
và tinh thần, sao ngươi có thể không tham gia chứ?" Trong nháy mắt Tịch
Tích Chi bùng nổ, nặn ra nụ cười với An Hoằng Hàn.
Nhưng Tịch Tích Chi đang nổi nóng, đã bỏ quên một vấn đề cực lớn. Chỉ
nghe An Hoằng Hàn mở miệng nói: "Ngươi cũng biết vận động khỏe mạnh có
lợi cho cả thể xác và tinh thần, sao vừa rồi lại cố gắng trì hoãn thời
gian? Thời gian hôm nay của trẫm đã không đủ dùng, nhiều lắm là chạy nửa vòng là phải bắt đầu lâm triều rồi."
Ý trong lời nói của An Hoằng Hàn là giao toàn bộ trách nhiệm cho Tịch Tích Chi. Sự thật cũng là như thế. . . . . .
Nếu không phải Tịch Tích Chi cố ý trì hoãn thời gian, bây giờ bọn hắn đã sớm chạy nửa vòng rồi. Bống nhiên tiểu hài tử xấu hổ, chậm rãi cúi đầu, không tìm được lý do phản bác.
"Coi như ngươi có lý." Thở phì phò hừ một tiếng, Tịch Tích Chi nghiêng đầu sang bên kia.
Nàng cũng biết được nguyên nhân An Hoằng Hàn làm như thế là vì tốt cho
mình. Nhưng nghĩ tới không thể ngủ nướng, Tịch Tích Chi vẫn có mấy phần
không hài lòng. Nhưng chỉ là không hài lòng mà thôi, thật không có thật
sự phát giận.
"Nếu lời của trẫm có lý, còn không nhanh chạy bộ? Ngươi muốn kéo dài tới lúc nào?" An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích Chi.
Sức lực không lớn, chỉ có hơi đau.
Tịch Tích Chi quyệt miệng, trợn mắt nhìn An Hoằng Hàn một cái.
Đã tốn quá nhiều thời gian, An Hoằng Hàn không tiếp tục cho Tịch Tích
Chi cơ hội đổi ý, kéo lấy cánh tay tiểu hài tử, lôi kéo nàng liền bắt
đầu chạy chậm.
Vì suy nghĩ cho đôi chân ngắn của tiểu hài tử, tốc độ chạy bộ của An
Hoằng Hàn rất chậm. Chỉ là tốc độ như vậy, lại tương đương chạy nhanh
với Tịch Tích Chi.
Trong ngày thường không rèn luyện thân thể, Tịch Tích Chi chạy mấy bước
liền mệt mỏi thở hổn hển, mồ hôi hột bên trán dính ướt tóc.
Dọc theo tường cung Bàn Long điện, có xây dựng một lối đi nhỏ. Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn liền chạy bộ theo đường nhỏ này. Tịch Tích Chi mệt
mỏi thở không ra hơi, mà nhìn lại An Hoằng Hàn, từ đầu đến cuối không có bất kỳ một điểm không ổn nào, hô hấp cực kỳ vững vàng, hình như chạy bộ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Tịch Tích Chi càng nhìn bộ dạng này của hắn, càng thấy được thể lực của mình thật có chút vấn đề.
"Hiện tại biết hâm mộ rồi hả?" Đã sớm quan sát vẻ mặt Tịch Tích Chi, An
Hoằng Hàn thấy nàng nhìn mình cằm chằm, dùng giọng điệu dạy dỗ nói: "Chỉ cần ngươi kiên trì mỗi ngày, sớm muộn gì cũng chạy một vòng, sẽ không
còn như thế?"
Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nhưng không có phản bác. Bắp chân chạy đến ê ẩm, vì không muốn mất thể diện, chỉ có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ tiếp tục chạy.
An Hoằng Hàn nhìn vẻ mặt cố gắng chống đỡ của Tịch Tích Chi, vừa đau lòng, nhưng cũng vui mừng.
Hắn hiểu, mặc dù Tịch Tích Chi ồn ào nói không muốn chạy bộ. Nhưng một
khi quyết định, như vậy tuyệt đối sẽ kiên trì tới cùng, sẽ không dễ dàng buông tha. Chuyện này đối với Tịch Tích Chi cũng giống như chuyện tu
tiên, vừa mới bắt đầu liền lấy đây là mục tiêu, một mực cố gắng.
Cung nữ, thái giám cũng không có nhàn rỗi, bệ hạ và Tịch cô nương đang
nỗ lực chạy bộ, sao bọn họ dám không chạy theo? Mỗi khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn tiến tới một khoảng cách, tất cả cung nữ thái giám liền
đuổi theo, sợ bệ hạ muốn sai bảo bọn họ mà không tìm được người.
Lâm Ân lớn tuổi, cộng thêm thân thể vốn hơi mập. Đây có thể nói là khổ
cho ông, không chạy được mấy bước, sẽ phải thở gấp một chút. So với Tịch Tích Chi, bộ dáng Lâm Ân càng thêm thất bại.
Ngô Kiến Phong vốn là thị vệ, mỗi ngày đều ở đây luyện công, cho nên chút lộ trình này đối với hắn, cũng chỉ là một đĩa đồ ăn.
Bắp chân càng ngày càng nhức mỏi, Tịch Tích Chi mệt mỏi hận không được
ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng lại không muốn để mọi người thấy chuyện cười của nàng, cũng không muốn làm cho An Hoằng Hàn thất vọng, chỉ có thể
tiếp tục mở bắp chân ra, tiếp tục chạy.
Nhìn Tịch Tích Chi có lòng kiên trì, An Hoằng Hàn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh nàng.
Lâm Ân thật sự không chịu nổi đau khổ này, nện bắp đùi một cái, khom nửa người thở, hô với An Hoằng Hàn ở phía trước: “Bệ hạ, đã đến lúc rồi,
nên vào triều sớm thôi.”
Tiếng hô hoán này của Lâm Ân khiến tất cả thái giám, cung nữ chạy bộ
theo cũng nhanh đều dừng bước, chờ bệ hạ nhanh đi vào triều sớm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thời sụp đổ, ít đi An HOằng
Hàn làm bạn, cảm giác trong lòng Tịch Tích Chi không quá thoải mái. Chỉ
là nàng phân rõ được chuyện nặng nhẹ, từ từ dừng bước, đối diện An Hoằng Hàn, “Ngươi đi đi, ta sẽ chạy xong nửa vòng còn lại.”
Nếu đã đồng ý phải chạy bộ, Tịch Tích Chi sẽ không bày trò nữa.
Lâm Ân rất muốn đi theo An HOằng Hàn lâm triều, dù sao lúc lâm triều,
ông chỉ cần đứng ở bên cạnh bệ hạ thét hai tiếng, mà ở nơi đây giám sát
Tịch cô nương chạy bộ, vậy thì đồng nghĩa với bồi chạy. Ai cũng biết cái nào tương đối thoải mái hơn, cho nên Lâm Ân chỉ có thể buồn bã thở dài.
“Khăn.” An Hoằng Hàn nói ra một chứ, làm cho người ta nhìn không thấu.
Tịch Tích Chi quay đầu nhìn về phía hắn.
An Hoằng Hàn không kiêng kỵ ánh mắt của những người khác, nhận lấy khăn
từ trong tay Lâm Ân, bàn tay dần dần đưa tới gần cái trán của Tịch Tích
Chi, giơ tay lên lau mồ hôi cho nàng, động tác thong thả, không nhìn ra
chút vội vàng nào.
Lâm Ân nhìn sắc trời một chút, bây giờ đã sáng trưng, các đại thần cũng chờ không ít thời gian rồi.
“Bệ hạ, còn không qua, chỉ sợ các đại thần đã đợi đến nóng nảy.” Lâm Ân
nhìn áo bào bệ hạ mặc trên người lát nữa còn cần đổi một thân long bào
mới có thể đi lâm triều. Chỉ là thay quần qóa, lại tốn không ít thời
gian.
Càng nhìn càng cảm thấy nóng lòng, Lâm Ân muốn nhiều lời thúc giục mấy
câu, nhưng không có lá gan đó, chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng phát sốt.
“Ngươi nhanh đi vào triều sớm đi, ta nhất định sẽ chạy xong.” Nâng tay
nhỏ bé lên, xoa cái trán một chút, Tịch Tích Chi nói đảm bảo với An
Hoằng Hàn.
Nhưng An HOằng Hàn há lại sẽ lo lắng cái này? Càng thấy tiểu hài từ
muốn hắn an tâm rời đi, hắn càng không nỡ bỏ lại một mình nàng. Vuốt
vuốt sợi tóc tán loạn trên đầu vai của Tịch Tích Chi, trong giọng nói
lạnh lẽo của An HOằng Hàn xen lẫn một tia cảm xúc, “Vậy hãy để cho bọn
họ chờ, không phải ngươi nói vận động này có lợi cho cả thể xác và tinh
thân sao? Vì để trẫm khỏe mạnh, cho bọ họ chờ thêm một nén nhang thì như thế nào?”
An HOằng Hàn nói một trận có chút đạo lý, nhưng chỉ vì chạy bộ mà làm trễ nải thời gian lâm triều, thật sự là đáng giá sao?
Lâm Ân kinh ngạc há to miệng, không khép được.
Trước kia bệ hạ cha từng lâm triều muộn lần nào, ngày hôm nay lại vì một lý do đơn giản như vậy, để cho mấy người đại thận đó chờ? Là ông nghe
lâm sao? Vừa nghĩ đến lý do trong lời bệ hạ, Lâm Ân càng cảm tháy không
thể tin tưởng. Quay đầu đúng lúc nhìn thấy Tịch Tích Chi cũng đang kinh
ngạc, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.
Bệ hạ rõ ràng chính là không bỏ được Tịch cô nương.........Nếu không làm sao sẽ không đi lâm triều?
“Còn thất thần cái gì? Không nhanh truyền lời cho các đại thần?” Chán
ghét có người dám suy đoán tâm tư của mình, ánh mắt An HOằng Hàn nhìn
Lâm Ân tràn đầy lạnh lẽo, hình như có thể đóng băng tất cả.
Lâm Ân sợ tới mức run rẩy một chút, nhanh chóng cúi đầu, không dám nghĩ
đến những chuyện khác. Ông phục vụ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, không phải
là dựa vào ‘ít nói, ít nghĩ’ mới sống đến bây giờ sao? Mới vừa rồi thiếu chút nữa liền phạm vào cấm kỵ của bệ hạ.
Chỉ trong mấy giây, tánh mạng Lâm Ân đã mấp mé ở bên bờ vực sinh tử.
Tịch Tích Chi thần kinh thô, không phát hiện sự khác thường giữa An
Hoằng Hàn và Lâm Ân, vẫn đang suy nghĩ có nên khuyên An Hoằng Hàn lên
trên lâm triều hay không?
Hình như nhìn thấu tâm tư của tiểu hài tử, An HOằng Han lại mở miệng nói một lần nữa: “Trẫm chỉ nói bọn họ chờ, cũng không phải không vào lâm
triều.”
An HOằng Hàn nói chuyện đương nhiên, hắn quả thật có tư cách đó, bởi vì
hắn chính là nhất quốc chỉ quân, địa vị ở trên vạn người.
“Nô tài tuân chỉ.” Lâm Ân nào dám không nghe lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Xem ra hôm nay các đại thần phải đợi........
“Tiếp tục.” Đơn giản hai chữ, nói cho Tịch Tích Chi biết, An Hoằng Hàn vẫ sẽ tiếp tục chạy bộ với nàng.
Kết quả là, tiểu hài tử nào đó luôn dùng đủ thủ đoạn tồi tệ muốn trốn
tránh chạy bộ đã hoàn toàn xấu hổ. Cũng chỉ có An Hoằng Hàn mới có thể
hết sức giúp đỡ nàng như vậy, đừng tưởng rằng nàng đần nàng ngốc liền
nghe không ra ý tứ trong lời nói của An HOằng Hàn.
Hắn nhất định là muốn chạy bộ với mình, mới có thể lựa chọn lấy một cái cớ, ở lại chỗ này với nàng.
Tịch Tích Chi nhận tâm ý của An Hoằng Hàn. Cũng chỉ có người nam nhân này, mới có thể khoan dung bảo vệ mình như thế.
“Còn không mau chạy? Chẳng lẽ cảm thấy thời gian trẫm còn lãng phí chưa
đủ”. An Hoằng Hàn giơ tay lên liền dắt tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi ,
cùng nhau chạy về phía trước.
Mặc dù giọng điệu của An HOằng Hàn không tính là dịu dàng, nhưng Tịch
Tích Chi nghe thấy, không khỏi lộ ra một nụ cười. Trong lòng suy đoán,
có lẽ An Hoằng Hàn ở trong thâm cung lục đục đấu đá với những người khác quá nhiều, cho nên quen che giấu cảm xúc của mình ở dưới mặt nạ, làm
cho người ta nhìn không thấu, cũng không cho phép đoán.
“Ta chạy ngay đây.” Trong thân thể giống như tràn đầy nhiệt tình, Tịch
Tích Chi mở chân củ cải đỏ ra, bước chân cố gắng giữ vững chạy đều với
An Hoằng Hàn.
Dĩ nhiên ‘chạy đều’ này đều là do An Hoằng Hàn thả chậm tốc độ, mới có
thể làm được. Nếu An Hoằng Hàn thật muốn chạy nhanh, hai cái chân ngắn
này của Tịch Tích Chi làm sao có thể đuổi kịp?
Sau khi chạy quanh Bàn Long điện một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch
Tích Chi đỏ bừng, mồ hôi cũng dính ướt tất cả sợi tóc lên trán.
Vào một khúc dừng lại kia, Tịch Tích Chi trực tiếp ngã vào trong ngực An Hoằng Hàn, bắp chân nhức đến độ không đứng được.
Mày kiếm của An HOằng Hàn hơi nhíu, hình như cực kỳ đau lòng. Nhưng vẻ
mặt như thế chỉ xuất hiện một giây, liền nhanh chóng bị An HOằng Hàn che giấu, từ đầu đến cuối không có bất kỳ người nào nhìn thấy.
Tịch Tích Chi mệt mỏi, đến hơi sức giơ tay lên cũng không có, cả người tựa vào trong ngực An Hoằng Hàn,cũng lười động một cái.
“Mệt mỏi liền nằm đi” An Hoằng Hàn bế ngang Tịch Tích Chi, đi vào bên trong Bàn Long điện.
Lúc này Lâm Ân cũng thông báo cho các vị đại thần xong, chạy về từ bên
ngoài. Nhìn thấy một màn này, nhanh chóng sai cung nữ, thái giám thông
minh lanh lợi một chút, chớ chọc bệ hạ nổi giận.
Hôm nay Tịch Tích Chi cực kỳ mệt mỏi, nằm ở trong ngực An HOằng Hàn
không bao lâu liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đánh cờ với Chu Công.
Nhìn vẻ mặt ngủ bình yên của nàng, trái tim An Hoằng Hàn hình như tìm
được một không gian yên lặng. Đi vào trong Bàn Long điện, An Hoằng Hàn
phân phó Lâm Ân vén chăn bông lên, sau đó đặt Tịch Tích Chi lên giường.
Nhỏ giọng, nói với Lâm Ân: “Để toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra khỏi nội điện, chớ quấy rầy nàng ngủ.” Nhẹ nhàng đắp chăn bông lên cho nàng, giọng nói An Hoằng Hàn hình như so với bình thường ít đi một phần rét
lạnh.