Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 96: Chương 96: Chương 7.4




"Hơn mười năm không người nào dám nhảy điệu múa này, lần này thái tử Đông Phương Vưu Dục thật dùng không ít công sức cho buổi dạ yến này." An Hoằng Hàn bưng rượu lên, mặt không chút thay đổi uống cạn.

Tịch Tích Chi phỏng đoán tâm tư của hắn, vậy An Hoằng Hàn rốt cuộc có gì nắm chắc đây? Hay là không có nắm chặt? Tịch Tích Chi không nhìn ra được gì từ sắc mặt của hắn,.

Đột nhiên Lâm Ân xuất hiện từ bậc thang phía khác ở bên ngoài, vẻ mặt lo sợ lại gần An Hoằng Hàn, nhỏ giọng bẩm báo nói: "Bệ hạ, việc lớn không tốt rồi."

Lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên, có biến!

An Hoằng Hàn đã sớm dự đoán được không đơn giản, trầm giọng nói: "Nói."

Chữ này nói rất đanh thép. Đồng thời, nói cho Tịch Tích Chi, tâm tình An Hoằng Hàn không tốt.

"Bệ hạ, nô tài mới vừa đi giáo phường(5), những ngày gần đây đám vũ cơ kia bị thổ tả(6), không thì bị trật chân, hầu như tất cả vũ cơ đều chịu chút vết thương, không thể nào lên sân khâu được."

(5)Giáo phường: nơi quản lý, dạy dỗ nhạc công thời xưa.

(6)Thổ tả: theo tả hiểu là bị tiêu chảy đó

Tịch Tích Chi xoay người nhìn xuống phía dưới, đám vũ cơ kia bay múa nhảy, kéo dài làn váy rực rỡ màu sắc, mỗi khi các nàng nhảy lên là lúc làn váy bay lên tượng trưng cho lông đuôi Phượng Hoàng .

Nhưng thu vào mắt Tịch Tích Chi, nàng cảm giác những động tác này, tất cả đều không đâu vào đâu.

Khi các nàng ta nhảy quá mềm mại, trái lại làm không nổi bật lên khí thế cao quý thuộc về Phượng Hoàng.

Ánh mắt chuyển qua Đông Phương Vưu Dục bên kia, thần sắc Tịch Tích Chi cũng trở nên ngưng trọng, nghĩ thầm, thật là một người biết gây sự. Ngay trước mặt nói muốn hai nước tỷ thí, nói cực kỳ vinh quang, mà sau lưng lại làm chuyện mờ ám.

Chân mày An Hoằng Hàn nhíu chặt lại, "Còn tìm được người khác không?"

Cách một khoảng thời gian, hoàng cung sẽ chiêu mộ một nhóm vũ cơ từ dân chúng. Mà tài múa của vũ cơ, nhất định phải là tài nghệ đứng đầu.

"Hồi bệ hạ, tạm thời lúc này, phỏng chừng tìm không được." Nếu là trước đây thì còn có thể khiến Lục Công Chúa tới chống đỡ một chút. Dù sao tài nghệ của An Nhược Yên nổi tiếng cả trong Hoàng Đô. Nhưng bây giờ, phóng mắt cả Hoàng Đô, tài nữ xuất sắc có thể có mấy cái?

An Hoằng Hàn cường đại hơn nữa cũng không có bản sự nghịch thiên, có thể thay đổi cục diện.

Nhìn vẻ mặt chủ nhân mình ưu sầu, lương tâm con chồn nhỏ nào đó phát ra, tự đề cử mình đi tới phía trước đứng, tại chỗ nhảy về ra trước hai cái, kêu ‘chít chít’. . . . . .

An Hoằng Hàn gợi ra nụ cười có thâm ý sâu xa, "Chẳng lẽ ngươi có thể nhảy?"

Ngón tay chọc vào cái bụng mập của con chồn nào đó, trong đầu liên tưởng đến cảnh tưởng một quả cầu nhảy múa, giờ phút này An Hoằng Hàn dứt bỏ tất cả ưu phiền, sung sướng cười ra tiếng.

Con chồn nhỏ bị người khác đùa giỡn, liền xù lông đẩy bàn tay to kia ra. Bằng thân thể vụng về của nàng, có thể đi ra nhảy hay không? Chẳng qua nhiều người, sự tình liền dễ làm! Thật ra nàng có biện pháp có thể thắng được đám vũ cơ múa ‘ phượng hoàng cùng bay ’ kia.

Giờ phút này, điệu múa đã tiến vào giai đoạn cao trào. Tiếng cười của Đông Phương Vưu Dục bên kia vang lên không ngừng, mà bên này bọn họ còn đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.

Điệu múa ‘Phượng hoàng cùng bay’ này đòi hỏi thời gian rất dài, thời gian mới qua một ly trà(7), mà mới nhảy được một nửa bài. Nói như vậy, Tịch Tích Chi còn có thời gian uống cạn chung trà có thể chuẩn bị.

(7)Thời gian tính theo ly trà: ý là ngày xưa hay có tục pha trà, cần phải qua rất nhiều công đoạn ngâm ấm tách, rửa dụng cụ, mà rót được ly trà rồi đến uống ly trà nhâm nhi cũng cần rất nhiều thời gian.

Tịch Tích Chi trượng nghĩa vỗ vào ngực nhỏ của mình, lải nhải hai tiếng, giống như đang nói ‘ mọi chuyện, cứ để ta lo ’.

Khó được con chồn nhỏ nguyện ý cùng hắn đứng ở trên cùng một chiến tuyến, mặc dù An Hoằng Hàn không ôm ấp hy vọng quá lớn, cũng theo nó nói: "Thế thì đều xem ngươi rồi."

Lâm Ân có xúc động muốn ngất, đây là cuộc so tài giữa hai nước, bệ hạ lại mắc bệnh hồ đồ gì rồi, sao có thể đem chuyện này giao cho một con chồn đi làm? Huống chi Vân chồn chẳng qua là sủng vật mà thôi, có thể có bao nhiêu bản lãnh? Chẳng lẽ còn có thể hóa thân thành người, múa được một điệu múa kinh diễm vô song?

Nhìn thấy trong mắt Lâm Ân có ý xem thường, thần sắc An Hoằng Hàn đông cứng lại, "Thế nào? Đại Tổng Quản có ý kiến?"

Âm thanh lạnh lùng quanh quẩn bên tai, lời nói Lâm Ân mắc kẹt trong cổ họng, không dám ra nói phản bác.

Làm nô tài, thì phải tuân thủ bổn phận của nô tài.

"Nô tài không dám." Lâm Ân cúi thấp đầu.

Tịch Tích Chi đương nhiên biết rõ Lâm Ân nghĩ thầm cái gì, nhưng nàng không hề có chút tức giận nào, nếu như đổi lại là nàng thì cũng không thể tin một con chồn có thể giải quyết phiền toái trước mắt. Nhưng mà. . . . . . Đừng quên một điểm quan trọng rằng, Tịch Tích Chi không phải con chồn bình thường!

Nàng đi dọc mép bàn, sau đó vươn người nhảy dựng lên, vững vàng rơi xuống đất.

An Hoằng Hàn không biết con chồn nhỏ muốn đi đâu, trong lòng có chút không yên lòng, nhưng tối nay hắn là chủ nhân buổi dạ yến, hắn lại không thể dễ dàng rút người rời đi. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, chuyện tiếp theo con chồn nhỏ cần làm, tuyệt đối không thể để người ta biết.

Nhìn thấy hai người cung nữ muốn đuổi theo, An Hoằng Hàn lập tức ngăn cản nói: "Tối nay không cần đi theo."

Hai người cung nữ đồng thời sững sờ, ngừng bước chân. Trong lòng lại buồn bực, trước kia bệ hạ phân phó hai người bọn họ đi theo là sợ con chồn nhỏ chạy loạn, hoặc là bị người khác bắt nạt, thế nào hôm nay lại khác thường, không để cho họ đi theo nữa rồi?

An Hoằng Hàn không để ý tới cung nữ nghĩ như thế nào, tầm mắt dần chuyển xuống phía đám vũ cơ ở dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.