Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 174: Chương 174: Chương 74




Sờ sờ chòm râu hoa râm, Lưu Phó Thanh hừ một tiếng, thổi mày trợn mắt nhìn Tư Đồ Phi Du. Mặc dù ông chưa nói ra khỏi miệng, nhưng những ai nhìn thấy dáng vẻ chán ghét kia của ông, cũng biết trong lòng ông đang mắng Tư Đồ Phi Du tổn hại mặt mũi hoàng gia.

Dù sao cũng là thừa tướng của một nước, vậy mà say thành bộ dạng này, còn ra thể thống gì nữa!

Thái giám và cung nữ giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhìn thấy Lưu đại nhân giận dữ như thế, người nào cũng đều tăng nhanh bước chân, chạy đi phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị canh giải rượu.

"Nữ nhân bất trung lưu, chẳng lẽ hoàng muội còn muốn sống ở trong hoàng cung này cả đời?" Giọng của An Hoằng Hàn dường như đã lạnh hơn rất nhiều, từng tia khí lạnh vây quanh đám người, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.

An Vân Y là người trong cuộc đương nhiên vô cùng sợ hãi, mặc dù hiện nay nàng trở thành công chúa được cưng chiều nhất, nhưng ở trước mặt hoàng huynh, nàng vẫn luôn không dám càn rỡ. So với Tịch cô nương bên cạnh hoàng huynh, có lẽ một công chúa như nàng hoàn toàn không có bất kỳ phân lượng nào.

Nhưng vừa nghĩ tới việc phải xuất giá... An Vân Y cắn răng nói: "Nếu có thể ở lại hầu hạ bên cạnh hoàng huynh, cho dù cả đời Vân Y không xuất giá, cũng rất nguyện ý."

Ánh mắt của nàng che che giấu giấu, khiến lòng người sinh hoài nghi.

Đặc biệt là người thông minh như An Hoằng Hàn, sao có thể không nhìn ra ý từ chối trong lời nói của An Vân Y?

Tịch Tích Chi cũng cực kỳ buồn bực, nàng hiểu rất rõ một từ ‘công chúa’, đại biểu hàm nghĩa gì đối với An Hoằng Hàn. Nếu đối phương là vị hôn phu tốt, xuất giá là tốt nhất, nếu không kết quả suy sụp như An Nhược Yên mới là chuyện bi ai nhất.

"Ngươi không suy nghĩ kỹ lại chút sao?" Có lẽ là thương xót chuyện trước đây của Thập Tứ công chúa, Tịch Tích Chi không nhịn được mà nói ra một câu hỏi thăm.

Lời hỏi thăm này khiến An Vân Y sinh ra mấy phần do dự, nàng lo lắng nếu mình chống lại ý của hoàng huynh thì sẽ làm hại mình mất đi sủng ái. Nhưng vừa nghĩ tới người sau lưng lặng lẽ ủng hộ mình, bày mưu tính kế cho mình, để mình vật ngã An Nhược Yên kia, nàng lại cắn răng nói: "Tất cả những lời Vân Y nói đều là lời từ đáy lòng, Vân Y còn nhỏ, chỉ muốn luôn được ở gần hoàng huynh, không vội chuyện xuất giá."

Một tiếng ‘rắc rắc’, ly rượu trong tay An Hoằng Hàn vỡ nát thay cho câu trả lời.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về bàn tay của An Hoằng Hàn, chỉ thấy từng mảnh vụn rơi xuống từ khe hở của bàn tay hắn, còn bàn tay hắn chẳng bị thương chút nào, hắn lạnh giọng quát: "Phàm là những thứ trẫm có thể cho hoàng muội, cũng có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Hoàng muội không vội, không có nghĩa là người khác không vội. Thân là công chúa của một nước, phải chuẩn bị hiến thân vì nước bất cứ lúc nào. Điểm này, hoàng muội có hiểu không?"

Đây là lần đầu tiên An Hoằng Hàn nói ra lời bất cận nhân tình(1) ở trước mặt mọi người.

Ai cũng hiểu thân là công chúa, lúc nào cũng có thể bị phái đi hòa thân, cho nên các đại thần cũng ngầm hiểu trong lòng mà không nói.

Dù sao phong thư chính là do Lưu Phó Thanh lấy ra, cho nên ông cũng không muốn làm chuyện quá căng thẳng. Cất bước đi về phía trước hai bước, Lưu Phó Thanh nói với Thập Tứ công chúa: "Công chúa điện hạ, bệ hạ cũng chỉ nghĩ cho chuyện chung thân của người, người nhất định sẽ hài lòng với việc hôn sự này, cự tuyệt quá sớm không phải là cử chỉ sáng suốt."

Lưu Phó Thanh vừa nói ra, càng khiến nhiều người tò mò.

Không biết là nước nào đề xuất hòa thân, thế nhưng lại khiến An Hoằng Hàn và Hữu thừa tướng Lưu Phó Thanh không ngừng khen tốt.

Tịch Tích Chi thừa dịp An Hoằng Hàn không chú ý, đoạt lấy lá thư từ trong tay của hắn. Thấy An Hoằng Hàn cũng không ngăn cản hành động của nàng, Tịch Tích Chi le lưỡi, hậm hực mở lá thư ra.

"Tam hoàng tử Huy Anh quốc nghe danh Thập Tứ công chúa quý quốc xinh đẹp như hoa đã lâu, đặc biệt viết thư khẩn cầu hôn sự với bệ hạ Phong Trạch quốc, mong bệ hạ thành toàn." Một câu nói thật đơn giản, theo tiếng đọc chậm trúc trắc của Tịch Tích Chi từ từ nói ra.

Ba chữ ‘Huy Anh quốc’ truyền vào trong lỗ tai mọi người, sắc mặt của rất nhiều người đầu tiên là khó coi, sau đó nhanh chóng chuyển tốt.

Huy Anh quốc chính là một quốc gia lân cận Cưu quốc, binh lực, tài lực xê xích không nhiều so với Luật Vân quốc. Bởi vì cách Cưu quốc rất gần, cho nên Huy Anh quốc vẫn như hổ rình mồi đối với Cưu quốc, muốn chiếm cục thịt béo Cưu quốc làm của riêng.

Đừng xem diện tích quốc thổ Cưu quốc nhỏ, nhưng địa sản phong phú, kỳ tài, phú lực vượt xa các quốc gia lớn khác.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khiến Cưu quốc trở thành thịt béo trong mắt những quốc gia khác, không ít quốc gia lân cận cũng đã từng phát động chiến tranh với nước này. Nếu không phải có Phong Trạch quốc che chở chỉ sợ tiểu quốc này đã sớm trở thành một phần của những quốc gia khác.

Vào bảy năm trước, Huy Anh quốc từng phát động chiến tranh đối với Cưu quốc......

Cũng chính năm đó, quốc chủ Cưu quốc cầu trợ Phong Trạch quốc, An Hoằng Hàn phái binh trợ giúp Cưu quốc, mới có thể giữ được Cưu quốc, không để dân chúng Cưu quốc luân lạc làm đầy tớ nước khác. Từ đó cũng kết ân oán với Huy Anh quốc, nhưng Phong Trạch quốc chính là cường quốc bậc nhất, cho dù Huy Anh quốc có căm giận lớn hơn nữa, cũng không dám phát tiết với Phong Trạch quốc, chỉ có thể nuốt căm giận vào bụng.

Mặc dù bọn họ không dám làm gì Phong Trạch quốc, thế nhưng mấy năm qua, cũng không có giao thiệp nhiều với Phong Trạch quốc.

Chủ động cầu hôn với Phong Trạch quốc, sao lại không làm cho người ta kinh ngạc?

"Chẳng lẽ ý của Huy Anh quốc là muốn lấy lòng nước ta?" Không ít đại thần đều không khỏi thầm nghĩ như vậy.

"Chắc là vậy? Có ai không biết Tam hoàng tử của Huy Anh quốc gần gũi với Đoạn quốc chủ nhất, không chừng quốc chủ kế nhiệm tiếp theo chính là hắn. Phái hắn đi hòa thân, ý này còn không rõ sao?"

Rất nhiều đại thần đều nghị luận ầm ĩ.

Nói đến Tam hoàng tử từ Huy Anh quốc, đó cũng là một nhân vật nổi tiếng. Mặc dù còn chưa được phong hàm "Thái tử", nhưng sớm đã có phong hàm Thái tử thực sự. Nghe nói hắn chính là một người văn tài võ học xuất sắc nhất trong tất cả các hoàng tử, Đoạn quốc chủ đã sớm giao chuyện triều chính cho hắn xử lý.

Mà điều khiến cho mọi người hài lòng nhất chính là Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi vẫn chưa cưới chính thất. Nếu Thập Tứ công chúa gả làm chính thất của hắn, chờ sau khi Đoạn quốc chủ bách niên quy lão, nàng ta chính là nhất quốc chi mẫu.

Hai nước kết thân, đây là việc lớn cỡ nào.

Rất nhiều đại thần đều không khỏi đứng về phía An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh, rối rít khuyên Thập Tứ công chúa. Nói hôn nhân này là chuyện tốt. Không chỉ lợi cho quốc gia, còn có trăm điều lợi mà không một điều hại đối với nàng.

Ánh mắt các vị công chúa tràn đầy hâm mộ và ghen ty, trắng trợn nhìn chằm chằm vào An Vân Y. Hình như muốn nói, tại sao hôn sự tốt đều không rơi vào trên đầu bọn họ.

Nhìn phản ứng của mọi người, mặc dù Tịch Tích Chi không hiểu rõ lắm về Tam hoàng tử kia, nhưng cũng biết hôn sự này nhất định là chuyện tốt. Nghi ngờ nháy mắt mấy cái, không biết An Vân Y có thể cân nhắc thử hay không?

"Hoàng muội còn muốn huỷ chuyện hôn sự này không? Phải biết rằng Đoàn hoàng tử coi trọng hoàng muội, chính là phúc khí của hoàng muội" Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng, chăm chú nhìn An Vân Y. Giống như đối phương dám nói một chữ "không", hắn sẽ lập tức nổi giận, hậu quả khó mà lường được.

An Vân Y hé mở đôi môi đỏ thẫm, sắc mặt vô cùng trắng bệch, nhìn xung quanh một vòng. Nàng cũng biết, nếu mình không đáp ứng hôn sự này, sợ rằng sẽ không chỉ chọc giận hoàng huynh, ngay cả đám đại thần kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Nếu như bị người nào đó phát hiện sự khác thường, mà khiến cho 'hắn' bộc lộ trước mọi người, tội của nàng càng lớn hơn.

"Chuyện chung thân đại sự, toàn bộ nghe theo hoàng huynh an bài."Hơi sức cả người giống như bị rút cạn, An Vân Y cắn răng nặn ra những lời này, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

An Hoằng Hàn lạnh lùng 'ừ' một tiếng, hài lòng với đáp án này. "Đây mới là hoàng muội tốt của trẫm, nhìn sắc mặt hoàng muội không tốt lắmđi, nên hồi cung nghỉ ngơi trước đi."

Điện Lưu Vân giống như nồi nóng mới nở, khắp nơi đều tràn đầy âm thanh thảo luận. Rất nhiều đại thần thỉnh thoảng nói về sự tích tài năng của Tam hoàng tử, thỉnh thoảng nói về hôn sự của Thập Tứ công chúa và Tam hoàng tử.

An Hoằng Hàn nhìn một màn này, chỉ hừ lạnh một tiếng, hình như không để chuyện này ở trong mắt.

Tịch Tích Chi bưng chén nước uống một hớp, trả lá thư lại cho An Hoằng Hàn.

Sau khi An Hoằng Hàn nhận lấy, tuỳ ý ném xuống đất, "Nội dung trong thư này đã để cho mọi người biết hết rồi, không còn giá trị nữa."

An Hoằng Hàn quay đầu nhìn vào hai mắt Lâm Ân, "Lâm Ân, trẫm có chuyện phân phó ngươi đi làm."

Lâm Ân hầu hạ An Hoằng Hàn nhiều năm, cũng có chút ăn ý, thận trọng tiến tới trước mặt của An Hoằng Hàn.

"Phái mấy người âm thầm trông chừng Thập Tứ công chúa, nếu như có chuyện gì, lập tức bẩm báo." Không nên trách An Hoằng Hàn sinh lòng nghi ngờ, nếu oán, chỉ có thể oán biểu hiện vừa rồi của An Vân Y, làm cho người ta trăm điều khó hiểu.

Ngươi đang hoài nghi điều gì vậy?" Giọng Tịch Tích Chi rất nhỏ, sợ lời này bị người khác nghe được.

"Chẳng lẽ ngươi không có nghi ngờ gì sao?" Ngày thường An Hoằng Hàn rất ít tiếp xúc với các vị công chúa, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của An Vân Y, cũng biết đại khái trong lòng nàng ta đã có đối tượng.

Nhưng thân phận của người đó, không biết là ai?

An Vân Y có thể có thủ đoạn leo lên vị trí ngày hôm nay, nhất định ánh mắt cũng không kém, ngược lại hắn muốn xem ai có thể bắt trái tim nàng ta làm tù binh.

Ý của bệ hạ, ít nhiều gì Lâm Ân cũng đoán được mấy phần, "Nô tài tuân lệnh."

Vừa nói xong, Lâm Ân liền nhấc bước chân, đi ra ngoài từ lối nhỏ bên cạnh. Có lẽ là đi tìm mấy người trung thành, sau đó thời thời khắc khắc coi chừng động tĩnh của An Vân Y.

Nói không hiếu kỳ, đó là giả. Tịch Tích Chi cũng rất muốn biết người An Vân Y thích là ai?

Tiệc rượu vẫn đag tiếp tục, sau khi Tư Đồ Phi Du uống canh giải rượu do cung nữ bưng tới, thần trí tỉnh táo không ít, rất nhanh lại gia nhập trong hàng ngũ thảo luận hôn sự của Thập Tứ công chúa.

Tịch Tích Chi lại ngủ gật, không có hứng thú ngáp một cái.

An Hoằng Hàn lưu ý đến động tác nhỏ của nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Nàng trở về ngủ đi, đoán chừng tiệc rượu còn phải qua một lúc nữa mới có thể giải tán."

Hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, đặc biệt là chuyện Huy Anh quốc gửi thư đề thân (2) vào hôm nay. Lát nữa hắn cần phải thương lượng với mấy đại thần, khẳng định không thể đi ngủ với Tịch Tích Chi.

Cho dù hắn không nói ra miệng, Tịch Tích Chi cũng đoán được mấy phần.

Không muốn trở thành gánh nặng của hắn, Tịch Tích Chi khéo léo gật đầu, bước xuống khỏi bảo toạ.

"Vậy ta về trước đây."

"Hai người các ngươi đi theo, nếu Tịch cô nương có phân phó gì, cứ việc thỏa mãn." An Hoằng Hàn nói với hai cung nữ bên cạnh, phân phó bọn họ chăm sóc cho Tịch Tích Chi thật tốt.

Bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, tất cả mọi người đều nhìn ra. Ai nhìn thấy Tịch cô nương, không phải đều coi nàng như Bồ Tát mà cúng vái sao? Hai cung nữ vâng dạ đi theo bước chân của Tịch Tích Chi, rời khỏi Lưu Vân điện.

Nằm trên màn trướng ấm màu vàng kim, trong đầu Tịch Tích Chi suy nghĩ một chút về người An Vân Y thích, lựa chọn ra mấy người, cuối cùng đều bị nàng phủ nhận. Cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa , nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

Tịch Tích Chi ngủ rất say, đến nỗi không phát hiện thấy xung quanh thân thể của nàng dần dần hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chú thích:

(1) Bất cận nhân tình: không hợp tình người.

(2) Đề thân: Đề nghị kết thông gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.