Đúng lúc đó, Đoạn Vũ Phi đi từ một con đường đá khác tới, nhìn thấy thiếu nữ mặc hoa phục dần dần đi xa, trong đầu lập tức đoán ra thân phận. Chân
còn chưa bước vào Quan Vân đình, đã cất giọng hành lễ chào hỏi An Hoằng
Hàn.
"Bệ hạ, vị vừa rồi chính là Thập Tứ công chúa sao?"
An Hoằng Hàn đưa mắt nhìn hắn một cái, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, "Đó chính Thập Tứ hoàng muội của trẫm."
Đoạn Vũ Phi giả bộ làm ra vẻ mặt không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Thập Tứ công chúa đã đến đây rồi, tại sao lại rời đi? Chẳng lẽ là do bổn cung có chỗ nào đó không tốt, khiến Thập Tứ công chúa không hài lòng?"
Giữa mi tâm của hắn mang theo vài phần nóng nảy, giống như rất sợ sẽ để
lại ấn tượng không tốt trong lòng đối phương. Bộ dáng này hoàn toàn khác với biểu hiện lúc trước của An Vân Y. Chẳng qua. . . . . . Cho dù Đoạn
Vũ Phi làm bộ giống như thật, trong lòng An Hoằng Hàn cũng biết, hắn chỉ đang diễn trò mà thôi. Đối phương muốn khiến mình tin tưởng một chuyện, đó chính là. . . . . . hắn yêu Thập Tứ công chúa, hơn nữa đó còn là một tình yêu không thể kiềm chế.
"Đoạn hoàng tử lo lắng quá rồi, hoàng muội của trẫm nghe nói ngươi muốn
gặp nàng, cực kỳ vui mừng, vừa rồi còn hỏi trẫm nàng ăn mặc trông như
thế nào? Có thể thấy nàng cũng có mấy phần tình ý với ngươi." Thời điểm
An Hoằng Hàn nói dối, mặt không đỏ thở không gấp, giống như tất cả đều
là sự thật, "Trẫm chỉ nói một câu, trang phục hôm nay của nàng không ổn, nàng lập tức đứng dậy trở về Vân Y cung, nói là đi trang điểm lại."
An Hoằng Hàn nói qua loa mấy câu, từ từ đặt ly trà trong tay lên trên
bàn đá, các động tác đều khéo léo, ung dung, khoan thai, khiến người ta
không thể tìm ra một chút tỳ vết nào.
Lần này thì ngược lại, Đoạn Vũ Phi không biết nên nói tiếp thế nào,
nhưng trong nhiều năm nay, Đoạn Vũ Phi và các lão hồ ly trên triều đình
đã đánh thắng không ít giao đạo. Có lúc không tiếng động mà thắng, càng
nhận thêm được sự tin tưởng của đối phương, cho nên giờ phút này, hắn
lựa chọn giữ yên lặng, lấy sự im lặng để thay thế lời nói giữa hai
người.
Bên trong Quan Vân đình, An Hoằng Hàn và Đoạn Vũ Phi trò chuyện rất êm
thấm, mà trong Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại đứng ngồi không yên. Mỗi lần ngồi xuống được một lúc là lập tức đứng lên, giống như trên đệm có
kim đâm nàng vậy.
Trong tay Lâm Ân đang cầm một đĩa nho, đứng ở bên cạnh bàn, nhìn mặt mày tiểu tổ tông ủ rũ, cảm thấy kinh hồn bạt vía, sợ rằng mình sẽ mềm lòng, thả nàng ra khỏi Bàn Long điện.
"Tiểu tổ tông, người nên ngoan ngoãn ngồi xuống, không muốn ngồi thì đi
nằm ngủ một giấc cũng được. Đợi người tỉnh dậy, chắc bệ hạ đã trở về Bàn Long điện." Lâm Ân đặt đĩa nho ở trên bàn, dặn dò hai cung nữ bóc vỏ
nho cho Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi bĩu môi, vẫn rất muốn đi xem “Tương thân yến” của An Vân Y và Đoạn Vũ Phi một chút.
Sống trong hoàng cung đã lâu rồi, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, gần
đây đến hôn sự của Đoạn Vũ Phi và An Vân Y, có vẻ được mọi người chú ý.
Dĩ nhiên Tịch Tích Chi cực kỳ muốn đi tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc. . . . . . người nào đó lại không để cho nàng đi.
"Tổng quản đại thúc, trong Bàn Long điện thật là bực bội, chúng ta ra
ngoài đi dạo chứ? Đi một lúc sẽ trở lại mà." Đôi mắt to trong veo như
nước chớp chớp với Lâm Ân. Tịch Tích Chi bày ra vẻ mặt “Ta rất ngoan,
rất nghe lời”, làm người khác không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Nhưng. . . . . . dù gì Lâm Ân cũng là nô tài trong cung nhiều năm như
vậy, sao có thể vì vẻ mặt làm nũng của Tịch Tích Chi mà lập tức tháo vũ
khí đầu hàng. Khi ông nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Tịch Tích Chi thì trong đầu lập tức hiện ra vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi của bệ hạ,
nhất thời bị dọa sợ đến lắc đầu, nói: "Tiểu tổ tông, người làm khó lão
nô rồi, đi ra ngoài cũng được, nhưng đến lúc trở lại, chỉ sợ đã không
thấy lão nô rồi. Nếu người vẫn muốn ra ngoài, lão nô sẽ không ngăn cản,
chỉ cầu tiết thanh minh năm sau, người đốt thêm chút tiền vàng bạc cho
lão nô."
Lâm Ân vừa nói xong, nước mắt đã chảy xuống, che kín cả nếp nhăn ở hai
bên mắt, nước mắt chảy ngang dọc ở trên khuôn mặt già nua.
Đúng là gừng càng già càng cay, vừa nhìn thấy tổng quản đại thúc khóc,
trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một chút áy náy, lấy khăn tay ra đưa
cho Lâm Ân, "Đại thúc, ta không ra...... Ta bảo đảm thật không ra, thúc
đừng khóc nữa."
Ngồi ủ rũ ở trên nệm êm, Tịch Tích Chi giơ tay lên lau nước mắt cho Lâm
Ân. Nước mắt của lão nhân gia, thật khiến người ta không biết phải làm
sao.
"Chuyện này...... đây chính là người nói, tiểu tổ tông, nói chuyện phải
giữ lời." Nước mắt Lâm Ân thoáng chốc đã thu hồi, tròng mắt trong sáng
không nhìn thấy nửa chút dấu vết vừa khóc.
Biết đây chẳng qua là chiêu mà tổng quản đại thúc dùng để đối phó mình,
nhưng trong lòng Tịch Tích Chi không có một chút buồn bực nào. Dù sao
ông cũng vì muốn tốt cho mình, dùng an nguy của mình mà chọc giận An
Hoằng Hàn, suy nghĩ một chút, đây là một quyết định không sáng suốt.
Tịch Tích Chi trịnh trọng gật đầu, nhắc nhở bản thân thu hồi lòng hiếu
kỳ lại, dừng nghĩ đến chuyện đến Quan Vân đình xem náo nhiệt.
Một buổi chiều ngắn ngủi, nhưng Tịch Tích Chi lại cảm thấy cực kỳ dài,
nằm ở trên giường, lật tới lật lui vẫn không thể ngủ được. Mí mắt khép
lại, lại mở ra, không có chút buồn ngủ nào. Vì không muốn thời gian trở
nên vô vị, Tịch Tích Chi thậm chí còn tự giác chạy đến phía sau thư án,
tay cầm bút lông tập viết.
Sắc trời tối dần, mây bây trên trời cũng từ từ bị ánh trời chiều nhuộm
thành màu da cam, từng đám mây với màu sắc rực rỡ hợp thành một bức
tranh xinh đẹp.
Ngoài cửa phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến, lỗ tai Tịch Tích
Chi khẽ động, còn chưa kịp ghé đầu nhìn xung quanh, đã nghe thái giám hô to: "Bệ hạ hồi cung."
Lâm Ân vẫy phất trànn trong tay, khối đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.
"Cung nghênh bệ hạ."
Sau ngàn lần chờ mong, vạn lần chờ mong, cuối cùng ông cũng chờ được bệ
hạ trở lại. Nếu bệ hạ về trễ thêm tý nữa, ông không chắc có thể tiếp tục trông chừng Tịch cô nương. Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, tính mạng của
mình sẽ được an toàn. Kể từ khi bị phải đến làm nô tài ở Bàn Long điện,
Lâm Ân chưa từng trải qua một ngày thoải mái. Tuy địa vị cao hơn trước
kia một bậc, nhưng lại phải phục vụ hết sức đến nỗi quên mình. Mỗi lần
nghĩ đến câu nói "Gần vua như gần cọp", Lâm Ân luôn không nhịn được mà
cảm khái.
Tịch Tích Chi vứt bút lông trong tay xuống, bĩu môi khẽ hừ, không thèm
nhìn ra cửa, xoay người đi vào trong điện, làm như không thấy người nào
đó.
Dĩ nhiên biết tiểu hài tử đang tức giận nên An Hoằng Hàn cũng không vội
đuổi theo, quay đầu phân phó với Lâm Ân nói: "Bảo ngụ thiện phòng chuẩn
bị một con Phượng Kim Lân Ngư."
Đối với việc dụ dỗ tiểu hài tử, An Hoằng Hầ vẫn vô cùng nắm chắc.
Nhưng khi những lời này lọt vào tai Tịch Tích Chi, ý nghĩa hoàn toàn
khác nhau. Nhớ lúc trước, cứ mỗi lần Tịch Tích Chi tức giận, An Hoằng
Hàn đều dùng chiêu này để dụ dỗ mình, hắn thật sự xem mình là hài tử mà
dụ dỗ sao? Tùy tiện tìm một món ăn ngon, đã muốn tức giận của mình tan
thành mây khói? Lần này, không có cửa đâu.
Tịch Tích Chi đá giày xuống đất, leo lên giường vua. Không đắp chăn mà nằm đại lên trên.
An Hoằng Hàn theo sau tiến vào bên trong điện, khoác tay cho cung nữ, thái giám trong điện lui ra ngoài.
"Nếu muốn ngủ, trước tiên phải đi tắm cùng trẫm." Nhìn Tịch Tích Chi mặc nguyên quần áo mà ngủ, An Hiằng Hàn cất bước đi tới.
Tiếng bước chân bịch bịch, khiến cho tim của Tịch Tích Chi không tự chủ đập nhanh hơn.
Áp lực vô hình bao trùm toàn bộ căn phòng, trong đầu Tịch Tích Chi lộ ra gương mặt lạnh băng, khí phách của An Hoằng Hàn, lửa giận trong lòng
lập tức tiêu tan hơn một nửa! Nhưng vì nghĩ đến sĩ diện, Tịch Tích Chi
nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy.
Kéo chăn bông qua, cả người hoàn toàn bị che kín, dường như với bộ dạng
như vậy, mới có thể né tránh tầm mắt của An Hoằng Hàn.
"Ăn cơm trước, đợi lát nữa rồi ngủ tiếp." An Hoằng Hàn không hề lo lắng
đi lại gần, mặc dù lời nói lạnh như băng, nhưng lại mang theo tình cảm
bình thường.
"Ngủ rồi." Trong chăn truyền ra một giọng nói buồn buồn.
An Hoằng Hàn tức cười nhếch miệng, "Nếu ngươi ngủ rồi, vậy giọng nói khi nãy là của ai?" Thấy Tịch Tích Chi vẫn không có chút động tác đứng dậy
nào, An Hoằng Hàn nói: "Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, cố gắng đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của trẫm dậy mau."
Lời cảnh cáo lần này làm cho lòng của Tịch Tích Chi lạnh đi một nửa.
"Ta không đói bụng." Trong chăn bông tiếp tục truyền ra một giọng nói buồn buồn.
"Phượng Kim Lân Ngư cũng không ăn?" An Hoằng Hàn hỏi.
"Không ăn." Hôm nay Tịch Tích Chi không có hứng thú với bất kỳ cao lương mỹ vị gì.
Sống chung với tiểu hài tử đã lâu, An Hoằng Hàn hiểu rất rõ tính tình
của nàng, nếu không phải thất sự tức giận, thì sẽ nguôi giận rất nhanh,
như ngày hôm nay, phản bác mình tận ba lần, vẫn là lần đầu tiên.
Ngồi vào mép giường, An Hoằng Hàn duỗi ngón tay ra gõ vào mép giường một cái, "Trẫm không muốn ngươi đến Quan Vân đình, dĩ nhiên có đạo lý của
trẫm. Ngược lại ngươi...... không phải muốn đi nháo Quan Vân đình, vậy
có ý định gì? Chẳng lẽ là coi trọng Đoạn hoàng tử sao?"
An Hoằng Hàn đổi sang một góc độ khác, nói chuyện với Tịch Tịch Chi.
Trong lời nói mang theo vài phần trêu ghẹo, cũng có mấy phần ghen tuông. Nhưng nếu Tịch Tích Chi dám trả lời hắn là "Đúng", thì hắn tuyệt đối sẽ không thể khống chế được tâm tình của mình.
Giọng buồn buồn truyền đến từ trong chăn bông. Bởi vì chăn bông hơi dày, giọng Tịch Tích Chi lại nhỏ cho nên khi truyền đến tai An Hoằng Hàn đã
như tiếng ruồi muỗi.
"Ai coi trọng hắn! Đó chỉ đơn thuần là thưởng thức!" Tịch Tích Chi thề
với trời, trong lòng tuyệt không có nửa điểm khinh nhờn với Đoạn Vũ Phi.
"Thật sao?" An Hoằng Hàn cố ý hỏi ngược lại một câu, trong lời nói dày
đặc sự không tin, "Nếu không coi trọng hắn, sao lúc nào cũng muốn ở cạnh hắn? Tịch Tích Chi, nếu ngươi thật sự thích hắn, trẫm có thể làm chủ
cho ngươi."
An Hoằng Hàn nâng cầm của Tịch Tích Chi lên, lần đầu tiên gọi cả tên họ
đầy đủ của đối phương. Ngón tay mang theo vết chai, nhẹ nhàng vuốt ve
qua lại gò má của Tịch Tích Chi, vừa mập mờ lại vừa có chút nguy hiểm.
Dường như cảm giác trên cằm thoáng cái đã phóng đại gấp mấy lần. Tịch
Tích Chi rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay lớn kia. Trong lòng
xuất hiện một chút mất tự nhiên, để che giấu chuyện mình đang luống
cuống, Tịch Tích Chi bèn giơ tay đẩy bàn tay của An Hoằng Hàn ra.
"Ai cần ngươi làm chủ! Ngươi đâu phải là cha mẹ ta, dù ta có thích người nào, đó cũng là chuyện của chính ta."
Chuyện của nàng?
Nghe được lời này, An Hoằng Hàn không khỏi cười lạnh một tiếng, ngay từ
lúc con chồn nào đó xông đến bên cạnh hắn thì tất cả của nàng đã do mình nắm giữ, bất kể là tâm, hay là thân, tất cả đều là của hắn.
Chỉ là An Hoằng Hàn không hề nói ra lời này. Bởi vì một khi nói ra, chắc chắn con chồn nào đó lại muốn tranh luận với mình một phen.