Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 186: Chương 186: Chương 86




Cuồng phong thoát ra ngoài, đột nhiên ngưng tụ thành những lưỡi đao giữa không trung, ước chừng có hơn mười cái.

Ngô Kiến Phong sợ đến mức trợn to mắt, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy những chuyện vượt quá sức tưởng tượng. Những ngọn gió đó sắc bén như những lưỡi dao thật sự, không thể nghi ngờ nó có thể chém sắt như chém bùn. Sau khi nhận thức được thực lực của tiểu hài tử nào đó, Ngô Kiến Phong cũng chẳng dám xem thường đối phương nữa, tập trung hết mười phần tinh thần.

Tối nay hắn đã xông ra ngoài, nếu như không bắt được Tịch Tích Chi, như vậy mình sẽ liên lụy đến một cái mạng, cũng sẽ không lấy được kết quả mình mong đợi. Nhìn gò má yếu ớt của tiểu hài tử nào đó, khóe miệng Ngô Kiến Phong nâng lên một tia cười lạnh lẽo hung tàn, đại khái nàng ra cũng chỉ là giả vờ mạnh mẽ chống đỡ mà thôi! Chỉ cần mình cố gắng vượt qua trận công kích Phong Đao này, đến lúc đó Tịch Tích Chi tuyệt đối sẽ không trốn thoát được!

Vừa nghĩ đến đây, Ngô Kiến Phong liền phấn chấn tinh thần. Tuyệt đối bắt được nàng trước khi Lâm Ân đưa cứu binh tới!

Cuồng phong dần dần dừng lại, từng luồng gió nhỏ chui vào trong Phong Đao, khiến Phong Đao tăng thêm lực lượng. Tịch Tích Chi khống chế linh lực, dẫn đạo phong khống chế lưỡi đao. Nàng biết. . . . . . Nếu như Phong Đao công kích không thành công, tối nay mình sẽ phải nằm trong tay Ngô Kiến Phong.

Thật vất vả mới nhặt được mạng từ trong lôi kiếp, nàng còn chưa sống đủ, bất luận như thế nào, nàng sẽ không cho Ngô Kiến Phong được như ý. Mà lỡ như tiếp theo, bọn họ muốn làm chuyện bất lợi sau lưng An Hoằng Hàn, đây mới chính là nổi lo lắng lớn nhất trong lòng của Tịch Tích Chi.

Hai cánh tay trắng nõn nà từ từ nâng lên, đôi môi bị nàng cắn trắng bệch, cánh tay nâng lên cũng hơi run. Hình như vận dụng pháp thuật này phải tốn rất nhiều sức lực. Tịch Tích Chi rất cẩn thận khống chế linh lực, phòng ngừa linh lực không bị khống chế bay ra ngoài.

Tập trung ánh mắt nhìn về phía Ngô Kiến Phong, nàng không lên tiếng, giơ tay lên thì một loạt Phong Đao bắn về phía Ngô Kiến Phong.

Tốc độ Phong Đao cực nhanh, mà nhãn lực của Tịch Tích Chi đã khóa phương hướng của Ngô Kiến Phong, cự li giữa các Phong Đao như đã dùng thước đo để đo, giống nhau như đúc. Mới vừa bắn Phong Đao không lâu, thân thể Tịch Tích Chi giống như bị rút đi khí lực, ngã quỵ xuống đất.

Mí mắt nặng nề không mở ra được, tay tê chân đau không dứt. Tịch Tích Chi biết lúc này không được ngã cũng không được ngủ, nhưng mà mặc dù đầu nàng lặp lại rất nhiều lần những từ này, ý thức vẫn dần dần bay ra khỏi thân thể nàng. Đến cuối cùng. . . . . . Tịch Tích Chi nằm xuống, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn Phong Đao với tốc độ sét đánh chói tai bắn tới, sắc mặt Ngô Kiến Phong lập tức trở nên khó coi, mũi chân chạm đất, bay lên trời. Dù tốc độ của hắn rất nhanh, lại chỉ tránh khỏi vài cái Phong Đao. Nhìn thấy vài Phong Đao bắn tới phía mình, thân thể Ngô Kiến Phong khẽ ngã về phía sau, chống đất bằng nửa hình cung. Đúng lúc hắn cho rằng mình tránh được tất cả Phong Đao, một Phong Đao lạnh lẽo im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mắt hắn, cách cổ hắn chỉ có một thước.

Mấy đời Ngô gia nhập ngũ, Ngô Kiến Phong đã tập võ từ nhỏ, lại từng làm qua thị vệ bên cạnh bệ hạ, võ công không phải là tầm thường. Biết lần này không tránh thoát, chỉ có thể chuyển động thân thể tránh ra về hướng bên kia, ít nhất sẽ không để cho Phong Đao làm thương tổn chỗ yếu.

Chớp mắt một cái, Phong Đao đã xẹt qua bên vai trái của Ngô Kiến Phong.Lưỡi đao sắc bén xé rách xiêm y của hắn.Một vết đao dài bốn tấc ở trên đầu vai của hắn, máu tươi phun ra ngoài, trong khoảnh khắc dính ướt xiêm áo Ngô Kiến Phong.

Ngô Kiến Phong nhìn máu thịt nhầy nhụa chung quanh vết thương, đau đến nổi nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hắn cơ trí, nhanh chóng né tránh, không chừng Phong Đao vừa rồi không phải lướt qua bả vai của hắn mà là cổ họng!

Hồi tưởng lại khiến cho Ngô Kiến Phong cảm thấy sợ hãi, từ từ đứng thẳng lưng lại, nhìn về phía nữ hài tử đã mất đi ý thức nằm trên đất. Cũng may bây giờ nàng ta chỉ là một tiểu hài tử, đợi vài năm nữa nàng ta lớn lên, nếu phải giao chiến lần nữa, mình nhất định là người thua cuộc.

Thân là thị vệ, lúc nào Ngô Kiến Phong cũng mang theo Kim Sang Dược trên người. Móc lọ thuốc từ trong túi áo ra, mở nắp lọ, Ngô Kiến Phong cắn răng nhịn đau, xoa Kim Sang Dược lên trên vết thương.

Tối nay là thời điểm rất quan trọng của hắn và Thập Tứ công chúa, hắn không có quá nhiều, thời gian để đi xử lí vết thương. Xé một miếng vải nhỏ từ quần ra, băng bó sơ sài hai vòng quanh đầu vai, Ngô Kiến Phong liền đi về phía Tịch Tích Chi.

"Như thế cũng tốt, tiết kiệm được thuốc mê." Lúc mới bắt đầu, Ngô Kiến Phong tính toán bắt Tịch Tích Chi, sau đó cho nàng thuốc mê đã chia, để cho nàng hôn mê bất tỉnh. Nào biết nàng đã sớm bất tỉnh, tiết kiệm được nhiều phiền toái cho hắn.

Thừa dịp cứu binh còn chưa tới, Ngô Kiến Phong khiêng Tịch Tích Chi lên, để cho nàng nằm trên bả vai không bị thương, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này!

Bên trong Lưu Vân điện, các vị đại thần vừa nói vừa cười.

Nhìn thấy Ngô Kiến Phong rút lui phía sau Lưu Vân điện, An Vân Y đặt biệt ‘hào phóng’ nhường cho một đoàn công chúa đang đi tới có cơ hội tiếp xúc với hoàng huynh. Mà chính nàng phân phó cung nữ rót rượu cho mình lần nữa rồi thản nhiên đi về hướng Đoàn Vũ Phi.

Nàng vừa mới đến thì lập tức thu hút sự chú ý của Đoàn Vũ Phi và các vị đại thần đang đứng chung quanh hắn.

Mọi người nháy mắt ra hiệu, dường như đang nói… nhìn đi nhìn đi, Thập Tứ công chúa và Đoàn hoàng tử đã sớm vừa mắt nhau rồi. Việc hôn sự này, nhất định không tránh khỏi.

"Đoàn hoàng tử, ngài đường xa đến đây, để Y nhi kính người một ly." An Vân Y nâng chén mỉm cười. Từ trên người nàng ta toát ra phong cách Hoàng thất đặc biệt tôn quý, khiến nàng ta cao nhã mê hoặc lòng người.

Diễn trò đương nhiên phải diễn toàn bộ, Đoàn Vũ Phi lập tức đứng lên, nâng ly rượu lên nói: “Thập tứ công chúa quá khách khí rồi! Trái lại, Thập Tứ công chúa chính là nữ hài tử, nên uống ít rượu một chút.”

Trong lời nói chứa đựng tình cảm thân thiết.

Rất nhiều quan lớn đều hữu ý vô ý chú đến tình hình ở bên này.

Trên đài cao cửu cấp, An Hoằng Hàn cũng nhìn thấy động thái giữa hai người, hình như rất hài lòng.

Nhìn đám công chúa vây quanh mình không chịu đi, mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, “Tất cả không có việc gì làm sao? Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn trẫm an bài hôn sự cho các ngươi?”

Sự lạnh lẽo vây quanh các vị công chúa, họ sợ đến mức tay đang cầm ly rượu run rẩy không ngừng, khiến rượu muốn tràn cả ra. Thật vất vả mới gả được Thập Tứ công chúa ra ngoài, bọn họ còn chưa hưởng qua sự sủng ái của hoàng huynh, làm sao có thể nghĩ tới chuyện bị gả ra ngoài như An Vân Y.

Huống chi chẳng may tâm tình hoàng huynh không tốt, đưa bọn họ đến địa phương thâm sơn cùng cốc, như vậy…

Họ không dám nghĩ nữa, mỗi người lần lượt trở về chỗ ngồi cho mình.

Bên cạnh khôi phục lại yên tĩnh, tâm tình An Hoằng Hàn lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ cùng dần dần bay xa, không biết hài tử kia đã ngủ chưa? Đại khái nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ khi ngủ say của Tịch Tích Chi, khóe miệng An Hoằng Hàn hiện lên một tia cười nhạt, rất nhạt rất nhạt, đến mức không ai phát hiện được bệ hạ của bọn họ đang cười.

“Đoàn hoàng tử, Y nhi có một số việc muốn thảo luận với người…” Nhìn thấy hoàn cảnh ồn ào chung quanh một chút, An Vân Y muốn nói lại thôi, hình như không có cách nào mở miệng.

“Có lời gì muốn nói, xin công chúa nói thẳng là được. Chỉ cần bổn điện hạ làm được, bổn điện hạ tuyệt đối sẽ làm.” Đối mặt với ‘nữ nhân yêu mến’, mỗi người đàn ông đều rộng lượng vô cùng.

Giống như đưa ra quyết tâm quan trọng, An Vân Y xích lại gần nói: “có thể thỉnh thoảng Đoàn hoàng tử đi tới chỗ khác nói chuyện được không?”

Giọng nói của An Vân Y không nhỏ, khiến rất nhiều người nghe được. Mỗi một người đều không khỏi suy đoán, lang có ý thiếp có lòng. Mấy ngày gần đây, tin đồn Thập Tứ công chúa và Đoàn hoàng tử như hình với bóng mỗi ngày, bây giờ cùng nhau rời khỏi dạ yến, sợ rằng muốn tìm một nơi yên lặng để nói chuyện yêu đương.

Đoàn Vũ Phi hơi sững sờ, chỉ kịp phản ứng, “Toàn bộ do công chúa an bài! Chỉ là trước khi đi, bổn điện hạ muốn chào hỏi bệ hạ một tiếng. Dù sao bệ hạ thiết yến cũng vì có liên quan tới bổn điện hạ, nếu bỏ đi lặng lẽ như vậy thì có vẻ không hợp lí.”

Đoàn Vũ Phi nói chuyện lễ độ, vừa không muốn để Thập Tứ công chúa thất vọng, vừa không muốn thất lễ với người ta. Huống chi cuối cùng vấn đề có kết hôn hay không còn phải tùy theo ý kiến của bệ hạ. Cho nên có thể đắc tội với ai, cũng không thể đắc tội với bệ hạ. Buổi dạ yến này vốn là thương nghị chuyện Thập Tứ công chúa lấy chồng ở Huy Anh quốc. Ít nhiều gì Đoàn Vũ Phi cũng nên biết tự giác, làm sao có thể bỏ đi được?

Ai ngờ sau khi An Vân Y nghe xong, ngạc nhiên mở trừng hai mắt, hình như không ngờ đối phương sẽ nói ra những lời này. Chung đụng nhiều ngày với Đoàn Vũ Phi, dĩ nhiên An Vân Y biết người này rất muốn kết hôn với mình. Vốn cho rằng một câu nói có thể khiến hắn rời đi, sau đó thực hiện bước tiếp trong kế hoạch, hội hợp với Ngô Kiến Phong. Mà lúc này đây, nàng ta lại thay đổi cái nhìn với người trước mắt này. Sợ rằng người này không giống như ngoài mặt, như một bình hoa sứ tuyệt mĩ, không biết chỗ sâu ở đâu. Người này tuyệt đối không phải tầm thường.

Dù sao An Vân Y cũng không phải là hiền lành. Nói đến diễn trò, trong hoàng cung ai lại không phải bên ngoài một bộ mặt, bên trong là một bộ mặt khác. An Vân Y mắc cỡ đỏ bừng mặt, khẽ cúi đầu, bộ dáng xấu hổ.

“Đừng… Ngàn vạn lần Đoàn hoàng tử đừng nói với hoàng huynh. Chỉ là… Quả thật có vài lời để nói… Y nhi không tiện nói ra trước mặt mọi người. Tối hôm nay đại thần có chuyện cần thảo luận, Y nhi nghe được chữ có chữ không, cho nên mới muốn thương lượng một chút với Đoàn hoàng tử. Chỉ là một chút thôi, chúng ta ra ngoài đình ở gần Vân Lưu điện hàn thuyên một lúc. Lát nữa trở lại hoàng huynh sẽ không trách tội đâu.” Dáng dấp An Vân Y vô cùng xinh đẹp, động lòng người, hôm nay lại còn đỏ mặt thẹn thùng, càng khiến người ta tán thưởng không dứt.

Mặc dù mẫu thân của An Vân Y là một cung nữ, nhưng dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, nếu không cũng không thể lọt vào mắt của tiên hoàng, leo lên giường với tiên hoàng. An Vân Y thừa kế sự xinh đẹp của mẫu thân, cho dù so sánh với Lục công chúa có thua kém chút đỉnh, nhưng diện mạo lại vô cùng xuất chúng.

Nói đến đây, Đoàn Vũ Phi cũng không thể cự tuyệt. Đây chính là hôn sự của hai người, trước khi cưới phải hỏi thăm ý tứ của đàn gái một chút chứ.

“Vậy cũng được, xin công chúa dẫn đường.” Đoàn Phi Vũ kéo ghế ngồi ra, đứng lên.

An Vân Y thở phào nhẹ nhõm, coi như không lộ ra sơ hở nào.

Lại không biết bên kia Ngô Kiến Phong đã làm xong chưa?

Suy ngẫm một lát, An Vân Y cảm thấy lo lắng của mình dư thừa. Dù Tịch Tích Chi được cưng chiều như thế nào, bất quá cũng chỉ là một hài tử tám, chín tuổi. Đối diện với một nam tử tứ chi phát triển như Ngô Kiến Phong thì làm sao có đủ sức để phản kháng được.

Bên trong Lưu Vân điện còn có rất nhiều người. Đoàn Vũ Phi đi theo An Vân Y trên một con đường nhỏ ánh sáng mờ ảo ra khỏi Lưu Vân điện. Tuy rằng có rất ít người nhìn thấy hai người, nhưng họ rất thức thời không quấy rầy hai người bọn họ. Bởi vì ở trong mắt những người khác, từ này về sau, thế nào hai người này cũng ở chung với nhau mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.