Toàn bộ âm mưu đều bị An Hoằng Hàn bóp chết từ trong nôi.
Ngô Kiến Phong tức đỏ mặt, nghẹn lời không nói được một câu rõ ràng.
Bên người An Hoằng Hàn không thiếu cao thủ, không chỉ Ngự Lâm Quân mà
còn giấu Ảnh Vệ, nên số lần khiến An Hoằng Hàn tự mình ra tay đã ít lại
càng ít.
Ngoại trừ thời niên thiếu, bệ hạ từng chinh chiến sa trường, đã nhiều
năm nhóm võ tướng chưa thấy bệ hạ xuất chiêu. Vừa rồi chứng kiến tốc độ
cực hạn của ngài, toàn bộ võ tướng đều nhiệt huyết sôi trào! So với
nhiều năm trước, rõ ràng võ học của bệ hạ đã cao thêm một bậc.
Hai mắt Ngô Kiến Phong đỏ bừng, cảm xúc phẫn nộ và không cam lòng đan
xen vào nhau. Lúc cận kề cái chết, con người đều trở nên vô cùng điên
cuồng, Ngô Kiến Phong cũng không ngoại lệ. Tất cả những gì hắn làm đều
biểu lộ sự tuyệt vọng và không cam tâm.
Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ, đi tới bên người An Hoằng Hàn, nhỏ giọng nói: “Phải giữ bí mật.”
“Trẫm biết.” An Hoằng Hàn cũng không muốn để người khác biết được thân
phận thật sự của Tịch Tích Chi, nếu không cũng sẽ không đuổi đến hiện
trường nhanh như vậy, trước tiên phải chế ngự Ngô Kiến Phong, ngăn không cho hắn ta nói ra bất cứ điều gì.
Mày kiếm như mực nhíu lại, An Hoằng Hàn giương tay bổ xuống cổ Ngô Kiến
Phong, “Trẫm sẽ không để ngươi chết nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Nghe thấy lời này, một vòng các vị đại thần chung quanh phải rùng mình.
Bọn họ đều biết sau khi Ngô Kiến Phong rơi vào tay bệ hạ, chắc chắn sẽ
không có kết cục tốt, vừa nghe bệ hạ nói ra, trong đầu không ngừng hiện
lên những thủ đoạn bệ hạ trừng phạt trước đây, cả đám sợ đến mặt mày tái nhợt.
Ngô Kiến Phong chỉ cảm thấy cổ tê rần, chưa kịp phản ứng đã té xỉu trên mặt đất.
“Tạm giam người vào đại lao, chờ trẫm đích thân thẩm vấn.” An Hoằng Hàn
nhận chiếc khăn từ Lâm Ân, lau lau tay, như thể ghét bỏ khi chạm vào Ngô Kiến Phong.
Tịch Tích Chi bị Ngô Kiến Phong dẫn đi, sau đó rơi vào bẫy. Vậy… Đoạn Vũ Phi đâu? Tuy buổi sáng hôm đó Đoạn Vũ Phi chính miệng nói ra rằng hành
động vào đêm hôm trước của hắn, nhưng chân tướng vẫn còn là điều bí ẩn.
Một mình Ngô Kiến Phong không thể làm việc kín kẽ như vậy được, nhất
định phía sau hắn vẫn còn đồng bọn.
Chuyện này kẻ nào có lợi nhất?
Chắc hẳn mọi người ai cũng đồng tình với An Vân Y, dù sao vô luận trong
mắt ai đi nữa, Ðoạn Vũ Phi cũng là vị hôn phu mýời phần tốt đẹp, vậy mà
giờ lại bị một Tịch Tích Chi nửa đường nhảy ra cướp đi. Mấy ngày nay có
không ít người cảm thấy tức giận thay nàng ta, ngay cả mấy vị dại thần
đều đứng về phía An Vân Y, yêu cầu An Hoằng Hàn chủ trì công đạo cho
thập tứ công chúa.
Một khi Ngô Kiến Phong bị bắt giữ, ánh mắt các đại thần không hẹn mà
cùng quét về phía Tịch Tích Chi. Cảm xúc trong mắt bất đồng, nhưng Tịch
Tích Chi đều nhận ra địch ý trong đó.
Trong tâm thầm hỏi nàng đã chọc phải ai ư? Tại sao bao chuyện phiền toái đều dây vào người, huống chi nàng còn là là người bị hại nữa chứ! Không nói đến chuyện trong sạch của nàng bị một câu ‘Phụ trách’ của Đoạn Vũ
Phi vấy bẩn! Mỗi ngày còn phải chịu đủ dày vò khi ở cạnh An Hoằng Hàn.
Hôm nay bước ra khỏi Bàn Long điện còn phải chịu ðủ loại ánh mắt của
ngýời ngoài.
Càng nghĩ càng giận, Tịch Tích Chi chỉ hận trên mặt đất không có cái hang nào để chui vào, chặn những ánh mắt đó lại.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Còn chưa cút về làm việc của các
ngươi!” An Hoằng Hàn lạnh lùng quét chung quanh một vòng, đối với hành
động chạy tới vây xem của đám đại thần, hắn cực kì khó chịu.
Từ khi phát sinh chuyện lúc nãy, có rất nhiều đại thần muốn thương thảo
với An Hoằng Hàn nên xử lý hậu quả thế nào. Hôm nay thật vất vả mới thấy bệ hạ xuất hiện, lại khiếp đảm trước khí thế đối phương, đành kinh sợ
mà về.
Tịch Tích Chi hoàn toàn đắm chìm trong ánh mắt quái dị đó, chưa phục hồi tinh thần lại.
Mãi đến khi An Hoằng Hàn lắc lắc thân thể nàng, Tịch Tích Chi mới hỏi: “Vậy phải đến địa lao sao?”
“Ngươi nói đi?” Rõ ràng đám đại thần kia đã không thể nhẫn nại được nữa, việc này cứ kéo dài, sớm muộn cũng phải giải quyết. Nếu đã bắt được Ngô Kiến Phong, có thể giải đáp được rất nhiều nghi vấn trong lòng hắn. Chí ít… phải bắt được đồng bọn của hắn lại. Vô luận là ai dám tổn thương
đến một cọng tóc của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn sẽ đòi lại gấp mười
lần.
Tịch Tích Chi đi cùng An Hoằng Hàn tới địa lao, đây không phải lần đầu
nàng tới đây, nhưng lần nào cũng cảm thấy ác cảm. Hành lang tối om không hề có một tia sáng mặt trời, soi rõ lối đi phía trước là ánh sáng từ
những ngọn đèn. Nếu Tịch Tích Chi bị nhốt ở đây một ngày một đêm, xem
chừng nàng nhất định không chịu nổi. Dù sao không nhìn thấy ánh mặt
trời, người ta sẽ cảm thấy cuộc sống ảm đạm không ánh sáng.
Ngô Kiến Phong bị Ngự Lâm quân kéo tới tận cùng địa lao, kẻ bị giam giữ trong này đều là tội phạm trọng điểm.
Hai Ngự Lâm quân kéo cánh tay Ngô Kiến Phong, cố định tứ chi của hắn vào giá gỗ.
Tịch Tích Chi vừa nhìn sang góc bên phải, nuốt nước miếng, nơi đó bày đủ các loại hình cụ. Tịch Tích Chi có thể phân biệt vài cái trong đó,
người đời quen thuộc nhất là ‘Tạt chỉ’, hình cụ chuyên dùng để kẹp ngón
tay. Đều nói tay đứt ruột xót, Tịch Tích Chi vừa nghĩ tới loại cảm thụ
này, lập tức sợ đến mức thu hồi ánh mắt.
“Hắt nước để hắn tỉnh.” An Hoằng Hàn đứng cách Ngô Kiến Phong hai thước.
Ngự Lâm quân lập tức mang hai thùng nước lạnh từ bên ngoài vào.
Khí trời đã vào thu từ lâu, lúc này hắt nước lên người đặc biệt rét
buốt. Hơn nữa thân thể Ngô Kiến Phong vốn đã có thương tích, đổ nước
lạnh xuống, hắn đau đến giật mình choàng tỉnh, thở hổn hển mấy hơi, từ
từ ngẩng đầu lên.
“Lui hết ra ngoài, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không
được phép bước vào.” An Hoằng Hàn duỗi một ngón tay, chỉ ra cửa ngục.
Ngự Lâm quân biết lần này bệ hạ định tự mình ra trận, nào dám ở trong lâu thêm?
Lâm Ân lo Tịch Tích Chi còn nhỏ sẽ không chịu nổi, do dự một hồi, ngoắc
Tịch Tích Chi, nhỏ giọng nói, không muốn khiến cho An Hoằng Hàn chú ý,
“Tiểu tổ tông, thất thần trong này làm gì? Kế tiếp không nên xem, sau
khi trở về nô tài dặn dò ngự thiện phòng làm điểm tâm cho ngài, thế
nào?”
Nghe như dỗ em bé, Tịch Tích Chi tươi cười.
“Tổng quản đại thúc, ta muốn ở lại.”
Dù sao chuyện này là do nàng gây ra, không thể giao toàn bộ trách nhiệm cho An Hoằng Hàn, còn mình lại trốn đi?
Lâm Ân vừa nghe thì nóng nảy, thầm nói, ông sống hơn nữa đời người, thấy thủ đoạn của bệ hạ cũng mấy ngày không yên giấc, càng chưa nói đến
chuyện Tịch Tích Chi mới chỉ tám, chín tuổi, sao mà chịu được nỗi sợ hãi như vậy.
“Để nàng ở lại đây. Lâm Ân, sao ngươi còn không lui ra ngoài?” An Hoằng Hàn xoay người về phía Lâm Ân, đưa tay kéo Tịch Tích Chi, để nàng đứng
bên cạnh mình.
Lâm Ân vừa nhìn đã không vui, tâm lo lắng, cẩn thận bước từng bước ra
khỏi phòng giam. Lúc đi ra, còn vì người ở bên trong mà đóng cửa lại.
Bên kia Ngô Kiến Phong đã từ từ tỉnh lại, thấy hoàn cảnh bản thân, hắn
cười thê thảm. Y phục ướt sũng treo trên người, tuy rằng trong phòng
giam không có gió, nhưng cũng đủ khiến hắn lạnh đến phát run.
Hắn nâng mắt, nhìn thấy Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đứng trước mặt.
Tiếng cười ha ha quanh quẩn khắp phòng giam, “Ta đã suy nghĩ hai ngày…
Rốt cục đã thông suốt một việc! Vì sao mỗi lần đứa bé này xuất hiện, vân chồn lại biến mất một cách kì lạ! Thêm nữa khi vân chồn trở về, đứa bé
này lại biến mất không thấy bóng dáng đâu! Màu tóc màu bạc, cặp mắt màu
lam, giữa trán có chấm đỏ, hết thảy đều tương tự!”
“Yêu quái! Ngươi chính là một con yêu quái!” Ngô Kiến Phong điên cuồng
gào to về phía Tịch Tích Chi, như bị kích thích, “Vân chồn chính là
ngươi, đúng không? Có đúng hay không! Bằng không tại sao bệ hạ lại sủng
ái ngươi như thế, nâng niu trong lòng bàn tay không quan tâm không để ý
đến vân chồn.”
Xích sắt trên cánh tay và bắp đùi vì hành động nổi điên của hắn mà đồng
thời rung chuyển. Âm thanh leng keng chói tai hành hạ màng nhĩ Tịch Tích Chi.
“Ta… Ta thật sự hối hận. Tại sao… Tại sao không sớm thông suốt sự thật
này, như thế đêm kia, đích thân ta đã lột da ngươi!” Khuôn mặt Ngô Kiến
Phong dữ tợn như lệ quỷ chốn địa ngục, cặp mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu, trợn to đến cực hạn.
Tịch Tích Chi nhìn bộ dáng kia của hắn có chút sợ hãi, âm thầm may mắn,
may mà đầu óc Ngô Kiến Phong không quá thông minh, bằng không tối hôm đó nàng khỏi ăn cơm rồi.
An Hoằng Hàn vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa như không thấy sự giãy dụa điên cuồng của Ngô Kiến Phong.
“Đều là ngươi! Đều tại ngươi làm hại!” Mới vừa rồi còn điên cuồng rống
to, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy ra, thê thảm nỉ non, “Nếu không
phải do ngươi, huynh trưởng sẽ không phải chết, tất cả mọi chuyện đều
không xảy ra.” Hắn vẫn là nhi tử ngoan hiền của Ngô gia, sẽ không bị
trục xuất khỏi gia môn, càng không bị xem thường khắp nơi.
Biểu tình trước sau của Ngô Kiến Phong kịch liệt tương phản, khiến Tịch Tích Chi cảm thấy quái dị không nói thành lời.
“Dường như những kẻ tuyệt vọng đều mang bộ dáng hài tử nực cười này.” An Hoằng Hàn vân đạm phong khinh nói, như đã tập mãi thành quen.
Nhưng cho dù An Hoằng Hàn biểu hiện thoải mái cũng không thể giảm áp lực cho Tịch Tích Chi. Từ trước tới giờ nàng đã làm gì có lỗi với Ngô Kiến
Phong? Nàng vẫn chưa làm chuyện gì xấu mà?
Bản thân Tịch Tích Chi đang phiền não điều gì, không chạy khỏi ánh mắt
của An Hoằng Hàn, An Hoằng Hàn giơ tay sờ sờ cái trán tiểu hài tử, “Vốn
chuyện này không liên quan tới ngươi, dù không có cơ hội săn bắn, sớm
muộn trẫm cũng sẽ bắt Ngô Lăng Dần, dám tự mình hoán đổi vũ khí quân
doanh, đáng đời hắn ta bị vạn tiễn xuyên tim.”
Bốn chữ cuối cùng nặng nề nện vào tim Ngô Kiến Phong, hắn vĩnh viễn
không quên được, hắn là kẻ đầu tiên bắn tên, mũi tên trúng người huynh
trưởng.
Phòng giam nhỏ hẹp làm người ta cảm thấy hít thở không thông, bầu không
khí nặng nề đến nổi hô hấp Tịch Tích Chi cũng thấy khó khăn.
“Không… Không phải như thế!” Ngô Kiến Phong lắc đầu, “Nếu không phải
ngươi muốn báo thù một mũi tên kia cho vân chồn, làm sao có thể xoay
chuyển tìm ra chứng cứ, hại huynh trưởng thân bại danh liệt.”
Nói không sai! An Hoằng Hàn híp mắt, đúng là như vậy. Nếu không phải Ngô Lăng Dần vọng tưởng muốn bắn Tịch Tích Chi bị thương, hắn dự định qua
một thời gian nữa mới xử lý chuyện Ngô Lăng Dần. Nhưng ai bảo Ngô Lăng
Dần tự tìm đường chết chứ?
Cảm xúc của Ngô Kiến Phong càng ngày càng khó không chế…
An Hoằng Hàn nhấc chân đá vào bụng hắn, một cước này vô cùng ác độc, Ngô Kiến Phong lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là lần đầu tiên Tịch Tích Chi tận mắt chứng kiến bộ dáng hung ác của An Hoằng Hàn, chỉ cảm thấy An Hoằng Hàn trước mắt trở nên cực kỳ xa lạ, dường như không phải là người mà ngươi biết. Nhớ tới lúc trước An Hoằng Hàn đã từng nói “bộ mặt khác của trẫm, ngươi không biết thì tốt hơn”.
Tịch Tích Chi cúi đầu thở dài một hơi, mặt mày quả thật khiến người khác khó có thể tiếp nhận. Nhưng con người ai chả có nhiều bộ mặt, chẳng
phải sao? Đối mặt với kẻ địch, ngươi không thể tươi cười chào đón được?!
Mặc dù không ủng hộ, nhưng Tịch Tích Chi cũng không phản đối.
Sau một kích, An Hoằng Hàn thu chân lại, “Lời nói vô ích đến đây là chấm dứt, khai đồng lõa của ngươi ra,”
Đồng lõa? Tịch Tích Chi sửng sốt, nhìn về phía An Hoằng Hàn.
“Ngươi cho rằng chỉ bằng một mình Ngô Kiến Phong đã có thể gây ra chuyện lớn như vậy sao? Hắn không xứng.” Giọng nói An Hoằng Hàn không hề thay
đổi giống như thường ngày.
Tịch Tích Chi thoáng cái đã hiểu, hận đến mức nghiến răng, nghĩ lại rốt
cuộc mình có cừu oán gì với ai? Đáng tiếc Tịch Tích Chi xòe tay ra đếm,
cũng không đếm được một cái. Người nàng thực sự đắc tội, một kẻ cũng
không có. Nhưng vì An Hoằng Hàn mà giận chó đánh mèo lên người nàng, lại có một đống lớn.
Trước tiên là công chúa… một đám cho rằng nàng tranh giành tình cảm với
bọn họ, nhìn nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Lại tới phi tần… Mỗi người đều mạnh như hổ, không ai cho rằng nàng là nữ nhi tư sinh của An Hoằng Hàn, lại cảm thấy nàng là một mối nguy hại.
Nhỏ tuổi tạm thời vẫn chưa có gì, nhưng sau khi nàng trưởng thành, tuyệt đối là một mối họa lớn làm lung lay địa vị.
Kết quả là từ khi Tịch Tích Chi bước vào cửa cung cho tới nay, có vẻ như luôn bị người ta thống nhận ghen ghét.
“Còn không phải là do ngươi làm hại.” Tịch Tích Chi nhỏ giọng thì thầm
một câu, kiên quyết cho rằng mình không sai, sai là ở lòng người.
“Ta không nói! Có bản lĩnh thì bệ hạ tự mình đi điều tra đi.” Ngô Kiến Phong phun một ngụm máu tươi, dáng vẻ vô cùng chật vật.
“Không nói?” Ánh mắt của An Hoằng Hàn đầy nghiêm túc, “Ngươi không nói?
Là cho rằng trẫm không đoán được sao? Âm mưu lần này, người duy nhất
được lợi là An Vân Y.”
Nhất thời sắc mặt Ngô Kiến Phong cứng nhắc, “Thì thế nào? Nhất định là
bệ hạ không có chứng cứ bắt người, nên mới chạy tới đây để thẩm vấn ta,
đáng tiếc… Dù sao ta cũng sẽ không nhận tội.”
Hắn biết mình chết chắc rồi, so với khai ra đồng bọn, còn không bằng ngậm chặt miệng để An Hoằng Hàn vô kế khả thi.
Tịch Tích Chi không có cách nào ngắt lời, chỉ có thể ngây ngô đứng bên
cạnh. Trong lòng không biết là tư vị gì, An Vân Y dùng cách nào để trèo
lên vị trí cao như hiện tại, tất cả nàng đều đặt vào mắt. Vốn là một hài tử tốt, không ngờ lại trở nên lãnh huyết vô tình như vậy, còn liên thủ
với Ngô Kiến Phong tính kế mình.
Quả nhiên hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi cho rằng trẫm không có cách nào sao?” Khi hắn bắt giam Ngô Kiến
Phong, trong đầu sớm đã bày kế. Lưới đã giăng, chỉ chờ con cá sa vào
lưới mà thôi.
Không quên sự tồn tại của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nói với ngươi:
“Xoay người đứng đối mặt vào tường, bịt lỗ tai, đừng quay đầu lại.”
Tịch Tích Chi đang định hỏi nguyên nhân, lại chạm đến đôi mắt rét lạnh
của An Hoằng Hàn, đành nuốt lời định nói xuống. Nếu An Hoằng Hàn đã nói
vậy thì chắc chắn không sai, mình chỉ cần làm theo là được.
Xoay người đi tới trước bức tường, Tịch Tích Chi giơ tay che tai của
mình. Nàng che không quá chặt, sau đó phía sau truyền tới từng tiếng
thét chói tai, Tịch Tích Chi sợ run người. Tịch Tích Chi rất muốn quay
đầu lại nhìn xem rốt cuộc An Hoằng Hàn xử lý Ngô Kiến Phong thế nào,
nhưng lại sợ thấy bộ mặt xa lạ của An Hoằng Hàn, cuối cùng liều mạng bịt tai lại, muốn giả bộ như không nghe thấy.