Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 16: Chương 16: Đem con rắn ghê tởm lấy xuống!




Trong ngự hoa viên chật ních người đứng xem náo nhiệt, bọn họ nhìn hoàng hậu nhảy nhót liên hồi bên dưới gốc cây to ở đằng xa, cũng không dám tiến lên, hoàng hậu ngày thường ở trong cung danh tiếng không được tốt cho lắm, vì lẽ đó hắn xảy ra chuyện gì, cơ bản là —— không có nửa người nghĩ đi hỗ trợ!

"Hoàng hậu nương nương. . . . . ." Lục nhi sợ đến miệng muốn sùi bọt mép, nhìn cái con rắn nhỏ trên đầu Hoàng hậu nương nương, dán thật chặt ở trên đó giống như là nó vốn mọc ra từ trên đầu hắn. Băng Vô Ngân đang cố gắng diễn trò thật đạt, hắn trừng ra con mắt màu đỏ sậm, mở ra cái miệng lớn như chậu máu.

"A ——" Lục nhi chỉ vào hắn, sau đó sợ đến mức trốn trong bụi cỏ "Rắn, rắn muốn đem Hoàng hậu nương nương nuốt, các ngươi mau nhìn ——" nàng run rẩy khoa tay, còn mấy người khác nhìn thấy cái thứ trên đầu hoàng hậu thì đã sớm sợ đến ngơ ngác ngây ngốc.

Lúc này Băng Vô Ngân há miệng thật to, nhìn Hoàng hậu bây giờ giống như là nữ thần rắn Medasu trong thần thoại Hy Lạp. Hoàng hậu nương nương trong ngày thường làm nhiều việc ác, tâm độc như rắn rết, nhất định là trời cao vì trừng phạt hắn cho nên mới để trên đầu hắn một con cự xà lớn.

"Không tốt , không tốt , Hoàng hậu nương nương biến thành xà nhân rồi. . . . . ."

"Không tốt, người đâu, tới đây mau, Hoàng hậu nương nương biến thành xà nhân rồi!" Âm thanh của các thị nam ở cửa dồn dập chuyển cáo, nhất thời toàn bộ hậu cung liền sôi sùng sục.

Mộ Dung Kiều Kiều cười thở không ra hơi, chơi vui lắm, rồi nàng cầm lấy nho mà Mạnh Hạo Nhiên đưa cho mình bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.

"Được rồi, đừng cười nữa, rất buồn cười sao?"

Ồ? Cái tên Mạnh Hạo Nhiên này, rất kỳ quái, sự tình buồn cười như vậy mà hắn lại có thể nhịn được không cười!

Cái này, ngược lại làm cho Mộ Dung Kiều Kiều càng thêm hiếu kỳ về hắn, nàng vốn là định cho hắn mặt mũi, diệt uy phong đối phương, sau đó gọi hắn đến chỗ hoàng hậu diễn kịch quan tâm bề trên một phen, không nghĩ tới người đàn ông này không chút nào hả hê, thật giống như là nàng ngày hôm nay là quản việc không đâu.

Sắc mặt nàng không tốt hướng Mạnh Hạo Nhiên liếc mắt một cái. . . . . .

Dĩ nhiên phát hiện, toàn bộ thân thể Mạnh Hạo Nhiên đều kề sát ở trên cửa gỗ đàn mộc, cười đến miệng gặm lấy khung cửa, những quả nho trong tay bị hắn bóp chặt đều chảy thành nước đỏ tươi như rượu vang, một giọt một giọt nhỏ xuống trên mặt đất.

"Uy, Mạnh huynh, thật sự có buồn cười như vậy?" Dáng vẻ hắn thật khuếch đại a!

Còn dung dùng răng cắn cửa a?

Chà chà, Mộ Dung Kiều Kiều nhìn mặt người cẩu dạng của Mạnh Hạo Nhiên, trong lòng cái này tiểu xoắn xuýt, ai ——

"Được rồi, được rồi, cười cười cũng được nhưng ngươi nhanh đưa răng nanh thu hồi đi, trên cửa rất bẩn có bao nhiêu là vi sinh vật a, bao nhiêu là vi khuẩn a, ngươi dùng răng cắn, vi khuẩn vào bụng, ngươi coi chừng mắc bệnh gì quái lạ, đến lúc đó, nói không chừng ngươi thấy người liền cắn, còn có đầu lưỡi hồng hồng của ngươi thật lớn ——"

"A —— Kiều Kiều, ngươi muốn làm gì, làm ta giật cả mình!"

"Ngươi còn biết sợ sệt a, ta là muốn tốt cho ngươi, ngươi ở đây cắn cửa, nói không chắc đợi lát nữa sẽ có ngừơi nhìn thấy rồi tung tin đồn nhảm bất lợi cho ngươi——! Không tốt rồi, Mạnh quý phi biến thành cẩu rồi, cắn cửa không tha. Đại gia nhanh lên một chút thoát thân a——" Kiều Kiều vừa nhại cách nói của những cung nhân vừa nãy, vừa cong cái mông nhỏ của mình ở bên người Mạnh Hạo Nhiên vòng tới vòng lui.

"Phốc ——"

Mạnh Hạo Nhiên bị nàng khiến cho mắc cười đến nỗi miệng phun ra đầy nước bọt, mặt mày đỏ lựng lên.

"Đi tới!" Kéo tay hắn, liền hướng về của hoàng hậu mà đi.

"Đi nơi nào a?" Mạnh Hạo Nhiên nhìn nàng đem mình tha hướng về bên cạnh hoàng hậu, hắn sợ đến mày nhíu lại thành hình chữ xuyên "Ta không đi ta không đi, ta cũng sợ rắn, ta sợ nó cắn ta. . . . . ."

Kỳ thực nhìn cái kia thảm trạng hoàng hậu, hắn ngoại trừ đắc ý ở ngoài, trong lòng vẫn là rất sợ sệt con rắn ở trên đỉnh đầu hoàng hậu, con rắn kia đến cùng là từ nơi nào tới, không phải là Hoàng hậu nương nương thật sự đã biến thành xà yêu đi.

Nghĩ như thế, Mạnh Hạo Nhiên thì càng sợ hắn một bước cũng không chịu đi tiếp.

"Ta không đi, Kiều Kiều, chúng ta qua đó làm gì——"

"Vì để cho ngươi xem cẩn thận một chút, ngươi cái người ngu ngốc này, hiện tại hoàng hậu gặp nạn, không người hỗ trợ, ngươi là tân quý phi mới vào cung làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?" Mộ Dung Kiều Kiều lại dùng sức kéo một cái, không biết là khí lực Kiều Kiều lớn hay là Mạnh Hạo Nhiên đang sợ đến nỗi chân mềm nhũn, nói chung, nàng chỉ là nhẹ nhàng vồ một cái, hắn liền ngã vào trong ngực của nàng.

"Làm gì? Muốn ăn đậu hũ, ngươi liền nói rõ, cố ý ngã vào trong lồng ngực bổn đại nhân, muốn ăn bớt a!"

"Không đúng không đúng. . . . . ."

Mạnh Hạo Nhiên liền vội vã thanh minh, nhưng là Mộ Dung Kiều Kiều chính là không chịu buông tha hắn.

"Ta cùng ngươi nói, ngươi lại chỗ Hoàng hậu lấy tay quơ nhẹ một cái trên đầu hắn là con rắn kia khẳng định liền rơi xuống đất, đến lúc đó, vị trí của ngươi ở hậu cung liền lên cao như diều gặp gió, hoàng hậu đối với ngươi có hảo cảm, nữ hoàng biết sẽ càng. . . . . ." Nàng nói một nửa rồi dừng lại đá Mạnh Hạo Nhiên một cước tới bên chân hoàng hậu.

Mạnh Hạo Nhiên đang đắm chìm trong tương lai mà nàng đang phác họa cho hắn, thì bị nàng đá mới sực tỉnh.

"Quý phi nương nương, ngươi cẩn thận nha, Hoàng hậu nương nương, ngươi tỉnh lại ——"

Mộ Dung Kiều Kiều tỏ vẻ sợ sệt ôm một cái cột màu đỏ bên cạnh, cố ý bày ra biểu hiện dáng vẻ thất kinh.

"Ngạch. . . . . . Ta. . . . . ."

Mạnh Hạo Nhiên chậm rãi nhích từng bước đến chỗ hoàng hậu, nhìn hoàng hậu trước mắt, nhìn dáng vẻ hắn (MHN) lúc này khỏi cần nói là cũng biết khủng bố cỡ nào, đầu của con rắn hiện tại như đang lúc lắc giữa trung gian hai mắt của hắn (MHN), dọa hắn sợ đến nỗi hồn phách muốn bay đi luôn.

Hắn (hoàng hậu) giờ chỉ có thể đứng chết trân ở nơi đó, không nhúc nhích, nếu như không phải biết hắn còn sống sót, đại khái hắn sẽ cho rằng đây là tượng người sáp ở hiện đại.

"Hoàng hậu nương nương ——"

"Quý phi, ngươi gọi cái rắm nha, hắn đang bị dọa sợ, ngươi còn không cứu hắn?" Mộ Dung Kiều Kiều thực sự là chỉ tiếc mài sắt khôngthành thép, muốn nâng đỡ một cái mĩ nam, củng cố vị trí của chính mình, nhìn hắn điều kiện gì cũng đều phù hợp, mình mới đem mục tiêu gửi gắm ở trên người hắn.

Nàng chọn người cũng là rất kỹ.

"Nhưng là, ta sợ nha ——"

Tay của hắn vừa muốn duỗi ra đi, Băng Vô Ngân liền hơi giương miệng ra, lộ ra hàm răng trắng ghê rợn, Mạnh Hạo Nhiên lại rụt trở về.

Không dám a, hắn đúng là rất sợ sệt.

"Tiểu Khoảng, không cho phép ngươi cắn hắn, ngươi mà không nghe lời thì sau nàyđừng có đi theo ta nữa, hừ hừ!" Mộ Dung Kiều Kiều nhỏ giọng nói thầm, nàng cảm thấy con rắn kia nhất định sẽ nghe thấy tiếng mình nói.

Băng Vô Ngân nghe thấy nàng nói như vậy, con mắt xoay chuyển một vòng, sau đó đầu nhẹ nhàng hướng về Mộ Dung Kiều Kiều bên kia liếc mắt một cái bất đắc dĩ điểm điểm đầu của mình xem như là gật đầu đồng ý.

"A, oa kèn kẹt, con rắn này rất tốt, có thể nghe hiểu ý của ta, không nghĩ tới hắn còn rất trung tâm, quả thực chính là thần thú mà ~" nàng cao hứng thốt lên cười tươi như hoa, chính mình thực sự là không công nhặt được bảo bối. Bất quá dáng vẻ nó, vẫn để cho chính mình —— chán ghét!

Băng Vô Ngân chiếu theo chỉ thị của Mộ Dung Kiều Kiều, đem thân mình cuộn tròn lại đầu che dấu vào trong thân, hắn bây giờ lại như là một con vật ngoan hiền chỉ chờ Mạnh Hạo Nhiên dùng cánh tay ngọc ngà của hắn đem chính mình từ trên đỉnh đầu hoàng hậu đoan hạ xuống.

Mạnh Hạo Nhiên nhìn con rắn này có ý định đem đầu vùi đi, thật giống là cố ý không thèm nhìn hắn, hắn liền muốn đưa tay, từng chút từng chút nhích lại gần, còn có một chút xíu khoảng cách nữa thôi, thì hắn đã có thể chạm tới được con rắn kia.

Hắn sợ đến không dám thở mạnh, nhưng là, Mộ Dung Kiều Kiều ánh mắt sắc bén, ánh mắt cảnh cáo Băng Vô Ngân, chính nàng cũng muốn không nhịn được nữa mà suýt nữa tự mình ra tay cho xong.

"Quý phi, ngươi ra tay đúng là nhanh lên một chút a, ngươi đừng chần chừ nữa, hoàng hậu kinh hãi đến nỗi chết trân, ngươi mà không ra tay nữa là ngài có thể chết vì sợ hãi đó!"

"A a a a ——" hắn quát to một tiếng, cầm lên thân rắn của Băng Vô Ngân rồi hướng về phía ao sen bên cạnh ném đi ——

Rầm ——

Bọt nước tung toé, Băng Vô Ngân thuận lợi bay vào đáy ao, "Ra tay tàn nhẫn như thế, bộ muốn ta ngã chết sao!"

"Hoàng hậu, ngươi không sao chứ!"

Mạnh Hạo Nhiên đột nhiên ngửi thấy được một luồng mùi vị kỳ quái xộc vào mũi "Uh, mùi gì?"

Hắn theo mùi vị đó mà tìm đến nơi khởi nguồn, "Kiều Kiều, ngươi mau tới, mùi vị gì a?"

Mộ Dung Kiều Kiều rón ra rón rén đi tới, càng lại gần thì càng thấy có một mùi vị nồng nặc xông lên. . . . . .

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, không cần tìm, Hoàng hậu nương nương cũng niệu rồi!" Mộ Dung Kiều Kiều thật sự muốn cười chết mất, nguyên lai, hoàng hậu cũng là giống như nàng, không chỉ có sợ rắn, hơn nữa sợ đến nỗi tè ra quần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.