Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 12: Chương 12: Nương tử bảo bối của ta!




Đêm nay trời tối đen như mực, đưa tay không thấy nổi năm ngón!

Trong hậu viện ngự hoa viên xuất hiện một cái bóng nhỏ, đó là Mộ Dung Kiều Kiều, dựa theo sự quen thuộc của bản thân đối với địa hình trong cung, nàng dễ dàng tìm ra một địa phương cực kỳ bí mật.

Đây là một mảnh đất sát bên ngoài hoàng cung, rõ ràng là cùng một mảnh bầu trời, nhưng là nơi này so với cái hoàng cung đầy hào nhoáng kia lại thêm phần đen tối cùng âm u.

"Ngạch. . . . . . Làm sao lại tối như thế, rất có khả năng là có quan hệ đến ngươi, Vô Kết, bảo bối, ngươi cũng đừng trách ta a, ta cũng không phải cố ý, ngươi nếu như thành quỷ muốn báo thù, ngươi tìm nó được rồi, hại chết ngươi chính là nó, không phải là ta!" Mộ Dung Kiều Kiều miệng lầu bầu đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu con rắn nhỏ,rồi xoay người kéo Vô Kết tới phía sau núi đá giả.

Đương nhiên theo ở phía sau nàng cái hung thủ trực tiếp hại chết Vô Kết —— xà vương Băng Vô Ngân!

Nàng cẩn thận tránh né sẽ thị vệ tuần tra cứ cách mấy phút xuất hiện một lần, không biết ở sau hòn giả sơn tìm tòi bao lâu, nàng mới vòng qua hàng trúc dài xanh tươi "Hãn, mệt chết ta , không nghĩ tới Vô Kết lại nặng như thế, cùng con lợn chết nặng như nhau thật là không có nghĩ đến!"

"Nương tử, ngươi rốt cuộc muốn bắt ta kéo hắn đi đâu?" Băng Vô Ngân bò đến vai trái Mộ Dung Kiều Kiều, đầu rắn phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi, phát ra "Tê Hí! ~" .

Hắn ở trên mặt đày mồ hôi của Mộ Dung Kiều Kiều xoa xoa, liếm tới liếm lui, làm cho Mộ Dung Kiều Kiều một trận ngứa.

"Ha ha, khà khà, đừng đùa, mau tránh ra, thật ngứa. . . . . ."

Dựa vào ánh trăng yếu ớt cùng với ánh đèn mông lung trên hành lang hắt đến, Mộ Dung Kiều Kiều lúc ẩn lúc hiện, hình như Vô Kết đang bị nàng lôi trên mặt đất, giờ khắc này khóe mắt khẽ nhúc nhích mấy lần.

"Má ơi, quỷ a —— cứu mạng a!" Lạch cạch, nàng hoảng loạn, đem tay mình từ trên người Vô Kết trở về, rồi sau đó nhấc lên đuôi rắn dài nhỏ của Băng Vô Ngân, liền bắt đầu nhanh chân chạy trở về.

Một bên còn vừa chạy vừa nói "Thiên linh linh địa linh linh, các lộ Thần Tiên a, yêu quái a, chúa Jesus, cứu mạng a, trá thi rồi!"

"Nương tử, ngươi chạy chậm chút, đừng té ngã! Khặc khặc, ngươi nắm vi phu đau chết . . . . . ." Băng Vô Ngân lúc này bị nàng nắm chặt, đuôi rắn biến thành hình méo mó, móng tay sắc bén của nàng, bởi sợ sệt nên cắm vào sâu bên trong da rắn của Băng Vô Ngân.

Thật là đau!

"Được chứ, chạy, không chạy là kẻ ngu si a."

Mộ Dung Kiều Kiều hồi tưởng bản thân từng xem trong tiểu thuyết có ghi người bị Zombie cắn sẽ biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, rất khủng khiếp.

Mặc dù Vô Kết nói không phải bị Zombie cắn mà mất mạng, nhưng là nàng không dám bảo đảm trá thi sẽ biến thành cái gì tốt lành!

Vừa nghĩ tới cái này, nàng liền sợ sệt trong lòng tim muốn nhảy lên tới cổ, liền con mắt không không them nhìn chạy loạn một trận, mãi đến tận đầu nàng va vào trên cây cột trong hành lang mới ngừng lại.

Mộ Dung Kiều Kiều nằm trên đất hôn mê, lúc này rốt cục trải nghiệm cái cảm giác, tự mình làm bậy thì không thể sống được. . . . . .

"Nương tử, ngươi lại ngất? Ngươi làm sao luôn ngất? Có phải là đường trong máu thấp a, bộ dáng này, ngươi làm sao vì ta sinh con dưỡng cái a. . . . . ." Hãn tử ~

Vô Kết từ trên mặt đất bò lên, đầu đau sắp nứt, nhớ không nổi chính mình đang ở nơi nào?

Hắn bám vào hòn giả sơn bên cạnh, đi tới bên một cái ao, nước nơi đó thấp thoáng ánh trăng hoa sen tỏa hương dìu dịu, một mảnh an lành.

Chỉ là hắn vừa quay người liền nhìn thấy một cái bóng trong nước, đến lúc này hắn liền khó mà còn giữ được bình tĩnh.

"A —— người kia là ai?"

Chỉ thấy bóng người trong ao toàn thân trần trụi, mặt mày xám xịt, tóc ngổn ngang bị gió thổi lên, còn có nơi vật riêng tư của hắn đã tùm la tùm lum, đen thùi lùi, không ra hình thù gì . . . . . .

"Này? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trong phòng Kiều Kiều có rắn, ta phải đi tìm Kiều Kiều, nếu không nàng sẽ sợ ——" nghĩ đến trong phòng Mộ Dung Kiều Kiều dĩ nhiên có rắn sẽ cắn người, hắn liền cảm thấy da đầu tê rần.

Thân thể run lên, (anh này chưa nhận thức được sự tàn tạ của bản thân mà còn nghĩ đến gái, chết vì gái a), một cơn gió lạnh léo từ sau lưng thổi tới, hắn lại thấy có từng tia từng tia mát mẻ.(bây giờ không mặc quần áo nên mới mát mẻ ^.^)

"Kiều Kiều, chờ ta, ngươi đừng sợ, ta đến đây!" Con ngươi hắn thâm thúy vừa đen vừa sáng, bước chân không ngừng mà hướng về phía trước.

Trong khuê phòng Mộ Dung Kiều Kiều ——

Lúc này nàng đã bị Băng Vô Ngân triển khai linh lực di chuyển lên giường, "Nương tử a, ngươi lúc nào mới có một điểm ngoan, không để cho bản vương yên tâm được một lúc, ngươi có thể giống như bây giờ cố gắng nằm yên như vậy cho ta được không? Thục nữ như vậy, có bao nhiêu mùi vị. . . . . . Chà chà, nhìn một cái, nữ nhân của ta rất là thơm. . . . . ."

Đầu rắn của hắn tiến đến trước ngực Mộ Dung Kiều Kiều, vẻ quyết tâm hưởng thụ mùi thơm ngát nơi đó, thật giống một thanh kẹo đường.

"Ân. . . . . ." Lúc này Mộ Dung Kiều Kiều bị hắn liếm qua liếm lại có cảm giác thật tê tê ngứa ngứa, cả người xao động không ngớt.

Thêm vào lúc này khí trời hơi hanh khô, tay của nàng không tự chủ day mảng áo trước ngực, xé một cái xoạt, lộ ra một mảnh lớn cảnh xuân trước ngực ——

"Nương tử, ngươi đây là trần trụi quyến rũ vi phu, thật ngọt thật ngọt. . . . . ."

Thân rắn của hắn lập tức khoan khoái kề vào da thịt bóng loáng của nàng, bên trong thật mềm thật trơn, hắn hưởng thụ dến không còn biết trời là gì, vẫn là nương tử ngủ dễ dàng thân mật hơn nha.

Đột nhiên, lỗ tai nhạy bén của hắn cảm nhận được âm thanh ở phía ngoài phòng "Chết tiệt, cái đám nhân loại này thực sự là đáng ghét, không nhìn thấy bản vương đang cùng nương tử đang ân ái sao, tự dưng nhảy ra một đám quấy rối."

Hắn rất không cao hứng, đuôi rắn vung lên, sau đó từ bên ngoài phòng Mộ Dung Kiều Kiều liền xuất hiện một đoàn sương mù màu vàng, hắn tà ác nở nụ cười, tiện đà lại động tác bị gián đoạn vừa nãy.

"Kết giới của bản vương, há lại để đám phàm phu tục tử các ngươi thể phá giải được!" Hắn phẫn nộ tiến vào bên trong khối ngực mềm mại của nàng, gặm gặm sờ sờ, xoa bóp, liếm liếm, nói chung làm sao để cho mình thoải mái hắn liền làm cho đã.

Vô Kết thật vất vả mới lách qua tầng tầng thủ vệ, đem thân che chắn bởi một phiến lá sen lớn, chờ hết thảy thị vệ đều tuần tra qua đi, hắn mới từ sau hòn giả sơn đi ra.

"Bộ dáng này, hẳn là có thể đi!" Hắn không biết, hắn mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, phong lưu phóng khoáng như thế, hiện tại hình tượng chính là người rừng từ trong động bước ra.

Nhưng chính hắn lại hồn nhiên không biết, vì là tâm tư hắn còn đang bận lo lắng cho vị nữ thần trong lòng mình—— Mộ Dung Kiều Kiều!

Nhưng là vừa mới ra khỏi hòn giả sơn, liền nghe tiếng người nói chuyện, "Không được, có người!"

"Tiểu Vũ, ngươi nói nữ hoàng bệ hạ để chúng ta đi tìm Vô Kết, chúng ta đi nơi nào tìm a?"

"Đúng đấy, tìm một ngày, không biết Vô Kết đến cùng chạy đi nơi đâu a? Nữ hoàng đang muốn triệu hắn thị tẩm, chúng ta liền phải nhanh lên một chút tìm ra hắn, nếu như chọc tới nữ hoàng mất hứng, chúng ta không có quả ngon mà ăn!"

Một cung nữ mặc màu y phục bích lục nhàn nhạt mở miệng.

Vô Kết nhận ra nàng, nàng là tì nữ thiếp thân của nữ hoàng gọi là tiểu Vũ.

"Vô Kết, Vô Kết ngươi đến cùng ở nơi nào? Thực sự là hại thảm chúng ta rồi!"

Chờ mãi mới đến lúc các nàng nhấc đèn lồng đi xa, Vô Kết lúc này mới đi ra, "Cái nữ nhân chết bầm, lại tìm ta thị tẩm, còn không là muốn dằn vặt ta? Căn bản là không mang cho ta bất kỳ cảm giác gì, ngay cả rễ cây cũng không bằng, chi bằng ta đi tìm bảo bối Kiều Kiều của ta——"

Nhìn bóng lưng của hai cái Tiểu cung nữ cấp tốc rời đi, Vô Kết tức giận ngập trời thấp giọng chửi rủa.

Thực sự là hận không thể cho cái nữ hoàngkia một cái tát bồi thêm một cước, mỗi ngày khiến cho hắn sắp tinh tẫn mà chết, hận không thể giết nàng ta là tốt rồi.

Hướng về tẩm cung Mộ Dung Kiều Kiều mà đi, con đường vốn là rất quen thuộc, nhưng là hôm nay tại sao tẩm cung Kiều Kiều càng chạy càng xa, lâu như vậy rồi, hắn chạy vẫn không tới, chuyện gì xảy ra?

Thời điểm hắn đi qua Mộ Dung Kiều Kiều phòng ngủ, "Ồ? Nơi này thật giống chính là trụ sở Kiều Kiều, nhưng hiện tại làm sao lại biến thành bộ dáng này, lại thật giống như là không phải?"

Hình thức trang hoàng nơi này cùng phòng ngủ của Kiều Kiều rất khác nhau, hắn không xác định được gõ gõ cửa, nhưng là bên trong thanh âm gì đều không có, còn có chính là mặc kệ hắn đẩy làm sao đều đẩy không ra.

Nơi này thật giống như là đã lâu không ai đến, sau thời gian thật dài cố gắng đẩy cửa, hắn rốt cục mất đi kiên nhẫn rồi xoay người tiếp tục hướng về trước tìm kiếm.

"Thiết, phàm nhân chết tiệt, linh lực của bản vương, ngươi có thể đi vào liền thành thần tiên rồi!" Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của Vô Kết, Băng Vô Ngân dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng Mộ Dung Kiều Kiều, hạnh phúc cười.

" Nữ nhân của bản vương, các ngươi không cần thương nhớ!"

"Uh, nhiệt, nóng quá, không thoải mái. . . . . ." Thân thể dưới Mộ Dung Kiều Kiều kiều môi chu ra nũng nịu phát lên tiếng kêu khẽ, khí nóng không nhịn được than nhẹ một tiếng trong cơn mê.

"Ai ya, nương tử bảo bối của ta, bản vương sẽ giúp ngươi sảng khoái, đến đây đi, bảo bối ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.