Dưỡng Thú Thành Phu

Chương 8: Chương 8: Ta là phu quân của ngươi!




Vầng trăng non uốn cong như móc vào mái ngói của vọng lâu tinh xảo, làm cho bờ tường cao bên trong hắt xuống một mảng ánh sáng mông lung mờ nhạt, nguyệt quang kia vừa vặn đánh rơi ở trên đầu giường lúc này đang diến ra H . . . . . .

Ngoài phòng phương hương liêu người, trong phòng cảm xúc mãnh liệt như lửa!

Mộ Dung Kiều Kiều cảm giác mình ở bên trong một đoàn sương mù, chung quy là đi không tới phần cuối, càng chạy càng mông lung.

"Ồ? Nơi này là nơi nào? Thật là một địa phương kỳ quái, trời ạ! Sẽ không lại xuyên qua đi!" Nàng kinh ngạc đến líu lưỡi, chính mình thật vất vả mới thích ứng với Nữ Nhi quốc, giờ lại xuyên đến chỗ khác. . . . . .

Giết nàng đi, cho nàng một cây đao đi, nhớ là đao phải sắc bén, không phải nàng da dày mà là nàng sợ đau a, nàng muốn chết thống khoái nhanh gọn lẹ sẽ không cảm thấy đau đớn. . . . . .

Nàng không hiểu đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước không xa có một vị nam tử đang nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp trong đình bên cạnh hồ sen, dường như là đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi là ai?" Mộ Dung Kiều Kiều kích động .

"Ta là phu quân của ngươi!" Hắn đi tới tựa như gió, áo khoác tung bay, mang theo tám phần phiêu dật của tiên nhân.

"Vậy cũng được nữa, thời đại này, người nào cũng nói là phu quân của ta." Đem ngón trỏ miết ở trên trên miệng, cắn, dĩ nhiên không đau, được rồi, xem ra thực sự là chính mình bị nhiễm tiểu thuyết sắc tình, liền nằm mơ đều dâm đãng.

"Ta nhớ là ta chưa kết hôn, ta còn là một lại còn là xử nữ nha, nơi nào có phu quân, ngươi không được làm hỏng thanh danh của ta, nếu không ta bắt ngươi phụ trách!"

Nam tử đối diện nở nụ cười xinh đẹp, phảng phất toàn bộ thế giới đều đạp ở dưới chân của hắn.

Nàng xem đến si mê, hắn đẹp không giống với Đáp Đáp Lưu Tôn, cũng không giống với Vô Kết, so với tất cả nam tử ở Nữ Nhi quốc đều không giống.

Lúc này người đàn ông này, càng như là tiên giả trên trời hạ phàm, khắp toàn thân không nơi nào không phát ra ánh sáng óng ánh long lanh, không nơi nào không chói mắt rực rỡ. Mày kiếm hắn xếch lên, khóe môi lên hơi nhếch nhìn Mộ Dung Kiều Kiều, lắc lắc một mảnh Bạch Liên trong tay. Vẻ đẹp của hắn không phải Phan An, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành có thể so sánh được với nhau!

"Nguyên lai ngươi cũng yêu thích Bạch Liên?"

Trong tay hắn chính là loài hoa nàng yêu nhất, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu đáp trả, sau đó Mộ Dung Kiều Kiều bị một luồng khí lưu mạnh mẽ cuốn vào, trong nháy mắt đến bên cạnh hắn.

Hắn thơm quá, mùi hương nhàn nhạt thanh nhã, kết hợp với khuôn mặt yêu dã mê hoặc, nhìn thế nào thì hắn đều không phải là loại người tốt lành gì, tuyệt đối chính là yêu nghiệt, nhưng là không ngờ nàng lại yêu thích cái nam nhân yêu nghiệt này như vậy.

Nàng cảm thấy bây giờ nàng và hắn như được bao bọc bởi những cánh hoa Bạch Liên tinh tế. Từng vòng tùng vòng cánh hoa như bao phủ ngăn cách hai người bon họ với không gian bên ngoài.

"Hì hì, cảm giác rất long trọng !" Mộ Dung Kiều Kiều nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng bị hắn lấy môi duyện.

Hắn ở liếm nàng?

Nàng rốt cục ý thức được , nguyên lai hắn là muốn cùng chính mình. . . . . .

Vốn là cả người nàng đang khó chịu, lại thêm vào sự khiêu khích của người đàn ông này, nàng tự nhiên là không có năng lực chống đỡ.

Hay bởi vì đây là mộng cảnh, không phải là hiện thực, cho nên không chút do dự.

"Ngươi muốn hoan ái với ta? !" Nàng có chút biết rõ còn cố hỏi.

Yêu dã nam tử nhẹ nhàng gật đầu, hai con ngươi sắc bén của hắn như nhìn hấu ý nghĩ của nàng, trên tuấn dung tao nhã tràn ra ý cười nhạt, làm nàng không khỏi động tình than nhẹ.

"Vậy, ta sẽ cùng ngươi nói rõ ràng, muốn cũng được, chỉ là ta sẽ không trả tiền, cũng sẽ không đối với ngươi phụ trách, ta cũng không có bảo hiểm, ta cũng không có ngũ kim, ta không xe không phòng, không có hoàng kim, còn có ta càng thêm sẽ không cưới ngươi, còn có ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngày hôm nay không có tắm rửa ni còn. . . . . ."

Băng Vô Ngân quả thực cũng bị nàng dằn vặt đến chết, chuẩn bị làm mà nàng vẫn còn nhiều yêu cầu như thế, hắn sốt ruột đến nỗi đáp ứng tất cả.

Lúc Mộ Dung Kiều Kiều đang lải nhải nói, Băng Vô Ngân tiến lên dùng miệng của mình đến ngăn cái miệng đang huyên thuyên không ngớt của nàng, khiến nàng mới vừa rồi còn đang thả súng máy liên rốt cục đình chỉ nói chuyện.

"A a ——" cảm nhận được hắn ôn nhu, Mộ Dung Kiều Kiều đưa tay ôm cổ của hắn. Thân thể nàng mềm mại như mỹ nhân ngư, thân thể dùng sức hướng trên người hắn ma sát.

Nữ nhân này chẳng lẽ là coi hắn thành thân cây? Hay xem là tảng đá, tạch hắn cảm thấy thân mình thật khó chịu. . . . . .

Theo nhiệt độ từ từ ấm lên cộng thêm hai thân thể bên trong không ngừng tỏa nhiệt khí nóng rực đến đáng sợ, trên vách Bạch Liên bắt đầu xuất hiện màu đỏ kinh lạc.

Màu đỏ này thật giống như máu, con mắt Băng Vô Ngân vừa nãy còn màu đen đã biến thành màu đỏ nâu, xinh đẹp mà lại gợi cảm.

"Con mắt của ngươi. . . . . ." Mộ Dung Kiều Kiều muốn nói, con mắt của hắn làm cho nàng cảm thấy thật quen thuộc, thật giống là từng thấy ở nơi nào, nàng nhất thời lại muốn đắm chìm mãi vào đôi mắt của hắn.

Tay của hắn như là cá, ở trên người nàng tùy ý du ngoạn khắp nơi, môi cũng không thua kém những vết hôn ngân mọc lên như nấm, khắp nơi đều là dấu vết của hắn để lại.

Cuối cùng, hắn đem nàng ấn tới trên đài sen màu xanh lục.

"Ân! ~" nàng e thẹn thấp giọng gọi, bỗng chốc mặt nàng đỏ lên sau khi ý thức được âm thanh ái muội từ miệng mình phát ra, Băng Vô Ngân rất hài lòng với biểu hiện của nàng.

Nữ nhân này, thật sự rất ngọt, tư vị rất tốt.

Quần áo hai người từ từ xé rách, hai cái thân thể mềm mại cũng ở cùng nhau, trên đất quay cuồng. . . . . .

Cảm xúc mãnh liệt thiêu đốt, lửa nhiệt bắn ra bốn phía!

Củi khô lửa bốc, động một cái liền bùng nổ!

Trong cơ thể xông tới âm thanh phiên long ngã phượng, hồng giang mà qua, lưu lại một chỗ gợn sóng, hồng quang chói mắt.

Rốt cục theo một tiếng rống giận trầm thấp, giống như hùng sư xông tới nơi tận cùng của nơi kiều nhuyễn kia, cuối cùng phóng thích ra ngoài ——

"Thật thoải mái nha!" Mộ Dung Kiều Kiều thỏa mãn ngủ say.

Này mộng thật tốt, chính mình hi vọng mộng cảnh này sẽ biến thành hiện thực, tốt nhất vẫn là người đàn ông này, bởi vì kỹ thuật của hắn cũng không tệ lắm.

Cả người Băng Vô Ngân tràn trề thỏa mãn, không nghĩ tới chính hắn dĩ nhiên muốn ngừng mà không được đến mức độ này, chỉ cần hắn đụng nhẹ vào thân thể nàng, liền vì nàng mà dục vọng tăng không ngớt, thật giống nàng trời sinh chính là vì phối hợp với hắn mà tồn tại .

Hắn cũng không nói được, chỉ là thân thể của chính mình hiện tại tinh lực trùng thiên, thật giống như là sau khi hắn và nàng kết hợp, cả người khoan khoái, hơn nữa khẽ lay động linh lực, dĩ nhiên phát hiện bản thân đã khôi phục mấy phần mười, chẳng lẽ, nữ nhân này. . . . . .

Cùng nàng kết hợp, dĩ nhiên sẽ làm bản thân phá tan kết giới?

Nàng rốt cuộc là ai? Tại sao khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bị mê hoặc thật sâu, hắn cảm thấy dường như đã quen biết nàng từ rất lâu.

Còn có thân thể của nàng, chính mình yêu thích không buông như vậy, thật giống mình đã thưởng thức qua rất nhiều lần, đối với mỗi tấc da thịt trên người nàng đều là quen thuộc như vậy.

"Chẳng cần biết ngươi là ai? Ngươi là nữ nhân của bản vương——"

Mộ Dung Kiều Kiều cảm giác nàng tựa hồ ngủ đặc biệt trầm, cũng đặc biệt thoải mái.

Ngày thứ hai, nàng tinh thần thoải mái mở mắt ra, khẽ nhúch nhích thân thể cảm giác cả người mìnhđều muốn vỡ tan rồi, chuyện gì xảy ra?

"Chẳng lẽ mình đã tốn nhiều tinh lực trong mộng đêm qua?"

Nàng lắc đầu một cái, cảm giác mình thực sự là nghĩ quá nhiều, bất quá chỉ là giấc mộng mà thôi mà!

Nhưng là. . . . . .

Tình cảnh thực tại quả là. . . . . .

Kéo thân thể uể oải, thật vất vả đứng thẳng ở bên giường, xì xì lập tức chính mình hoa lệ lệ mềm người té ở trên mặt đất.

"Ai nha! Đau quá a! Chuyện gì xảy ra?" Chẳng lẽ chính mình còn trẻ như thế đã bại liệt?

Đau quá, đau đầu, cái cổ đau, đau chân. . . . . . Đặc biệt là hạ thân nơi đó càng đau, thật giống là bị xé rách, nói chung một chữ —— đau!

Băng Vô Ngân lúc này cũng mệt mỏi đến xụi lơ ở nằm ở trên mộtcái ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hắn khẽ nhướn mắt nhìn người đang ngồi dưới đất mà gào khóc thảm thiết, Mộ Dung Kiều Kiều.

"Nói rồi, bảo ngươi đừng khiêu khích bản vương, bản vương cũng không phải là cố ý, là chính ngươi quá yêu tinh, bản vương chỉ là hết nghĩa vụ nên làm, muốn đối với ngươi phụ trách, vì thỏa mãn ngươi, bản vương cũng mệt mỏi đến gần chết . . . . . ."

Trong phòng lúc này là một người một xà, một trên đất, một ở trên ghế, đều mệt đến thở hồng hộc .

Thật vất vả chậm rãi bò lên, Mộ Dung Kiều Kiều đang xác định mình không thể cất bước, sau đó liền dứt khoát nằm nhoài trên giường.

"Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung đại nhân, Nữ hoàng muốn lâm triều rồi!" Ngoài cửa, cái hạ nhân chết tiệt lại bắt đầu kêu.

"Biết rồi, ta ngày hôm nay quỳ thủy đến, nói cho nữ hoàng, ta xin nghỉ, 10 ngày, ta rất cần nghỉ ngơi. . . . . ." Mộ Dung Kiều Kiều nhắm hai mắt lại, hai chân giẫm một cái, lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến chạng vạng, nữ hoàng phái người đưa tới cho nàng chén thuốc bổ khí huyết, Vô Kết đến đây hầu hạ nàng.

Nàng vừa thấy là Vô Kết liền hoảng, hiện tại nàng chỉ cần nhìn thấy nam nhân liền sợ hãi.

Chỉ nằm mơ một giấc mà đã đem thân thể mình làm cho chịu thương a, tuy rằng quá trình là rất tốt đẹp, rất thoải mái, chính mình sảng khoái muốn chết, nhưng là. . . . . Hậu quả rất nghiêm trọng.

Vô Kết vừa thấy nàng, lập tức cho người hầu trái phải lui ra.

Trong phòng chỉ để lại hắn cùng Mộ Dung Kiều Kiều hai người, không đúng, còn có một người, chính là Băng Vô Ngân trong thân xác của rắn——

Lúc này, con mắt rắn của Băng Vô Ngân, đang tập trung tinh thần nhìn Vô Kết để đảm bảo không bỏ qua bất cứ cử động nào của hắn (VK). Bỗng nhiên bàn tay của Vô Kết không an phận mò trên mặt nữ nhân của hắn (BVN), Băng Vô Ngân lập tức tinh thần tỉnh táo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.