2
Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ thập chương: Heo muốn thay đổi
Mập Mạp xấu hổ đứng bên cạnh cái máy tập chạy bộ, Tưởng Minh ở bên cạnh thở dài. Mập Mạp quá nặng, vừa bước lên máy tập, cái máy đã trục trặc…
“Xin…xin lỗi. Ta không phải cố ý…Ai ngờ ta vừa lên, nó đã…đã…”
“Không sao cả, đi ra ngoài.”
“A?” Đi ra ngoài? Không giảm béo nữa sao? Bàn tay Mập Mạp đổ mồ hôi ướt đẫm. Nếu y không giúp mình nữa, phải làm sao bây giờ?
“Đi ra ngoài, chạy bộ.”
Trên con đường quanh co nổi bật hai hình dáng: một chiếc xe hơi cao cấp nhàn nhã lăn bánh trên quốc lộ, theo sau là một tên siêu mập đang ung dung tản bộ…hình như là chạy bộ?!?
“Nhanh lên! Chỉ còn 500m thôi.” Tưởng Minh ngồi trên xe, miệng ngậm điếu thuốc, trông rất giống một tay đại lão gia. “Buzz…buzzz…buzzz…” Cầm điện thoại lên, là Trương Khải Khải, có phần hơi do dự.
“Uy…Khải Khải, có chuyện gì?”
“Không có gì không thể gọi điện cho ngươi sao?”
“Không phải…” Tưởng Minh cảm giác cả người không được tự nhiên. Hai người đã từng dán dính lấy nhau như thế nào, đã từng chán ngán nhau như thế nào, thậm chí cả khi người khác nhìn vào phải thấy buồn nôn, y cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng mà hiện tại…
“Đêm nay ngủ lại đi… ngươi cả một thời gian dài chưa từng ghé qua… Ta có mua mấy món ngươi thích ăn…”
“Ân.”
Hai người trầm mặc. Cái yên tĩnh qua điện thoại lại càng thấy dài hơn.
“Vậy… ta cúp máy đây. Ta yêu ngươi, Minh.” Trương Khải Khải gắt gao nắm điện thoại, vành mắt phiếm hồng. Có một vài thứ đã đánh mất rồi, khi tìm lại được cũng chưa chắc sẽ trở về.
“Ân” Tưởng Minh cúp điện thoại, thở phào một cái, bất giác nhận ra…nói chuyện điện thoại với Trương Khải Khải…đã trở thành một loại gánh nặng. Phát hiện ra điều này khiến y buồn rầu, tình yêu giữa bọn họ…hình như có chút thay đổi.
Di? Mập Mạp đâu? Nãy lo nói chuyện mà quên mất hắn, quay xe lại thì thấy hắn đang ngồi xổm bên đường thở hồng hộc.
“Cố lên! Còn chưa đầy 200m.”
“Ân!” Mập Mạp chống tay nâng cơ thể dậy, chậm rãi đứng lên, tiếp tục tiến về phía trước. Trời đã vào cuối thu, mọi người đều khoác thêm áo lông, mà Mập Mạp chỉ mặc cái áo tay ngắn với một cái quần lửng thể dục. Lúc mới bước ra còn thấy lạnh, nhưng khi đã chạy rồi thì mồ hôi tuôn ra như tắm. Chạy cho xong 5000m, quần áo Mập Mạp đã sớm ướt sũng, chỉ lấy tay nắm cũng có thể thấy mồ hôi chảy ra! Thì ra khi còn ở nhà xưởng, tuy rằng cũng có lao động, nhưng chỉ là ở quanh quẩn mang nguyên vật liệu đến mấy cái bàn, cho dù rất nặng, cũng bất quá chỉ vài bước chân, có đi ra ngoài cũng là ngồi trên xe. Hôm nay bị bắt chạy 5000m, Mập Mạp mệt đến chết đi được.
Chạy xong đi bộ về, Mập Mạp thấy cả người mình như hư thoát. Đối với người bình thường, chạy 5000m có lẽ sẽ chẳng là gì, nhưng đối với Mập Mạp nặng hơn 400 cân, thì đây quả nhiên là muốn cái mạng già của hắn. Thịt với mỡ toàn thân cao thấp đè tới mức hắn thở không nổi, cuối cùng là cả cái chân hắn cũng nhấc không nổi.
“Tắm rửa đi!” Tưởng Minh về đến nơi đã thấy Mập Mạp như ông môn thần ngồi thù lù một đống trên bậc thang trước cửa.
“Không…không cần… Ta…ta về phòng…dội nước…là được…” Mập Mạp thật sự là mệt đến lười động đậy.
“Ai nói cái loại tắm rửa kia a, ta là nói ngươi vào phòng xông hơi á.”
“Không cần…Xông cái gì? Làm chi?”
“Giảm béo.”
“Nga…” Mập Mạp ngoan ngoãn theo mông Tưởng Minh đi vào phòng xông hơi. Xông hơi này quả thật là một cách giảm béo, vì nhiệt độ trong phòng tương đối cao, có thể giúp bài trừ lượng nước dư thừa trong cơ thể.
Đến khu tắm hơi, Tưởng Minh mở một phòng vip. Cả khu phòng tắm hơi trong đây cũng là do câu lạc bộ quản lý, để người tập luyện xong có thể đến đây thả lỏng cơ thể. Câu lạc bộ còn cho lắp đặt mấy thiết bị phục vụ dịch vụ nhà hàng, khách sạn… có thể nói là đầy đủ mọi thứ.
Tưởng Minh lột sạch quần áo, đứng dưới vòi sen một lát cho ướt người, rồi túm một cái khăn tắm vây quanh hông, vặn tay nắm cửa. Mập Mạp đã ở trong rồi, đang ngồi trên băng ghế lớn, quấn mình trong cái khăn tắm cỡ cực đại được đặt riêng, vì nhiệt nóng mà gương mặt đỏ bừng. Thấy Tưởng Minh bước vào, Mập Mạp vội vàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt phóng thẳng vào người y.
“Ngươi…nhìn cái gì?” Vốn đang bị nung nóng lại gặp phải ánh nhìn của Mập Mạp, mặt Tưởng Minh đã sớm ửng đỏ.
“Dáng người của ngươi thật tốt…” Mập Mạp một chút cũng không thấy nhìn chằm chằm cơ thể người khác là khiếm nhã. Đại lão gia rồi, trên người ai có cái gì còn không biết sao, vậy nên hắn chẳng để ý, đương nhiên không đồng nghĩa người khác cũng không để ý…
Được người khen có dáng người đẹp, đã là nam nhân ai chẳng có máu kiêu ngạo, vậy nên Tưởng Minh ưỡn ngực, cố ý khoe body…nhưng rốt cuộc chỉ lộ ra được hai cái xương sườn.
Tưởng Minh đến ngồi bên cạnh Mập Mạp, cả hai đều có chút xấu hổ. Tưởng Minh là vì nửa thân trần ngồi cạnh một nam nhân xa lạ, căng thẳng đến cả người cứng ngắc, còn Mập Mạp là do chẳng biết nên nói cái gì.
“Vì cái gì ngươi lại giúp ta? Kì thật ta biết ngươi rất có tiền, sáu vạn tệ kia ngươi căn bản chẳng để vào mắt, vì sao lại giúp ta giảm béo?” Mập Mạp thì thào nói, hắn vẫn đang băn khoăn chuyện này.
“Không vì cái gỉ cả, ngươi cứ xem như ta trợ nhân vi nhạc (lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui) đi. Hắc hắc, đúng rồi, ngươi vì sao mà béo thành như vậy?” Tưởng Minh vuốt mồ hôi trên mặt, tìm tư thế thoải mái dựa vào tường.
Vừa nói đến vấn đề béo phì, Mập Mạp ngại ngùng cười cười. “Kì thật ta cũng không biết khi nào thì ta bắt đầu béo, giống như khi ta bắt đầu nhận biết được thế giới xung quanh thì đã béo rồi. Khi đến trường ta lại càng ngày càng béo: vào sơ trung ta đã 200 cân, đến khi tốt nghiệp thì đã hơn 300 cân rồi.”
“Vậy là từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng gầy qua?” Tưởng Minh ném cho Mập Mạp ánh mắt đồng tình. Người này cả đời mập, không biết sau khi giảm cân xong sẽ ra cái hình dạng gì, có thể rất tuấn tú hay không? Kháo! Ta nghĩ mấy thứ này làm gì?
“Ân…”
“Nhà ngươi chỉ có mình ngươi à? Còn có anh chị em gì không?”
“…Còn có một đứa em trai, và một đứa em gái.” Nhắc đến em trai, Mập Mạp lại thấy khó chịu. Bậy giờ chắc bọn họ đã đi rồi.
“Bọn họ cũng béo giống ngươi à?”
“Không phải, bọn họ gầy, chỉ có mình ta béo.”
“Cha mẹ ngươi thì sao?”
“Bọn họ…cũng gầy. Em trai, em gái ta đều giống ba mẹ.”
Tưởng Minh trầm mặc. Tưởng tượng cũng có thể thấy được, trong nhà chỉ duy có mình là khác biệt, tâm tình sẽ không tốt. Chính mình còn tưởng cả nhà hắn đều mập, ai ngờ có mình hắn là đột biến gen.
“Mập Mạp, nếu ngươi giảm béo thành công, chuyện đầu tiên ngươi muốn làm là gì?” Tưởng Minh trêu ghẹo hỏi.
“Ta…ta…muốn mặc…quần jean…”
“A? Ha ha ha, quần jean? Ngươi có thể đặt làm một cái cỡ XXXXL a.”
“…Không…Kia…không giống với…”
“Phải không? Vậy ngươi muốn mặc quần jean dạng nào?”
“…….”
“Mập Mạp? Mập Mạp?” Tưởng Minh đứng dậy đẩy đẩy hắn.
“Tỉnh, tỉnh, Mập Mạp? Mập Mạp! Ngươi làm sao vậy? Người đâu, mau tới hỗ trợ a!”