Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 19: Chương 19




13

Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế

[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]

Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo

Editor: Xích Tuyết

Đệ thập cửu chương: Heo tâm tư rối loạn

Đương nhiên là cái “làm việc” mà Mập Mạp nghĩ cùng với cái “làm việc” ý nghĩa không thuần khiết của Tưởng đại thiếu khác xa vạn dặm. Cái “việc” mà Mập Mạp nghĩ Tưởng đại thiếu “làm” đơn giản chỉ là … tắm rửa, không hề mảy may để suy nghĩ của mình hướng về phía con đường tà ma ngoại đạo. Không thể nói Mập Mạp hắn là thuần khiết, chỉ có thể nói cuộc sống của hắn 28 năm nay quả thật rất lãng phí!

Nằm đến chán ngấy ở bệnh viện hai ngày, Mập Mạp xuất viện. Xuất viện ngày đó, Tưởng Minh tự mình lái chiếc xe thể thao hot đến chảy cả mỡ đi đón, làm cho Mập Mạp một trận thụ sủng nhược kinh.

Trở lại câu lạc bộ, vẫn ngày ngày luyện tập như trước, nhưng suy nghĩ trong lòng hai người cũng không còn giống như trước kia nữa. Đều nói, tư tưởng sai lầm chính là điều kiện tiên quyết để phạm sai lầm… Tỷ như một tên mập nào đó trong lúc tập luyện bị cái tạ tay nặng 15 cân rơi trúng chân 5 lần một ngày, còn tên thiếu gia nào đó một ngày uống cà phê cũng bị bỏng vô số lần…

Giữa trưa, Tưởng Minh thấy Mập Mạp khập khiễng đi về hướng nhà ăn… Chân Mập Mạp làm sao vậy? Ai? Ai cư nhiên dám khi dễ hắn, không muốn sống nữa à? Sau đó lấy bộ dạng giống như một chiến sĩ đấu bò, lao vọt tới nhà ăn giữ chặt Mập Mạp.

“Chân ngươi là như thế nào?

“A? A! Là tạ tay rơi trúng!”

“Ai? Ai làm rơi?” Tưởng Minh cắn răng, biểu tình như thể ai làm rơi liền cắn chết cả nhà hắn, làm cho Mập Mạp sợ run người.

“Ta… ta tự làm rơi… thì sao?”

“… Không việc gì.” Vừa nói xong liền giống như quả bóng cao su bị xẹp hơi, vội vàng chuồn vào phòng làm việc của mình, tổng kết một chút ba cái sai lầm mới vừa mắc phải. Một, như thế nào lại giống như tên ngốc, còn chạy tới? Hai, cư nhiên lại giống như một ngốc, còn chạy tới! Ba, chạy tới với một bộ dạng ngu ngốc.

Nhận định sai lầm cùa chính mình, Tưởng Minh bắt đầu tỉnh lại. Sao lại như thế này? Y đối với chuyện của Mập Mạp hình như quá mức mẫn cảm? Hắn chẳng qua là món đồ chơi y nhất thời hứng thú, quá độ quan tâm sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng thẩm mĩ và phẩm vị của bản thân đang xuống cấp…

Hôm nay, Mập Mạp ăn bữa cơm mà lòng không yên. Mới vừa nãy là Tưởng Minh có cái ý tứ gì? Tự nhiên hỏi chuyện cái chân của hắn, hỏi xong thì lập tức lao vội đi… Phản ứng của y hình như có chút kì quái a!

.

.

.

Thoáng chốc, Mập Mạp đã ở trong câu lạc bộ được gần nửa năm. Nửa năm này, thân thể Mập Mạp bắt đầu thay đổi từ lượng chuyển sang thay đổi về chất. 270 cân, tuyệt đối là con số làm mọi người rung động! Có lẽ đối với người bên ngoài, đây vẫn còn là một con số doạ người, nhưng mà đối Mập Mạp mà nói, đấy là con số mà trước kia hắn còn không dám ao ước.

Trải qua non nửa năm tiếp xúc này, Mập Mạp và Tưởng Minh trên cơ bản là trở thành bạn tốt, mà Mập Mạp với đám bằng hữu của Tưởng Minh quan hệ cũng không phải xấu. Những người quen cơ hồ đều biết Tưởng Minh có một người bạn trai cực kì béo, nhưng bọn họ không biết Mập Mạp thật ra chỉ là một tên bạn trai giả, mà Tưởng Minh cũng lười sửa đúng.

Bất quá nói đi nói lại, Tưởng Minh cũng đích xác đã thu liễm rất nhiều. Nếu trước kia y đi club rất thường xuyên thì bây giờ đã ít hẳn, cho dù đi, Tưởng Minh cũng chưa bao giờ mang người về. Hành sự xong xuôi liền tự mình về, không thấy qua đêm bên ngoài lần nào. Điều này làm cho An Tạp chấn động: chẳng lẽ Tưởng đại thiếu thật sự đổi tính? Hay là… coi trọng tên Mập Mạp kia?

Có lẽ trước kia nếu nói Tưởng Minh coi trọng Mập Mạp, chẳng một ai sẽ tin, bất quá hiện tại An Tạp là muốn đem lời mình nói thu hồi. Kì thật tất cả mọi người, có ai lại không muốn yên yên ổn ổn? Ai lại thích mỗi ngày đổi một người bạn trai đâu? Thời gian dài cũng sợ nhiễm bệnh… Mà Mập Mạp lại là loại người tối làm người ta có cảm giác yên ổn.

Mỗi lần đến chỗ Tưởng Minh, có thể thấy Mập Mạp im lặng chạy bộ, tập luyện. Cùng hắn chào hỏi sẽ nhận lại được một cái tươi cười sáng sủa, làm cho người xem cảm thấy rất nhẹ lòng thoải mái. Hơn nữa Mập Mạp cũng thật thần kì, cơ hồ mỗi lần An Tạp ghé qua đều sẽ chứng kiến được sự thay đổi của hắn, mỗi lần đều là làm cho ánh mắt mọi người ngời sáng. Không phải loại xinh đẹp nam nữ khó phân, cũng không phải cái loại soái khí khiến người hít thở không thông, mà là nam tính. Đúng! Chính là cái loại nam nhân vị này, thật hấp dẫn người, cho dù hắn bây giờ vẫn còn rất béo, nhưng trong mắt nhân viên câu lạc bộ thì… cái béo của Mập Mạp lại biến thành… vững chãi?!?

“Mập Mạp cố lên, 287, 288, 289…” Làm xong 300 cái gập bụng, Mập Mạp đứng lên, lấy khăn lau mồ hôi trên cổ. Hiện tại trừ bỏ làm bài tập rèn luyện, mỗi ngày Mập Mạp còn phải bỏ chút thời gian bơi lội nữa. Nhưng mà Mập Mạp ngượng ngượng ngùng ngùng nói ra… hắn là không biết bơi.

Này cũng không thể trách hắn được. Từ nhỏ đến lớn, Mập Mạp còn chưa bao giờ tập bơi, làm sao biết bơi được? Mập Mạp đứng khoanh tay trên bờ hồ bơi, mặc dù nhiệt độ trong phòng là rất ấm, nhưng nhìn nhìn làn nước xanh ngắt kia, hắn vẫn là cả người run run.

Dương Vũ Thanh đứng bên cạnh hồ bơi, sắc mặt đỏ ửng một cách không tự nhiên. Kì thật, có chuyện chưa nói: hắn… cũng là không biết bơi a! Nguyên bản nghĩ đến là Mập Mạp ở dưới hồ tung tăng bơi lội, hắn ở trên bờ tung tăng chỉ huy một chút là được, không nghĩ đến… cả hai đều là vịt lên cạn. Không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Tưởng Minh nhờ hắn gọi một huấn luyện viên bơi lội đến đây vậy.

Một lát sau, chỉ thấy Tưởng Minh mặc một cái quần bơi đỏ chót, trên người khoác một cái khăn tắm thật bự, đang huýt sáo đi tới. Đôi chân trắng nõn, được màu đỏ của quần bơi tôn thêm trông càng mịn màng, trên ngực là hai khoả hồng anh phấn nộn, cùng cái quần bơi phía dưới phối hợp tương xứng, trên mặt là ý cười ngượng ngùng… Mập Mạp và Dương Vũ Thanh đồng thời nuốt một ngụm nước miếng, rồi cùng ăn ý đánh một cái rùng mình.

“Tưởng Minh, ngươi… cũng đến bơi lội à? Ha ha, thật là trùng hợp a!”

“Ân, hừ! Dương Vũ Thanh, ngươi không phải muốn tìm huấn luyện viên bơi lội sao? Thôi không cần nữa, trình độ bơi của ta là nhất lưu, mời huấn luyện viên lại tốn thêm tiền, không bằng… để ta dạy hắn là được.”

“……” Tưởng đại thiếu từ khi nào thì trở nên tiết kiệm như vậy?

“Ngươi biết bơi lội? Vậy tốt quá, ngươi dạy cho ta đi!” Mập Mạp bị “hảo tâm” của Tưởng Minh làm cho cảm động một phen.

“Vậy làm phiền ngươi. Ngươi dạy Mập Mạp đi, ta còn có việc phải ra ngoài trước.” Dương Vũ Thanh thức thời chạy nhanh ra khỏi đấy, đến nhà ăn tìm người đùa giỡn.

Mập Mạp đứng ở khu nước cạn, mực nước chỉ đến được thắy lưng hắn, loay hoay không biết làm sao.

“Mập Mạp, đến đây! Ngươi trước tiên ngồi xổm xuống, học tập nín thở. Đúng rồi, hít sâu một hơi, ở trong nước nín thở, xem có thể kiên trì trong bao lâu.”

“Ân,” Mập Mạp hít một hơi rồi ngồi xổm xuống, mực nước vừa vặn quá đỉnh đầu. Bởi vì có mang theo kính bơi, cho nên dù ở dưới nước hắn vẫn thấy rõ ràng.

Tưởng Minh cũng đeo kính bơi, giống như một con cá nhỏ lặn người xuống đáy, hướng Mập Mạp bơi đến. Mập Mạp đang gắt gao lấy tay che mũi và miệng, sợ bị nước làm sặc.

Tưởng Minh bất chợt nổi ý xấu, bơi đến trước mặt Mập Mạp, nhếch miệng cười cười. Bọt nước nho nhỏ từ khoé miệng tràn ra, hướng về phía trước mà phiêu tán. Nhìn đẹp mắt a… Mập Mạp ngây người.

Tưởng Minh đột nhiên vươn tay ra, ngay trên bụng Mập Mạp nhéo một cái. “Phốc!” một tiếng, Mập Mạp từ trong nước đứng bật dậy.

“Khụ khụ khụ… Ngươi làm cái gì… Khụ khụ khụ…” Bị uống một miệng toàn nước.

“Ha ha ha…” Tưởng Minh cũng từ trong nước trồi người lên, cười như một con thuỷ yêu.

Mập Mạp thật vinh quang xịt máu mũi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.