0
Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ nhị thập tứ chương: Tân niên khoái hoạt của heo
“Tưởng Minh, đi uống rượu với ta đi.” Thanh âm nghèn nghẹn của Tạ Cường truyền ra từ điện thoại.
“Thao! Đại gia a, năm mới mà cũng không để yên cho ta được hả?” Tưởng Minh tức giận muốn cúp điện thoại.
“Đừng! Đừng cúp máy. Khải Khải… hắn về nhà hắn…”
“……”
“Dù ta có giữ thế nào, hắn cũng không ở lại…”
“Hừ…” Tưởng Minh bất giác thấy công bằng. Xem ra người đáng thương không chỉ có một mình y.
“Ai, thôi mà~~ Ngươi xem chúng ta chơi với nhau nhiều năm như vậy, nói thế nào thì cũng là bạn từ thời tóc còn để chỏm.”
Nếu không đề cập đến vấn đề này, Tưởng Minh còn có thể lo lắng day dứt tí đỉnh, nhưng là hắn đã đề cập đến vấn đề này, cho nên Tưởng Minh phủ quyết ngay lập tức. Con mẹ nó mà bạn để chỏm! Thằng quái nào để chỏm với ngươi cơ chứ!
Vừa muốn treo máy thì: “Minh, đón năm mới một mình rất cô đơn a…”
Nhìn Tạ Cường trước mặt lang thôn hổ yết nuốt sủi cảo giống như mấy trăm năm qua chưa được nếm miếng sủi cảo nào, Tưởng Minh thở dài một hơi. Mình đích thật là tâm Bồ Tát a!
Nhớ lại lúc nãy “Minh, đón năm mới một mình hảo cô đơn a”: từ ngữ tang thương, thanh âm nam giới có chút nghẹn ngào, Tưởng Minh sửng sốt, rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y thốt ra một câu “Vậy đến chỗ ta, cùng đón năm mới với ta và Mập Mạp…”
Câu còn chưa nói hết, điện thoại đã cúp. Ba giây sau, cửa bị mở đánh rầm một phát, làm cho Tưởng Minh cả kinh thiếu điều cắn muốn đứt đầu lưỡi. Tên tiểu tử này được! Tính toán âm mưu hay phết!
Kháo! Lại có điện thoại! Là thằng nào dám gọi ta?
Tạ Cường vừa ăn sủi cảo vừa khen Mập Mạp nhã nhặn lịch sự, khen tới mức Mập Mạp thần thanh khí sảng, cười thấy răng mà không thấy mắt, rốt cuộc vô ý không trông chừng đám sủi cảo mà bị người ta ăn hết.
Ăn uống no đủ, Tạ Cường y như một đại lão gia dữa người vào sô pha lấy tăm xỉa răng.
Mập Mạp nhìn đến hai miếng sủi cảo dị dàng còn sót lại trên bàn, này đều là của Tưởng Minh gói hết a! Một miếng hình rẽ quạt, một miếng hình bánh bao… Ăn thử thì, ân, hương vị cũng không tệ. (Anh đây là tự khen mình đấy hả? Tự anh làm bột với ướp nhân rồi luộc bánh thì không ngon thế quái nào được mà đòi khen không tệ?)
Tưởng Minh ngồi đối diện với Tạ Cường, tức giận nghiến răng ken két. Mình như thế nào lại không trung thành với lý tưởng, chỉ một chút sơ sẩy đã để cho tên khốn kia được dịp chuồn vào nhà? Lần này rút kinh nghiệm, về sau phải cảnh giác, mặc kệ hắn cầu tình thế nào, sống chết cũng sẽ không đáp ứng!
“Ai, Tưởng Minh à, nói thật thì Mập Mạp rất được. Theo hắn xem như ngươi có phúc.”
“Ta thao!” Vốn đang chưa có cớ đuổi cổ hắn đi, hiện tại thì hay rồi, ngươi là tự đưa mình lên cửa đấy nhá. Tưởng Minh nhảy dựng lên. Cái gì mà theo Mập Mạp? Có theo thì cũng là Mập Mạp theo ta!
Tạ Cường vừa cố gắng đỡ cú đấm của Tưởng Minh vừa quay đầu vào nhà bếp rống to: “Mập Mạp! Lợi dụng ưu thế thể trọng của ngươi, ngăn hắn lại!!! Ta thao! Mắt của ta…”
Tạ Cường ôm con mắt bị Tưởng Minh đấm trúng, nước mắt chảy ràn rụa.
Rốt cuộc, tên bại hoại bị Tưởng Minh thành công đẩy ra khỏi cửa. Khoá cửa cài then xong, Tưởng Minh mới xoa xoa cái cằm cũng trúng một chiêu của Tạ Cường, đau đến mức y oa oa kêu loạn.
Mập Mạp chẳng biết nguyên nhân của chuỗi hành động này, mà hắn cũng chả quan tâm mấy trò đùa giỡn của hai người kia. Dọn dẹp phòng bếp ngăn nắp, Mập Mạp cởi tấm tạp dề, ra ngoài thì thấy Tưởng Minh vẫn ngồi xem TV.
“Uy, ra ngoài đốt pháo hoa a.”
“Hắc, ngươi chờ ta thay bộ quần áo đã.” Tưởng Minh quả thật rất giống một đứa nhóc, đối với pháo hoa y cũng một tâm tư nhiệt tình yêu thương.
Mập Mạp cũng về phòng lấy thêm chiếc áo khoác. Hiện tại mới hơn 10 giờ tối, người đi đốt pháo cũng không quá nhiều, thường thường phải 11 giờ hơn, gần 12 giờ mọi người mới đốt pháo.
Hai người xách theo một đống loại pháo hoa xuống bãi đỗ xe dưới lầu làm công tác chuẩn bị. Bình thường mà nói thì nơi này luôn đầy nhóc xe, nhưng dịp Tết âm lịch ai cũng phải về quê, xe cũng lái đi bớt. Cả bãi xe chỉ còn có chiếc xe thể thao của Tưởng Minh chôn mình trong lớp tuyết. Nghe nói cả chiếc xe là hơn 100 vạn, Mập Mạp nhìn mà thấy tâm đau.
Đến một khoảng đất trống, hai người bắt đầu phân loại pháo hoa và pháo nổ, mỗi loại để một bên, còn dây dẫn cũng để riêng một chỗ. Tưởng Minh lấy ra chiếc bật lửa, đốt sợi dây dẫn. Sau đó, hít sâu một hơi, y đưa sợi dây dẫn về phía pháo nổ.
“Ê, Mập Mạp, cách xa một chút, bằng không một hồi doạ đến ngươi a.”
Mập Mạp nở nụ cười, năm nào hắn cũng đốt pháo còn bị pháo doạ sao? Thế nhưng hắn lại rất lo lắng Tưởng Minh có thể bị doạ…
“Éc…” Tưởng Minh quả nhiên ba chân bốn cẳng chạy về phía Mập Mạp, nhưng chạy được nửa đường thì nghe một tiếng vang.
“Tách tách tách…” Tưởng Minh sợ đến mức lảo đảo, không may tuyết trơn trượt, y vinh quang ngã ụp mặt xuống nền tuyết.
“Ha ha ha…” Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Minh, Mập Mạp không nhịn được cười rộ lên. Tưởng Minh tức giận nằm ngay đơ, quỳ rạp trên mặt đất chả buồn nhúc nhích.
“Uy, uy? Tưởng Minh? Ngươi không sao chứ?” Giữa tiếng pháo nổ chói tai, Tưởng Minh như không nghe ra tiếng sói tru của Mập Mạp, vẫn như trước nằm im lìm. Mập Mạp trong tâm một trận sợ hãi. Y không yếu đến mức đó đấy chứ? Ngã một cái cũng không dậy nổi? Hắn vội vàng chạy lại vỗ vỗ người y.
Tưởng Minh đắc ý thầm cười trộm, vươn tay bắt lấy ống tay áo Mập Mạp dùng sức kéo.
Mập Mạp sửng sốt, dưới chân trượt một phát, ngã đánh bịch lên người Tưởng Minh. (Chết chửa, em Tưởng Minh chơi dại @.@!)
“Ngao~~~~~~”
Vừa vặn cây pháo cũng cháy xong, thanh âm của Tưởng đại thiếu đúng là vang xa vạn dặm, làm cho lớp tuyết còn đọng trên tán cây thi nhau rơi xuống. Mập Mạp vội đứng dậy, tiện thể cũng đỡ y dậy luôn.
Tưởng Minh một dạng anh hùng bị nội thương: hai tay ôm ngực, ho khan… Quả nhiên là làm người xấu không dễ!
Bị người áp đến nội thương, Tưởng Minh cũng chả còn tâm trí đâu mà chơi pháo hoa, y ngồi một mình trên bậc tam cấp nhìn Mập Mạp châm lửa cho từng cây pháo.
“……”
“……”
“Kháo! Con mẹ nó! Ta ngày mai phải đi tìm cái tên đó tính sổ, bán cái loại pháo hoa rách nát gì thế này? Ngay cả một quả còn chưa thèm nổ.” Tưởng Minh sinh khí, một cước đem mấy cây pháo hoa đá đi thật xa.
Mập Mạp nhìn hành động trẻ con của y mà buồn cười. Được rồi, phóng pháo hoa không được thì về nhà tắm rửa đi ngủ thôi.
Đột nhiên “Chíu…… Bùm!” Một vòng pháo hoa màu tím tuyệt đẹp chiếu sáng một góc trời. Lúc đầu chỉ là mấy loại phổ biến, về sau thì đủ loại pháo hoa nở tung giữa bầu trời đêm. Này đương nhiên không có khả năng là pháo hoa Tưởng Minh mua, chỉ đơn giản là đến giờ Nhà nước bắn pháo hoa mà thôi…
Hai người yên lặng ngồi trên bậc tam cấp xem từng vòng từng vòng pháo hoa, nhiều đến mức người ta xem không xuể. Cứ ngẩng đầu thế này thì thế nào cũng mắc bệnh về cột sống.
“Hắc, Mập Mạp, đón năm mới với ta cảm giác không tệ chứ hả?”
“… Ân.” Trừ bỏ y đưa về một con sói đói ăn hết toàn bộ sủi cảo, với lại bỏ tiền mua một đống pháo hoa không nổ được ra… cái Tết này xem ra không tệ. Mập Mạp đương nhiên không nói ra những lời này, nói rồi chắc chắn Tưởng Minh sẽ lại xuất khẩu thành thơ.
Thật lâu sau đó, mãi cho đến khi hai người không thể không cúi đầu vì mỏi cổ, Tưởng Minh quyết định trở về đi ngủ.
Vào thang máy, mở cửa phòng. Vẫn là phòng mình ấm áp nhất! Cởi ra chiếc áo khoác cồng kềnh, rót một ly nước ấm, ân, cuộc sống quả nhiên là hạnh phúc. Trên TV vẫn còn chiếu mấy tiểu phẩm hài, Tưởng Minh lại không thích xem mấy loại chương trình này, tổng cảm thấy mấy người diễn viên chẵng qua cũng là tự giải trí cho nhau, lừa gạt đại chúng. Thế nhưng hôm nay nhìn một chút, cảm giác bị lừa cũng không tệ lắm!
“Di? Nhiều cuộc gọi lỡ quá a! Đã trễ thế này ai còn gọi điện nữa?”
“Tiểu Minh! Tiểu Minh! Tìm không thấy Mục Kiền!” Từ điện thoại truyền ra một thanh âm run run, nghẹn ngào nói không nên lời.
“Tề Thiên? Sao lại thế này? Có gì từ từ nói.” Tưởng Minh cũng là cả kinh.
“3 tiếng trước, hắn nhận được một cuộc gọi, sắc mặt thấy không được tốt lắm. Nói là đi ra ngoài một chuyến, nhưng là đến bây giờ còn chưa thấy trở lại. Ta gọi cho hắn lần thứ nhất thì không thấy có người nghe máy, lần thứ hai thì tắt điện thoại luôn.”
“Gọi cảnh sát chưa?”
“Cảnh sát nói… là phải mất tích hơn 30 giờ mới có thể báo nguy, nhưng mà… nhưng mà ta… sợ…”
“Được rồi, ngươi trước mắt đừng quá khẩn trương, ta lập tức tới liền!”