5
Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ tứ thập nhị chương: Lớp học quan trọng nhất của heo
Mập Mạp đã tỉnh, nhưng nằm ỳ trên giường như bệnh nhân bại liệt, không thèm nhúc nhích. Tiêu Kỳ nhìn mà chịu không nổi, An Tạp tên kia đang làm cái khỉ gì thế a?
Một lát sau An Tạp từ bên ngoài trở về, mang theo túi đồ ăn.
“Mập Mạp, thẳng thắn với ta một lần nhé, ngươi có thích Tưởng Minh hay không?” An Tạp ngồi bên giường bắt đầu màn bức cung.
“Ân.” Mập Mạp gật đầu, thế nhưng cũng có ích gì nữa đâu, Tưởng Minh sẽ không về nước…
“Ngươi nếu thật sự thương y, vậy phải truy a! Hiện tại ngươi có chỗ nào không tốt, hử? Người không béo, mặt nhìn không xấu, chẳng lẽ không có niềm tin sẽ truy được y sao?”
“Soạt!” Mập Mạp ngồi bật dậy. Đúng thế! Hắn đã gầy xuống, nhìn qua không có gì khác người bình thường, vậy tại sao vẫn không dám can đảm cơ chứ! Trước kia tự ti của hắn hoàn toàn là do béo, nay đã thoát khỏi phận béo, còn chờ cái gì mà không đem người trở về? Mập Mạp xốc chăn lên, bắt đầu mang giày.
“Uy, Mập Mạp? Ngươi không phải muốn chạy đến nước Mỹ liền chứ hả?”
“Không có, ta muốn vào WC…” Vừa rồi giả chết, Mập Mạp không cảm giác được mình mắc tiểu, nhưng bây giờ căng đầy sức sống, cái thận của hắn cũng đã căng sắp vỡ ra rồi.
“……”
.
.
.
Nước Mỹ. Tưởng Minh vừa kéo hành lý ra khỏi sân bay thì…
“Ô, bảo bối của mẹ! Ngươi rốt cuộc cũng đến, làm mẹ nhớ muốn chết! Lại đây cho mẹ ôm một cái xem nào, sao mà gầy thành cái dạng như vậy hả, bảo bối đáng thương của mẹ!” Tưởng Minh đang bị mẹ mình tàn phá thì may mắn, cha y đến giải thoát kịp thời.
“Đúng rồi bảo bối, sao mẹ không thấy cậu bạn trai mũm mĩm của con đâu thế?”
“Nga, hắn ở lại trong nước, không tới.” Nhắc đến Mập Mạp, Tưởng Minh lại nhớ đến cú điện thoại của An Tạp. Không ngờ hắn phản ứng đến như vậy, té xỉu ngay lập tức… điều này khiến Tưởng Minh không biết nên vui hay nên buồn.
“Sao lại không mang hắn theo chứ? Cho hắn xem nơi ngươi lớn lên từ nhỏ. Lần này đến đây là muốn ở lại bao lâu?”
“A? Không biết nữa…” Tưởng Minh không an lòng nghe mẹ mình lải nhải, trong đầu y hiện giờ chỉ có hình ảnh Mập Mạp.
Mập Mạp là thích mình, Mập Mạp yêu mình, Mập Mạp nhớ mình… mỗi lần co thắt nơi con tim đều là do Mập Mạp. Thật chẳng biết nhìn trúng Mập Mạp ở điểm nào: diện mạo… xem như thông qua, dáng người thì… thôi không cần nói, tính cách không tệ, ôn nhu cẩn thận. Nhớ đến mấy lần Mập Mạp giúp mình tắm rửa, Tưởng Minh không khỏi đỏ mặt. Nếu Mập Mạp xác thực thích y, vậy mà không hề thừa lúc y say rượu vô lực chống cự mà làm loạn, chứng tỏ hắn chính nhân quân tử tới cỡ nào lận a.
Mập Mạp trong lòng Tưởng Minh liền được thăng cấp lên thần lên thánh… Khoan đã! Hắn là cố gắng đè nén dục vọng, hay hắn vốn không có thứ dục vọng đó? Chẳng lẽ Mập Mạp mắc phải chứng lãnh đạm trầm cảm?
Không được! Điều này tuyệt đối không thể được! Nếu Mập Mạp bị lãnh đạm thật, vậy chẳng phải cuộc sống hạnh phúc của y và hắn sau này vứt ra bãi rác rồi sao?
Lôi di động ra: “Uy, An Tạp, ngươi giúp ta… ừ… ừ…” Cúp điện thoại, Tưởng Minh cắn môi cau mày, phiền muộn mà nghĩ: Mập Mạp mà có bị vô năng thì chính mình chịu thảm. (Vâng, em đã giao tính phúc đời mình cho anh kể từ đây)
Mập Mạp đương nhiên không bị vô năng, chẳng qua cuộc đời 29 năm qua của hắn quá thuần khiết, mọi tiếp xúc với thông tin về chuyện ấy đều gói gọn trong vài tiết giáo dục giới tính của nhà trường. Mọi học sinh đều biết giáo viên không muốn giảng bài về vấn đề này, toàn che che dấu dấu, cái gì nữ sinh đến tháng sẽ có kinh, nam sinh sẽ có tinh là hết, vấn đề nhạy cảm đâu thể mang ra bàn trước đông người thế chứ.
Mập Mạp đáng thương, đối với việc người khác phái làm sao sinh đứa nhỏ hắn còn hiểu không được, nói chi đến quan hệ đồng tính luyến ái, một mảnh xa vời a.
An Tạp tiếp xong cú điện thoại của Tưởng Minh, lập tức nhận ra thế giới này biết bao tươi đẹp, cuộc sống vốn nhàm chán bây giờ tưng bừng sức sống.
Ăn xong cơm trưa, An Tạp lái xe đến câu lạc bộ, vừa lúc nhìn thấy Mập Mạp vừa chạy bộ, vừa đeo tai nghe, lại vừa đọc sách?!?
“Ê, Mập Mạp! Ngươi đang làm cái gì đó?” Chạy qua vỗ Mập Mạp một phát, vui mừng khi thấy hắn giật thót.
Tháo tai nghe, Mập Mạp cô đơn nói: “Đang học tiếng Anh. Ta tính sẽ qua nước Mỹ tìm Tưởng Minh.”
“Hả? Học tiếng Anh? Ân, cũng không tệ, học một chút luôn có chỗ dùng, lỡ sau này các ngươi định cư luôn ở Mỹ thì sao.”
Mập Mạp đỏ mặt, vấn đề này hắn chưa dám nghĩ đến đâu.
“Mập Mạp, ngươi rất rất rất thích Tưởng Minh, phải không?” An Tạp túm chặt lấy tay Mập Mạp tỏ vẻ thần bí.
“Ân.” Mập Mạp gật đầu thật mạnh, hiện tại hắn đã nhớ y đến sắp phát điên lên rồi.
“Hắc hắc, vậy ngươi có nghĩ đến, nếu hai ngươi cùng một chỗ, vậy cuộc sống sinh hoạt sau này sẽ ra sao không?”
“Không có…” Mập Mạp mờ mịt lắc đầu.
“Hắc hắc hắc hắc… Vậy, ta cho ngươi mượn báu vật trân quý của ta, trăm ngàn lần đừng có làm hỏng nó nha!” Lấy ra một cái hộp.
Mập Mạp nghi ngờ mở cái hộp ra… là đĩa CD?
“Đây là cái gì? Phim à?” Cận thận đón lấy cái hộp.
“Khụ, đây chính là thứ tất yếu cho cuộc sống hài hoà, tình thú, hạnh phúc trong gia đình. Nhìn cho thật kĩ, còn phải học tập theo, biết chưa?”
“Ân…” Mập Mạp bán tính bán nghi gật đầu, có thần kì như lời hắn nói không?
“Vậy ta đi trước, xem xong nhớ nói cảm thụ cho ta biết, phải là cảm thụ thật lòng đó!” Dặn dò xong đâu vào đấy, An Tạp nhanh như chớp li khai.
Mập Mạp lại tiếp tục đeo tai nghe lên: “How can I help you? How can I help you, sir…”
Buổi tối, Mập Mạp tắm rửa xong đang ngồi xem ti vi thì đột nhiên nhớ đến mấy cái đĩa An Tạp đưa lúc sáng, chẳng biết là cái gì nữa. Mang dép, xuống dưới lầu cầm lên, nhét vào đầu đĩa, trên màn hình xuất hiện vài lựa chọn: 1, 2, 3, 4…
Tuỳ tiện bấm đại một số, hình ảnh bất ngờ xuất hiện: hai nam nhân đang hôn môi… Cái loại hôn này, cùng cách Mập Mạp hôn Tưởng Minh, hoặc lúc Lý Tuyết hôn Mập Mạp, hoàn toàn khác nhau.
Mập Mạp vô thức nuốt một ngụm nước miếng, cả người khô nóng. Dừng lại đã, đi rót ly nước rồi xem tiếp.
Trở về tiếp tục xem, nhưng càng xem lại càng thấy không bình thường, đến nỗi Mập Mạp trợn mắt há hốc mồm: như vậy mà cũng được nữa hả?
Những động tác trên màn hình càng ngày càng kịch liệt, hai tay Mập Mạp siết chặt lấy chiếc ghế sô pha, còn ánh mắt thì trừng lớn như muốn rớt cả ra ngoài.
Rốt cuộc, hoạt động trong ti vi sau tiếng kêu mất hồn đã kết thúc, Mập Mạp cũng thở ra một hơi, tê liệt ngã xuống ghế. Hắn cũng có cảm giác, hơn nữa còn bắn…
Tắt ti vi, tắm rửa lại lần nữa, Mập Mạp nằm trên giường mà đầu óc toàn là mấy hình ảnh kích thích lúc nãy. Bất tri bất giác, hắn đem Tưởng Minh thay thế cho thân ảnh trên màn hình kia.
Thân thể của Tưởng Minh Mập Mạp đã xem qua nhiều lần lắm rồi, chỉ cần hơi chút nhớ lại sẽ có ngay một bản phác thảo chi tiết trong đầu: cần cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, nụ hồng anh mê người, cùng với tiểu đệ đệ hắn vẫn chưa dám chạm…
Mập Mạp cảm giác chính mình sắp tẩu hoả nhập ma rồi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng có phản ứng. Vừa buồn bực lại vừa bi ai, Mập Mạp đành phải tự xoa nắn dục vọng của mình thêm lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, An Tạp đã gọi điện đến kiểm tra thành quả huấn luyện, Mập Mạp chi chi ngô ngô nửa ngày cũng không sao mở miệng được.
“Mập Mạp, ngươi có phản ứng hay không? Có đem người phía dưới tưởng tượng thành Tưởng Minh không a?” An Tạp kẹp chặt di động kích động hỏi.
“… Ân.” Bên này, Mập Mạp đã xấu hổ đỏ mặt như bị sốt.
“Ha ha ha, vậy là đúng rồi! Mập Mạp kiên quyết áp Tưởng Minh không để mình nằm dưới, ha ha ha…” An Tạp cuồng tiếu như uống nhầm thuốc.
Cúp điện thoại, Mập Mạp rối rắm: chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây…