4
Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ tứ thập lục chương: Heo phải nhẫn nại
“Uy, An Tạp, ngươi ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn hỏi. Chỗ cũ nhé!” Tưởng Minh bắn lia lịa xong liền cúp máy.
An Tạp nhận điện thoại mà lòng sửng sốt, chẳng lẽ kế hoạch giúp Mập Mạp đè người của hắn bị lộ ra nên đương sự nổi bão? Hẳn là không phải lý do này đi… Nếu kế hoạch bại lộ vậy Tưởng đại thiếu sẽ không có tâm tình nói chuyện nhẹ nhàng với mình đến vậy, mà chắc chắn mở miệng ra là phải ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhà hắn rồi nói gì mới nói tiếp.
Mang theo tâm tình hoang mang không yên, An Tạp bước chân vào quán bar nơi cả hai thường xuyên đến uống rượu.
“Ngồi đi.” Tưởng Minh cầm lấy ly rượu ủ rũ uống một ngụm.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với Mập Mạp à?” An Tạp nghi hoặc hỏi.
“Không, chỉ là có chút việc nghĩ mãi không ra…” Cau mày, Tưởng Minh buông ly rượu xuống bàn.
“Phục vụ, cho một ly Thải Hồng! Có chuyện gì nghĩ không ra thì cứ nói, ca ca ta đây suy nghĩ giúp cho.” Vừa nghe thấy sự tình không liên quan đến Mập Mạp, An Tạp liền an lòng.
“Cái kia… Ngươi với lão Tiêu… khi làm thì ai ở mặt trên?”
“……”
“……”
“Ngươi nha, có ý tứ gì đây hả? Đại gia của tôi ơi, đang yên đang lành đi thắc mắc chuyện phòng the người ta ai trên ai dưới làm cái gì hả? Ngươi ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm nên ngồi không phát chán rồi hả?” An Tạp tỏ vẻ không vui, cái chuyện này đâu nhất thiết phải báo cáo với y rành rọt cơ chứ.
“… Kháo! Ta thèm vào cái ý tứ ấy! Ý của ta là… ai ở dưới… ai nha! Ta có nói cũng không rõ được, mà ngươi không muốn nói chắc ngươi ở mặt dưới lâu lắm hả?” Tưởng Minh thẹn quá thành giận, thật sự là bứt rứt đến gần chết rồi, tìm hoài mới được một người có thể hỏi vấn đề này, vậy mà… lại không mở miệng được.
“Khụ… cái chuyện kia à? Ai cũng đều có lúc ở dưới cả, nhưng phần lớn là ta.” An Tạp chính là điển hình của loại người da mặt bê-tông, cho dù có là chuyện kín tiếng mắc cỡ đến độ nào, với hắn mà nói chỉ như uống một ly nước.
“… Ngươi… Vậy cảm giác của ngươi là thế nào?”
“Rất thích nha!” Khoan! Y hỏi chuyện này làm cái gì? An Tạp cẩn thận suy đoán trong lòng, có lẽ nào y đang hỏi thăm bị Mập Mạp đè sẽ thế nào không ta? Ý tưởng này không tệ, phải kiên quyết duy trì mới được.
“Thích?” Tưởng Minh rối rắm, vì cớ gì lúc trước làm chuyện đó với Trương Khải Khải mình chưa từng để ý đến cảm nhận của hắn nhỉ? Ta quả thật là một thằng đần mà, không thèm để ý đến cảm nhận của bạn tình gì hết, lần nào cũng là y một mình tận hứng… Giờ ngẫm lại mới thấy Trương Khải Khải thật đúng là đáng thương, hèn chi cứ ra ngoài ăn vụng hết lần này đến lần khác.
“Kì thật, có ở phía dưới hay không thì cũng chẳng sao, quan trọng là hai người yêu nhau, khi làm đều có cảm giác thoải mái là được.” An Tạp bắt đầu lý luận làm mặt dưới cũng rất tốt cho Tưởng Minh.
“Là sao?” Tưởng Minh tỉ mỉ suy nghĩ trong đầu, hình như An Tạp nói chuyện cũng có đạo lý.
“Đương nhiên, ta là yêu Tiêu Kỳ, cho nên ta cam tâm tình nguyện bị y đặt dưới thân.” An Tạp nói dối không trợn mắt, đúng ra lúc làm với Tiêu Kỳ, số lần lão Tiêu ở mặt dưới luôn nhiều hơn gấp bội.
“Nga…” Cảm thán xong một tiếng, Tưởng Minh trầm mặc bưng ly rượu lên uống. Thật tình mà nói thì y chưa bao giờ thử làm mặt dưới, tại nghĩ y cũng không muốn nghĩ mình lại có thể ở mặt dưới hầu hạ nam nhân khác như nữ nhân được.
Uống rượu xong, hai người ai lại về nhà nấy.
“Lại ngâm bồn tắm đến thích chí phải không?” Tiêu Kỳ vừa tắm xong, khoác hờ chiếc áo rộng thùng thình, đang cầm chiếc khăn đến lau tóc, gương mặt trắng nõn bị hơi nước làm cho ửng hồng. An Tạp vội vàng chạy đến ôm lấy Tiêu Kỳ, còn cắn một ngụm lên mặt y.
“Ây da, ngươi làm cái gì vậy?” Tiêu Kỳ chán ghét đẩy hắn ra.
“Ha hả…” An Tạp chỉ biết ngây ngô cười.
“Đi đánh răng nhanh! Toàn là mùi rượu.”
“Tuân mệnh quan trên ạ!” An Tạp học bộ dáng quân nhân, nghiêm chỉnh vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
“Ngươi lại cùng Tưởng Minh ra ngoài uống rượu à?” Tiêu Kỳ dựa người vào cánh cửa, nhìn An Tạp cả người trơn bóng mà huýt sáo một tiếng.
“Ân.”
“Tưởng Minh cùng Mập Mạp thế nào rồi?”
“Phốc!” An Tạp phun ngay ngụm nước trong miệng ra ngoài. Tiêu Kỳ chạy vội đi kiếm khăn mặt lau miệng cho hắn.
“Ngươi đoán thử xem hôm nay Tưởng Minh hỏi ta vấn đề gì?”
“Cái gì?”
“Hỏi ta cảm nhận khi ở mặt dưới thế nào.”
“……” Tiêu Kỳ sửng sốt, chiếc khăn mặt liền nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất.
“Ha ha ha… Cái vấn đề này có hỏi ta cũng như không, đáng lẽ y nên hỏi ngươi mới phải…”
“Vậy ngươi trả lời y như thế nào?” Tiêu Kỳ nghiến răng, bàn tay lặng lẽ đặt lên tiểu đệ đệ của An Tạp, hắn nếu dám nói mấy lời thế nào thì… hừ!
An Tạp ghé vào bên tai Tiêu Kỳ: “Ta nói là rất thích, ngươi nói xem có đúng không?” Lỗ tai Tiêu Kỳ đỏ bừng, An Tạp cười cười cắn nhẹ nó một cái.
Kem đánh răng mang theo hương bạc hà thoang thoảng xông đầy các giác quan của Tiêu Kỳ, nơi tối mẫn cảm ở lỗ tai bị An Tạp hàm trong miệng mà liếm lộng, hắn chỉ cảm giác cơ thể mình như đang nhũn ra, hai chân đứng không vững, đành phải vòng tay ôm lấy thắt lưng An Tạp.
“Ngoan, chờ ta tắm xong chúng ta lại tiếp tục.” An Tạp vỗ nhè nhẹ lên lưng Tiêu Kỳ.
“Ngoan?” Tiêu Kỳ hung hăng ngắt lấy tấm lưng An Tạp.
“A~~~” Phụ hoạ trong tiếng dép lê lệt xệt vào phòng ngủ là tiếng thét như giết heo của An Tạp.
Nghiêng người nhìn vết nhéo hồng hồng trong gương, An Tạp đau đến nhe răng trợn mắt. Tiêu Kỳ chết tiệt, sao xuống tay tàn nhẫn thế hả?
.
.
.
Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ, không lên lầu vội mà đứng ở phía dưới nhìn lên nhà trên. Trên lầu còn chưa tắt đèn, vậy chứng tỏ Mập Mạp vẫn đang chờ y về.
Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu y. Mấy lần trước say rượu về nhà đều được Mập Mạp tắm cho, đáng tiếc y lại không mảy may nhớ được chút gì, không bằng bây giờ giả vờ say rượu nhìn thử xem hắn ta làm thế nào để giúp mình tắm rửa.
Vạch kế hoạch đầy đủ, Tưởng Minh bắt đầu cố ý nện từng bước nghiêng ngả, lảo đảo lên cầu thang. Mở cửa, dựa người vào không thèm động đậy, vừa lười biếng nhắm mắt vừa gọi to cái tên Mập Mạp.
Mập Mạp sửng sốt, buông vội quyển sách đang đọc trên tay, chạy ra ngoài thì thấy Tưởng Minh đã trở lại, thế nhưng trên người lại toàn mùi rượu… Thật là, hiện giờ còn trẻ thì cứ liều mạng làm khổ thân thể, đợi về già rồi không biết ai chịu khổ đây!
Chạy đến, đem cả người y bế ngang lên.
Tưởng Minh ngạc nhiên: chẳng lẽ bình thường Mập Mạp vẫn dùng cách này ôm mình đi tắm rửa sao? Cảm giác không trọng lượng này làm cho y hồ đồ, có lẽ y uống say thật rồi!
Mập Mạp bên này bắt đầu thuần thục cởi quần áo Tưởng Minh, từng kiện quần áo nhanh chóng rời xa thân thể chủ nhân. Trong lòng Tưởng Minh đang rất căng thẳng, y kích động siết chặt đôi bàn tay.
Khi Mập Mạp tháo đến dây thắt lưng, do không cẩn thận mà có trượt tay qua tiểu đệ đệ của Tưởng Minh một chút, kích thích đến dục vọng tràn trề của nó.
Cố gắng áp chế lửa nóng trong người, Tưởng Minh hít sâu một hơi, hô, cuối cùng cũng ngăn được rồi. Lúc này, Mập Mạp đã bắt đầu giải khai nút áo sơ mi, ngón tay thi thoảng lại phớt qua bờ ngực. Ngứa, trong lòng cũng thấy ngứa, thế nào cũng không cảm thấy đủ, tiếp xúc càng nhiều, thời gian ngón tay dừng lại trên ngực y lại càng lâu.
Mập Mạp đột nhiên cảm nhận được có gì đó kì quái, cái loại cảm giác này thật khó nói nên lời, thế nhưng hắn biết chắc nó không giống bình thường.
Quần cũng cởi xong, Tưởng Minh toàn thân xích loã nằm trong bồn tắm, được nước ấm vây quanh thân mình khiến y thoải mái thở ra một hơi.
Đột nhiên có bàn tay bao phủ lấy bờ ngực của y, cao thấp chà xát, làm cho tim Tưởng Minh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Thân thể vì xấu hổ mà lây nhiễm một màu hồng nhạt.
Mập Mạp kinh hãi, sao người y lại hồng lên thế kia? Có phải do nước quá nóng không nhỉ? Thế là có người lăng xăng xả vòi nước lạnh.
Dục vọng vừa dấy lên lại bất ngờ bị nước lạnh tập kích… Tưởng Minh thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự sát, đúng là tự làm bậy thì không thể sống a!
Tẩy rửa toàn thân xong xuôi, bây giờ đến phiên tẩy rửa cái ***, mà vừa vặn trong đầu Mập Mạp lại có những ý nghĩ không an phận bắt đầu bén rễ. Tuy rằng mỗi lần tắm rửa đều có tẩy qua nhưng đều là làm qua loa, khổ nỗi hôm nay Mập Mạp lại không nghĩ như vậy. Lần này, hắn muốn thử nhìn một chút nơi tối tư mật của người hắn yêu.