Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 4: Chương 4




5

Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế

[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]

Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo

Editor: Xích Tuyết

Đệ tứ chương: Không phải con heo nào cũng mập

“Ngươi nói ai muốn nhảy sông đâu?”

“Vô nghĩa, ta đương nhiên là nói ngươi, đứng trên cầu với cái vẻ mặt thấy chết không sờn.” Nam nhân kia cho hắn một cái liếc mắt xem thường. Tên mập đáng chết lại còn cười!

Thấy chết không sờn? Mập Mạp cười nhạt, mình rõ ràng đang rất điềm tĩnh, như thế nào lại biến thành thấy chết không sờn? “Ta không phải muốn nhảy sông.”

“Ta nói ngươi còn không chịu thừa nhận. Ê mập, ngươi lại đây! Nhìn ngươi đứng trên cầu thấy ngứa mắt quá!”

Mập Mạp nghi hoặc từ từ bước lại: “Ngươi biết ta à?”

“Thiết! Ai quen biết một thằng béo như ngươi!” Lời nói của nam tử mang theo trào phúng. Mập Mạp không thèm để ý, có nhiều người còn nói khó nghe hơn y, cho nên hắn có khả năng miễn dịch rồi.

“Vừa rồi thật sự là ngươi không muốn nhảy sông tự vẫn à?”

“Không phải!” Người này sao cứ đinh ninh là hắn muốn tự sát chứ?

Nam tử đem Mập Mạp nhìn từ đầu xuống chân làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, giống như muốn lột trần hắn ra vậy. Người béo cũng có tôn nghiêm bản thân nha, đang định phát hoả thì…

“Chắc cỡ 200kg hả?”

“A?!?”

“Ta nói ngươi chắc nặng 200kg chứ hả? Làm sao mà nhiều thịt như vậy được? Thật sự lợi hại a!” Mặt Mập Mạp từ từ đỏ ửng, nhiều thịt như vậy…

“225kg.” Mập Mạp nhỏ giọng nói.

“Chậc chậc… Không ngờ nha… 225kg, 450 cân. Nếu là heo thì cũng đủ làm thịt ăn được rồi.” Nam tử cười nhạo nói.

“Ngươi…” Mập Mạp tức đến không nói nên lời. Làm sao có người cay độc như vậy chứ? Người ta béo đã đủ khổ sở rồi, lại còn so sánh với cả heo! Mập Mạp hận không thể một ngụm cắn chết hắn, cái gì mà làm thịt? Ta đem ngươi giết trước!

“Đây, thẻ vip vào câu lạc bộ thể hình của chúng ta. Giảm cân đi, cứ mập như vậy thân thể ngươi chịu không nổi đâu.”

Mập Mạp ngẩn người tiếp nhận tấm danh thiếp ‘Phòng tập thể hình Devil’. Bên trên có mạ một lớp vàng mỏng nhìn rất sang trọng, Mập mạp cẩn thận đặt nó vào trong túi áo trước ngực.

Nam tử cười rộ lên: “Chỉ là giả thôi!”

“A?” Mập Mạp nghe không hiểu.

“Ta là nói cái danh thiếp kia không phải bằng vàng, mà chỉ là mạ vàng thôi!” Nam tử nhìn Mập Mạp cười cười.

“Ta biết! Ta sợ đánh mất, dù sao cũng có giá trị mà.”

Nam tử sờ sờ cái mũi: “Còn nữa, rảnh rỗi thì nên đi. Ta là Tưởng Minh, ngươi tên gì? Không phải gọi Mập luôn chứ?” Cố ý đùa hắn.

“Trữ Hân.”

Về nhà, Mập Mạp thay quần áo, nằm trên giường lôi tám danh thiếp ra xem: Phòng tập thể hình Devil. Ha hả, không biết có thể biến ra dáng người mê muội thật không nữa. Đem nó cất kĩ cái đã, rảnh thì đi thử xem sao.

Ngày hôm sau đi làm, ông chủ thấy Mập Mạp cũng chả nói câu gì. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định không báo cáo cái chuyện ngày hôm qua hắn không có mặt, cũng chả quan tâm việc mình không đi làm có chút bất thường.

Nhóm nhân viên tạp vụ thấy hắn cũng không đề cập chuyện hôm qua. Kỳ thật Mập Mạp hát cũng được, thanh âm hữu lực ngân vang, đặc biệt nam tính. Chắc là có quan hệ với việc hắn béo, dù sao thân thể to lớn vậy thì khí lực cũng lớn theo a!

Thằng em từng nói hắn hát dễ nghe, so với ngôi sao còn tốt hơn. Lúc không có việc gì Mập Mạp cũng sẽ ngâm nga vài câu, nhưng cai việc đi karaoke thì hắn lại không có hứng thú. Một đám người hè nhau cướp micro mà tru mà rống, đối với lỗ tai quả thực là một loại tra tấn, cho nên Mập Mạp cũng không để ý chuyện mình bị bọn họ bỏ rơi, làm bộ không biết.

.

.

.

“Này, Mục Kiền, hôm nay ta gặp một thằng béo, béo cực kì luôn, ngươi đoán xem hắn bao nhiêu cân?” Tưởng Minh buông tách cà phê, hưng phấn hướng nam nhân đang tập luyện mà rống.

“300 cân?”

“Thiết! Sai số quá lớn.”

“Chẳng lẽ 400 cân?” Mục Kiền nghi hoặc hỏi.

“450! Là 450 đó! Ngươi không nghĩ đến số lớn như vậy chứ gì! Ta nhìn hắn đi bộ thôi mà phát mệt.”

Mục Kiền dừng bài luyện tập của mình lại, lấy khăn mặt lau mồ hôi. “Như vậy là rất béo!”

“Đúng a, đúng a. Một người béo như vậy, đứng ở trên cầu, hại ta còn tưởng hắn muốn nhảy sông nữa chứ! Ta mà mập như vậy khẳng định sẽ sống không nổi.”

“Ha hả…”

“À đúng rồi, ta còn đưa cho hắn thẻ vàng câu lạc bộ, bảo hắn chừng nào rảnh đi giảm cân.”

“Ân.” Mục Kiền thay xong một bộ âu phục bước ra. “Tiểu Minh, vẫn chưa nhận điện thoại của hắn à?”

“Cút a! Ta đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Tiểu Minh, ta cũng không phải nhỏ nhắn gì.” Tưởng Minh bộ dạng như muốn giương nanh múa vuốt.

“Đừng có đánh trống lảng! Chuyện của ngươi ta không muốn quản, nhưng mà nó gây phiền phức đến sinh hoạt của ta.” Mục Kiền chỉnh trang lại cà vạt.

“Ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi? Đây là ý gì?”

“Ngươi không nhận điện thoại của hắn, hắn gọi đến di động của ta a. Ngươi không còn là tiểu hài tử nữa, hảo hảo mà cân nhắc, chuyện hai ngươi không phải ngày một ngày hai, bá phụ bá mẫu cũng biết, đừng làm ra chuyện gì để phải hối hận.”

“Ừ, ừ, ừ, đã biết, mau về nhà cùng lão bà ngươi đi, chuyện của ta ta sẽ xử lý.” Mục Kiền cho y hắn một cái liếc mắt rồi đi.

“AAAAA…” Tưởng Minh ngồi trên máy chạy bộ gào lên, thực con mẹ nó phiền! Đã nói chia tay xong cả rồi, còn dây dưa cái mốc gì nữa a! Lại còn điện thoại cho Mục Kiền, bộ nghĩ ta không bỏ được chắc. Nực cười! Móc điện thoại di động ra, tìm nửa ngày mới thấy tên một người nằm trong sổ đen, bấm nút gọi: “Đô…Đô…Đô…”

“Uy… Ai đấy?”

“…”

“… Là Tiểu Minh sao?”

“Kháo! Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Tiểu Minh.”

“Ngươi… Đừng cúp máy, Tiểu… Tưởng Minh, là ta sai, ngươi có thể tha thứ cho ta được không?”

“…Có ý gì?”

“Hả…Sao cơ?”

“Ta hỏi ngươi nghĩ cái gì? Lúc đấy thì kêu cắt đứt, bây giờ lại đòi nối lại, chơi có vui không? Trương Khải Khải, ta không rảnh mà đùa với ngươi, đừng không có chuyện gì cũng điện thoại cho Mục Kiền, ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng người ta, biết không?”

“Không phải, Tiểu Minh, nghe ta nói đã…”

“Kháo! Lại nữa!”

“Tưởng Minh, ta biết ta sai rồi. Ta biết ngươi vẫn còn yêu ta, dù sao chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, không phải sao?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra? Ta chưa cho ngươi cơ hội sao? Lần đầu tiên ta có thể cho là ngươi nhất thời hồ đồ, lần thứ hai có thể là do uống rượu loạn tính, một lần được, hai lần cũng được nhưng ba lần thì tuyệt không thể được. Ngươi con mẹ nó nghĩ ta là cái gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Ta gọi điện thoại là muốn ngươi đừng làm phiền ta nữa, mấy cái khác thì đừng nói, ta không muốn nghe.”

Phanh một tiếng cúp điện thoại, ngồi xuống sô pha. Vì một thằng đê tiện như vậy mà sinh khí, thực con mẹ nó không đáng! Lúc trước thì tuyệt tình như vậy, giờ còn đòi dây dưa, thật chả hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì!

———————

Lời tác giả: Bạn thụ cáu kỉnh của chúng ta là một đoá hoa nở rộ chờ người thu hoạch ~~~~~~~~ chọt kiến chọt kiến ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.