10
Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế
[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]
Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo
Editor: Xích Tuyết
Đệ ngũ thập bát chương: Cha mẹ xúi quẩy của heo
Mập Mạp gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Tưởng Minh, trong lòng kích động đến không biết phải nói cái gì.
Vừa rồi, cha của Tưởng Minh có nói… muốn bàn chuyện kết hôn của hai đứa… Ước mơ có một gia đình của hắn bấy lâu nay đã thành hiện thực rồi sao?
Tưởng Minh cũng đang cao hứng khôn nguôi. Y thật không hề nghĩ đến việc cha mẹ tác hợp cho cả hai như vậy, ngay cả chuyện kết hôn cũng đã nghĩ trước một bước. Đây chính là một chuyện đại hỷ sự, hai người cần phải tổ chức bàn bạc cho thật tốt. Lần trước Mục Kiền và Tề Thiên kết hôn đã làm cho y hâm mộ quá chừng, lần này đến phiên y làm cho bọn họ phải hâm mộ.
Cha mẹ Tưởng Minh đều đã ngoài năm mươi nhưng tính khí thích náo nhiệt thì vẫn không giảm, thừa dịp Tưởng Minh và Mập Mạp không chú ý liền vụng trộm chạy đến nhà Mập Mạp, tính toán để hai nhà sui gia gặp nhau trước đã.
Chẳng biết thế nào lại tìm được địa chỉ nhà cha mẹ Mập Mạp, hai ông bà liền hấp tấp đi ngay. Đến trước cửa căn biệt thự màu trắng của Trữ gia, hai người mới bắt đầu bàn tính kế hoạch.
“Này ông nó ơi, ông nói xem chúng ta không chào hỏi cũng chẳng hẹn trước, cứ đến như vậy có phải không được lịch sự hay không?”
“Ân… Bằng không đi mua chút hoa quả?”
“Đi! Chứ tay không mà đến thế này tôi thấy ngại lắm.”
Thế là hai người vòng đi mua một bịch trái cây bự, sau đó mới bồn chồn mà bấm chuông cửa.
“Xin chào, hai ông bà tìm ai ạ?” Ra mở cửa là bác gái giúp việc.
“Cho hỏi nơi này là Trữ gia phải không? Chúng ta muốn gặp ông Trữ cùng phu nhân một chút.” Mẹ Tưởng Minh ôn hoà nói.
“A, vậy mời vào. Ông bà chủ đều ở trong nhà cả.”
Ông bà Tưởng nhìn nhau một chút rồi kiên quyết bước vào. Nhà Mập Mạp cũng thật là to a… nhưng nếu là con nhà giàu có không lẽ lại béo phì đến cái dạng trước kia sao?
Ông Trữ đang ngồi trên sô pha xem TV, thấy có người bước vào từ cổng liền nghi hoặc đứng dậy, bước ra phía cửa sổ xem xét đồng thời gọi bà nhà mình xuống.
Tình trạng sức khoẻ của bà Trữ từ sau hôm xuất viện vẫn luôn không được tốt, hình như lúc nào cũng có bệnh, tinh thần lại càng không có, nỗi thống khổ khi mất đi đứa con gái có lẽ đã quật ngã bà.
Lúc bà đi ra, nhìn thấy một cặp trung niên bước vào liền cảm thấy nghi hoặc…
“Xin chào, ông đây chắc là cha của Mập Mạp phải không? Tôi là cha của bạn trai con trai ông.”
Ông Trữ đờ người cả buổi trời, rốt cuộc cũng hiểu được ý tại mặt chữ: Thằng cha này là bố của thằng bạn trai của con trai mình….
Bà Trữ thì vẫn bộ dạng sét đánh ngang tai chưa kịp hoàn hồn.
Ông Trữ ngượng ngùng vỗ vai bà vợ nhà mình, lúc này bà Trữ mới định thần lại, cho mẹ Tưởng Minh một nụ cười gượng gạo với gương mặt trắng bệch.
“Chúng tôi lần này đến là để thương lượng một chút về vấn đề hôn sự của hai đứa nó.”
Những lời này của cha Tưởng Minh chẳng khác nào quăng bom vào mặt hai ông bà chủ nhà, nổ đến mức hai người choáng váng đầu óc.
“Ông… ông… vừa mới nói cái gì? Tụi nó sắp kết hôn?” Ông Trữ sợ mình già cả nghe lầm, nên lắp bắp hỏi lại lần nữa. (khờ nè, sét đánh 1 lần không chịu, cứ khoái hai ba lần)
“Đúng vậy, hai đứa tụi nó đã trưởng thành cả rồi, đều đến tuổi phải thành gia lập nghiệp. Nếu đã là lưỡng tình tương duyệt thì người làm cha làm mẹ như chúng ta nên ủng hộ giúp đỡ. Tôi đã tính cho tụi nó sắp xếp thời gian ra nước ngoài đăng kí kết hôn, tuy chỉ là thủ tục nhưng cũng rất quan trọng.” Ông Tưởng nghiêm trang nói xong, bà Tưởng liền hoan hỉ vụng trộm bật ngón tay cái lên khen ngợi. Không hổ là trụ cột gia đình nhà mình mà, nói cái gì cũng rất có khí thế a~~
“Ta không đồng ý!” Bà Trữ bỗng nhiên bừng tỉnh, thét ra một tiếng chói tai doạ người.
“Cái gì?” Mẹ Tưởng Minh cũng là ngạc nhiên không thôi. Chuyện tốt như vậy mà còn không chịu đồng ý, đầu bả bị lừa đá hay sao?
“Ta đã nói rồi, ta không đồng ý! Cái gì mà ra nước ngoài đăng kí kết hôn chứ? Bọn nó đều là người Trung Quốc, mắc mớ cái gì phải ra nước ngoài cưới chứ? Đó là bởi luật pháp Trung Quốc không cho phép, chuyện như vậy thật không bình thường! Tụi nó sẽ không được người khác chúc phúc!”
“Bà đâu thể nghĩ như vậy được, tụi nó thương nhau đương nhiên là muốn ở cùng một chỗ, có kết hôn hay không cũng thế thôi. Đã yêu nhau mà không được người khác chúc phúc, chúng ta làm cha mẹ chẳng lẽ lại giống như người dưng không thể chúc phúc cho con mình hay sao?” Mẹ Tưởng Minh dốc lòng khai sáng cho vị phu nhân trước mặt mình.
“Không! Ta kiên quyết không cho phép con mình đồng tính luyến ái! Các ngươi đừng có nói gì nữa, nếu bọn nó muốn kết hôn ta có chết cũng không chúc phúc cho chúng nó!”
Ông Trữ kéo kéo tay vợ mình, ý bảo chừa chút thể diện mặt mũi với người ta. Bà Trữ giận dữ xoay người bỏ vào phòng ngủ không thèm tiếp khách nữa.
Hai ông bà họ Tưởng bên này cũng là kinh ngạc, bọn họ đâu ngờ kết quả lại thành ra như vậy… Vốn nghĩ đến sẽ là hai nhà cùng nhau bàn bạc, đến buổi trưa sẽ cùng nhau dùng cơm, nhưng sự tình hiển nhiên là đi trật đường rày một đoạn xa lắc xa lơ.
Hai người phẫn nộ cáo từ trở về khách sạn đang thuê tạm, mặt ai cũng đều sa sầm lại. Cái đứa nhỏ Mập Mạp này, cha mẹ nó sao cứng đầu cổ hủ quá, vậy còn Tưởng Minh nhà bọn họ thì phải làm sao đây? Đâu thể trông chờ một đứa tính tình như y đi mà kiên nhẫn được…
Kì thật lần này hai người về nước còn muốn làm thêm một chuyện nữa, đó là đợi sau khi tổ chức hôn lễ liền cho hai đứa kế thừa sản nghiệp nhà họ Tưởng, lúc đó cặp vợ chồng già này mới có thể an nhàn mà đi du lịch thế giới được.
Đây là hi vọng cả đời của bà Trữ, cho nên không bao giờ bà chấp nhận nó bị huỷ dưới tay mẹ Mập Mạp, cho nên, Mập Mạp với Tưởng Minh, muốn kết hôn thì đương nhiên phải kết, mà không muốn chăng nữa vẫn phải kết. Nếu thật sự không được thì, hừ hừ, bức hôn luôn!
Tưởng Minh và Mập Mạp hoàn toàn không biết tâm kế của hai vị phụ mẫu, vẫn đang chìm đắm trong thông tin sắp được tổ chức hôn lễ mà hưng phấn.
Tưởng Minh mấy ngày này không ngừng gọi điện thoại, có bao nhiêu người thân quen biết y đều thông tri cả, lời chúc phúc thì càng nhiều càng tốt mà.
Mập Mạp cũng bay bay trên mấy tầng mây chưa xuống, quyết định gọi điện thông báo cho Lý Tuyết đầu tiên. Lý Tuyết nghe xong cũng rất vui mừng, Mập Mạp và Tưởng Minh trải qua nhiều chuyện như thế rốt cuộc cũng đi đến kết hôn, nàng thành tâm chúc phúc cho bọn họ.
An Tạp khi biết được tin này thì chính là ghen tị. Mắt thấy bạn bè xung quanh ai cũng có nhà có gia đình, mình với lão Tiêu lại chỉ là giai đoạn sống chung, trong ngực không khỏi có chút chạnh lòng ghen tị.
“Lão Tiêu này, Tưởng Minh với Mập Mạp sắp kết hôn.” An Tạp chồm tới, ghé vào trên vai Tiêu Kỳ.
“Ân.” Tiêu Kỳ bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Vậy khi nào mới đến lượt chúng ta tổ chức đây?” An Tạp làm bộ thưởng thức mái tóc của Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ sửng sốt, chuyện này hắn đúng thật chưa từng nghĩ đến, bất quá bây giờ đúng là thời điểm cần nghĩ đến. Hai người đã qua qua lại lại gần ba bốn năm, quãng thời gian đó nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng trong lúc đó không khỏi có chút cảm giác lão phu lão thê với nhau, chỉ là quên mất cuộc hôn nhân đánh dấu chủ quyền thôi.
An Tạp trong lòng quả thật có chút mất mát. Từ nhỏ đã là con một trong gia đình lại, cùng Tưởng Minh đặc biệt thân thiết giống như anh em ruột thịt, bây giờ bạn tốt đi kết hôn, hắn có cảm giác mình bị bỏ rơi.
“Chúng ta cũng bàn chuyện kết hôn đi…” Tiêu Kỳ buông chén trà, nắm lấy tay An Tạp, trong giọng nói còn nhuốm ít kích động.
“A? Khi nào thì kết hôn?”
“Ha ha, chúng ta phải đi trước hai người bọn hắn!” Tiêu Kỳ cười thầm trong lòng, tay với lấy chiếc điện thoại.
“Uy? Lưu Phong, giúp ta đặt hai vé máy bay đi Ba Lan… thời gian là vào ngày mai đi!” Cúp điện thoại rồi Tiêu Kỳ duỗi thắt lưng một cái, quay lại cười hì hì với An Tạp.
“Ây…” An Tạp thật tình chẳng biết phải nói gì, đại ca này gọi gió là được luôn cả mưa, chưa gì hết đã định luôn ngày, lại còn chạy đua với một tên Tưởng Minh đã thông tri hết người trên kẻ dưới nữa chứ…