Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 61: Chương 61




16

Dưỡng trư thiên nhật, dụng trư nhất thế

[Nuôi heo ngàn ngày, dùng heo cả đời]

Tác giả: Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo

Editor: Xích Tuyết

Đệ lục thập nhất chương: Hữu tình nhân trư, chung thành quyến chúc

Bảy giờ sáng Dương Vũ Thanh và Triệu Trác mới đến, trong khi hôn lễ sẽ chính thức tiến hành lúc chín giờ. Hai chiếc áo rằn ri giống nhau, quần thể thao màu đen, trên lưng mỗi người là một cái túi du lịch cực to, nhìn cánh tay và cơ ngực là đủ để biết hai người này đem hết núi sông của Tổ quốc đều đạp dưới chân ít nhất một lần rồi. Do thường xuyên vật lộn trong những nơi hoang dã, hai người vốn đã tương đối cao nay thân hình lại càng thêm dẻo dai săn chắc, từ xa nhìn lại quả không khác vận động viên chuyên nghiệp là mấy.

Ngồi trong phòng thay đồ, Mập Mạp xoay tới xoay lui trước gương. Tóc vừa mới cắt qua, râu – buổi sáng nay Tưởng Minh đã giúp hắn cạo rồi, răng – đã kiểm tra xong, không có dính đồ ăn. Thay bộ lễ phục, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp, Mập Mạp mặc nó vào đặc biệt có tinh thần, lại thêm một ít phong thái hiếm gặp.

Ở bên kia, Tưởng Minh đang bị vây trong trạng thái kích động. Kết hôn a! Đây là chuyện cả đời y cũng chẳng nghĩ đến, từ năm cấp hai biết mình thích nam nhân, chưa bao giờ y có thể tưởng tượng được rồi sẽ có một ngày mình bước chân vào giáo đường thần thánh để kết hôn…

“Được rồi, đừng có săm soi nữa! Chỉ là một buổi lễ kết hôn thôi mà…” An Tạp đứng bên cạnh bĩu môi, tay cũng không ngừng vuốt tóc tạo kiểu.

“Ha ha, ngươi ghen tị? Nếu vậy kêu lão Tiêu cũng tổ chức hôn lễ đi!”

“Không thèm lừa ngươi, mấy hôm trước hai chúng ta đã đăng kí kết hôn ở Ba Lan xong hết rồi, sắp tới sẽ về nước chơi một chút.” An Tạp ghé vào tai Tưởng Minh thì thầm chọc ghẹo.

Tưởng Minh nghe xong liền sửng sốt, hai người này tốc độ nhanh thật chứ! Lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện khác, mặt y liền đen đi mấy phần. Thừa dịp An Tạp không chú ý, Tưởng Minh ra tay bóp chặt cổ hắn.

“Uy! Ngươi là zombie hả? Tự nhiên bóp cổ ta làm cái gì?” An Tạp đẩy Tưởng Minh ra, ho sù sụ.

“Hừ! Còn không phải tại ngươi hết sao? Chẳng phải ngươi đã nói làm mặt dưới không đau sao?” Tưởng Minh đứng bật dậy, phủi phủi bụi trên bộ quần áo.

“A ha, ngươi với Mập Mạp làm rồi? Cảm giác thế nào a?” An Tạp chụp lấy Tưởng Minh, ra sức mà lắc.

“Ngươi kích động cái khỉ gì a!”

An Tạp cười thầm trong lòng, có thể không kích động được sao, rốt cuộc cũng có người đến trấn áp cái khối chuyên gây hoạ nhà ngươi a, muahahahaha…. Đương nhiên mấy lời này hắn không có can đảm nói ra miệng, sẽ bị Tưởng Minh bóp chết đó!

“Rất đau sao?” Nghi hoặc hỏi.

“Hỏi thừa! Bộ lúc làm ngươi không thấy đau sao?” Tưởng Minh xấu hổ mặt đỏ bừng, cùng người khác thảo luận cái vấn đề này hình như quá là *** đi…

“Lúc ta làm thì hoàn hảo a, chỉ là khi mới vừa đút vào thì đặc biệt đau, sau động vài cái thì hết rồi. À, mà cái kia của Mập Mạp có lớn không? Có dũng mãnh không? Hắc hắc hắc…”

“Ngươi cút đi!” Tưởng Minh chỉ hận không thể một cước đá hắn về lại Trung Quốc, đỡ phải trưng cái mặt ra làm xấu hổ người khác.

“Cốc cốc cốc!” Có người gõ cửa, hai tên ở bên trong cười đùa một hồi lễ phục đã nhăn mất rồi. Tưởng Minh nhíu nhíu mày đau lòng, đá một cái vào mông An Tạp: “Còn không ra mở cửa?”

An Tạp không cam lòng dựng thẳng ngón giữa rồi mới lóc cóc chạy ra mở cửa. Bên ngoài là Lý Tuyết – bạn gái cũ của Mập Mạp, và bây giờ là em gái của Tưởng Minh.

“Tưởng Minh… Ta… đưa cho ngươi… cái này…” Đưa cho Tưởng Minh xong Lý Tuyết liền xoay người bước đi.

Tưởng Minh thắc mắc, đưa cái gì mà giả bộ thần thần bí bí như vậy? Trong tay là một cái gói bao giấy đỏ, nặng trịch.

Mở ra, bên trong cư nhiên là một cái dây chuyền nhỏ bằng vàng, mặt trên có khắc hai chữ “Trăm năm”. Hai chữ… đây hiển nhiên là dây chuyền đôi, vậy “Hảo hợp” hai chữ kia chắc chắn sẽ ở chỗ Mập Mạp.

Cầm sợi dây chuyền trong tay, Tưởng Minh thật không biết nói gì cho phải. Kì thật, có thêm một cô em gái hình như đâu có tệ.

Lý Tuyết chạy ra ngoài, cảm xúc trong lòng lửng lơ không rõ. Khổ sở sao? Hình như không có… chỉ mong bọn họ “trăm năm hảo hợp, thiên trường địa cửu” thôi. Hai sợi dây chuyền đôi này tốn của nàng gần cả năm tiền lương, thế nhưng đó không phải điều nàng bận tâm. Hiện tại, Tưởng Minh xem như là anh trai của nàng, mà anh trai đi kết hôn em gái đưa món lễ vật ấy có khi còn đơn bạc quá cũng nên, nhưng có thành ý là được rồi.

Tám giờ năm mươi, Tưởng Minh và Mập Mạp đều chuẩn bị xong, ra khỏi phòng thay đồ, chính thức gặp mặt nhau lần đầu tiên trong ngày.

Trên môi ai cũng là nụ cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm. Âm nhạc đã bật, cả hai cùng tiêu sái tiến vào lễ đường.

Trang phục giống nhau, trẻ tuổi giống nhau, hạnh phúc giống nhau. Mập Mạp và Tưởng Minh như cặp sinh đôi, tay nắm tay cùng nhau tiến đến trước mặt cha xứ.

Cũng là những câu những chữ như trong bao bữa tiệc kết hôn khác, nhưng vào tai mỗi người ở mỗi hoàn cảnh khác nhau lại hoàn toàn bất đồng. Khi Mập Mạp trịnh trọng nói rõ ràng câu “I do” với mình, Tưởng Minh bật khóc, vừa cười vừa khóc ôm chầm lấy cổ Mập Mạp, giống như đã định sẽ đem cả đời mình cho nam nhân này.

Mập Mạp phối hợp ôm lấy Tưởng Minh xoay vòng vòng, tiếng pháo vang vọng khắp sảnh đường, những cánh hoa đỏ tung bay ngợp trời. Giờ khắc này, hắn không thèm bận tâm đến bất kì thứ gì nữa.

Mọi người bên dưới đứng dậy vỗ tay, bà Tưởng cũng gục người vào lòng chồng mình mà rơi lệ. Đứa con bảo bối duy nhất của bà, bà nhìn nó lớn lên từng ngày, nay nó đã lớn khôn có gia đình riêng của mình, trong lòng thật đúng là ngũ vị tạp trần, có cao hứng lại cũng có mất mát.

Xa xa, một chiếc xe taxi đậu nơi đó, ba người trong xe lặng im nhìn quang cảnh hạnh phúc. Mẹ Mập Mạp khẽ lau giọt nước mắt sắp lăn dài trên má. Bao nhiêu năm đã qua, đến giờ bà mới hiểu được, thì ra xuất ngoại cái gì cũng không trọng yếu, chỉ cần con cái mình khoẻ mạnh hạnh phúc, đó mới chính là hạnh phúc lớn nhất của bậc cha mẹ.

Ông Trữ vỗ vai bà vợ mình, khẽ thở dài. Những việc làm bấy lâu nay của ông xem ra đã thấy được báo ứng. Đến tuổi về già thì mất đi đứa con gái, hai thằng con trai lại không có cách nào sinh con đẻ cái để mà nối dõi tông đường, đúng là già rồi mới nhìn thấu cuộc đời. Nhưng cũng có tác dụng gì đâu? Đều muộn rồi! Có lẽ quãng đời còn lại của ông bà là để sám hối lại những tội lỗi trước kia đi.

Xa chậm rãi lăn bánh. Ông Trữ quay đầu nhìn với theo, trong lòng lại thở dài lần nữa. Ông, rốt cuộc vẫn không có dũng khí xuống xe đến chúc phúc bọn nhỏ.

Một ngày sau buổi hôn lễ, ai nên về nhà hay về nước đều tự mình đóng gói hành lý chuẩn bị vé tàu xe. Tạ Cường và Trương Khải Khải lúc gần đi thì được Tưởng Minh và Mập Mạp ra tiễn. Trước lúc chia tay, Tưởng Minh nhìn Tạ Cường muốn nói rồi lại thôi, y không biết có nên nói ra hay không, nói ra rồi lại sợ tổn thương tình cảm giữa bọn họ. Rốt cuộc, y chỉ quăng một cái nhìn khó hiểu về phía Trương Khải Khải rồi ngậm chặt miệng, không nói tiếng nào.

Nhìn bọn họ đi qua cửa soát vé, Tưởng Minh kéo cánh tay Mập Mạp quay trở về.

“Làm sao thế? Sao ngươi đi nhanh vậy?”

Tưởng Minh đứng lại, thở dài một hơi: “Hân này, nếu có một ngày ta biến thành bộ dáng giống như Trương Khải Khải, ngươi có còn cần ta nữa không?”

“Nói bậy cái gì vậy? Ngươi làm sao lại giống y được? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta trở về đi.”

Bắt xe trở lại khách sạn, bọn Tưởng Minh thấy cha mẹ mình cũng đang thu dọn hành lý.

“Ba mẹ, hai người cũng phải đi ngay à? Sao không ở lại với chúng con vài ngày nữa?”

Bà Tưởng vỗ vai hai đứa con: “Không chơi nữa, phải trở về lo liệu việc công ty. Đến năm mới sẽ chuyển giao việc kinh doanh lại cho hai đứa con quản lý, hai chúng ta cũng chuẩn bị nghỉ hưu.”

“A?!?” Cả Mập Mạp lẫn Tưởng Minh đều sửng sốt. Giao cho bọn họ quản lý? Cái này còn không phải giao trứng cho ác sao? Vậy mà hai người cũng an tâm cho được hả?

“Không cần lo lắng đâu, hiện tại cha mẹ đã thuê người giúp các con quản lý công ty. Chờ đến lúc các con thành thục rồi trực tiếp điều hành cũng không muộn.” Ông Tưởng nhìn hai đứa con vui vẻ nói. Thật tâm, ông rất thích thằng nhỏ Mập Mạp này, tuy rằng không được thông minh nhưng tính tình kiên định, vừa nhìn đã biết là một người đứng đắn đàng hoàng. Đem con mình giao cho hắn ông cũng thấy yên tâm vài phần.

Hai người nguyên bản đang đắm chìm trong cuộc sống tân hôn khoái hoạt, nay không khỏi vì sự vụ kinh doanh năm sau mà sầu lo.

“Mập Mạp, chúng ta đến Maldives hưởng tuần trăng mật đi!”

“Ân… Hảo.” Tuy rằng không biết Maldives là cái địa phương nào, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Tưởng Minh thì chắc là không tồi.

——————————————

Quốc đảo Maldives

2 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.